Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trong lúc cấp bách, anh bước mấy bước dài qua đó, giật phăng dây nguồn của chiếc TV.
Màn hình TV lập tức tối đen, âm nhạc ngừng lại, tiếng cười nói cũng như bị rút củi dưới đáy nồi, dần dần tắt hẳn.
Giữa đám nam nữ thiếu niên bỗng xuất hiện một người lớn xa lạ, với dáng vẻ như đang gây chuyện, ánh mắt của mọi người lần lượt chuyển về phía anh.
Bài tú lơ khơ trong tay Vu Kiều đã rơi xuống từ lúc nào, cô đứng ngây người, không nhúc nhích.
Trần Nhất Thiên cũng chẳng nhìn cô, ánh mắt đảo quanh, rồi tìm được một chiếc micro trên bàn trà. Anh cầm nó lên, đưa lên miệng nói với tất cả mọi người: "Tối nay tôi mời mọi người, xem ra mọi người cũng đã chơi đủ rồi. Giờ thì ai về nhà nấy đi!"
Người đàn ông này đúng là khí chất hơn người.
Trần Nhất Thiên vừa từ Thượng Hải trở về tham gia một cuộc họp, anh mặc quần tây, áo sơ mi, tay áo xắn lên, hai cúc trước ngực được tháo ra, trông như một gã trí thức hư hỏng.
Hành động dứt khoát khi anh giật dây nguồn, cộng với dáng vẻ lúc này – một tay cầm micro, một tay đặt lên khuỷu tay, vừa nói vừa toát ra vẻ tự tin – chẳng khác nào đang chủ trì một buổi ra mắt sản phẩm mới.
Anh đã kịp điều chỉnh cảm xúc của mình, nhưng lời nói lại lạnh lùng và đầy kìm nén.
Có hai nam sinh không phục, định bước lên tranh luận, nhưng bị người khác kéo lại. Mấy nữ sinh có vẻ biết điều, vừa cầm túi vừa len lén liếc nhìn Trần Nhất Thiên, rồi lục đục ra về.
Chưa đầy 5 phút, căn phòng KTV vốn rộng lớn giờ chỉ còn lại Vu Kiều đứng đó, nhìn anh.
Căn phòng KTV, vốn đầy ắp âm nhạc và tiếng cười đùa, nay đột nhiên yên tĩnh đến mức bất thường, tạo cảm giác như tai bị ù đi trong chốc lát.
Vu Kiều bước những bước nhỏ tiến về phía trước.
Dưới đất vương vãi vài cục giấy lau đã qua sử dụng, vài con xúc xắc bị rơi, và một số vết chất lỏng loang lổ – có lẽ là bia tràn ra.
Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng thu hẹp, Vu Kiều lộ ra vẻ hơi căng thẳng.
"Họ là ai?" Trần Nhất Thiên nhìn cô bước lại gần, nói vào micro. Giọng điệu lạnh lùng, nhưng giọng nói qua loa phát ra lại đặc biệt dễ nghe. Cả căn phòng dường như vang vọng giọng nói của anh, bao trùm lấy Vu Kiều.
Vu Kiều nhanh chóng nhận ra cơn giận của anh: "Họ đều là bạn học lớp 12 của em, có hai người ngoài lớp, còn lại đều là bạn cùng lớp."
"Còn nhỏ mà ham chơi không ít. Trường các em chẳng phải nổi tiếng vì quản lý nghiêm khắc sao? Sao lại thành thạo mấy trò linh tinh thế này?" Câu cuối cùng, "chỉ có người lớn như bọn anh mới có tư cách chơi," anh không nói ra.
Vu Kiều hiểu ý anh. Cô cầm lấy micro, ngẩng lên nhìn vào mắt anh, nhẹ giọng giải thích: "Cũng vì nổi tiếng nghiêm khắc, nên mấy đứa khó quản, nhà lại có điều kiện, ba mẹ muốn đỡ phải lo nghĩ nên mới gửi vào trường cho dễ quản lý."
Trần Nhất Thiên nhíu mày. Cô chưa từng kể với anh chuyện này.
"Loại đó, điểm đầu vào thấp, nhưng học phí lại cao."
Trần Nhất Thiên nhìn quanh căn phòng trống rỗng: "Vừa rồi, những người đó cũng vậy sao?"
Vu Kiều lắc đầu: "Trong lớp em chỉ có khoảng sáu bảy người như thế, chiếm tầm 10%."
Chiếc váy liền kẻ sọc nhỏ trên người Vu Kiều khiến cô trông nhẹ nhàng và thanh thoát. Cả bầu không khí ồn ào, ngột ngạt trong căn phòng này dường như chẳng liên quan gì đến cô.
Hành động mất bình tĩnh vừa nãy khiến Trần Nhất Thiên có phần hối hận. Trong tin nhắn, Vu Kiều nói rằng buổi tối sẽ tụ tập với bạn bè, còn nhắc tên quán KTV này. Đây là quán duy nhất thuộc dạng "xanh sạch, lành mạnh" ở Nam Kinh, Trần Nhất Thiên cũng từng nghe danh.
Hai ngày nay anh không có việc gì gấp, nên lái xe đến. Anh gọi điện cho Vu Kiều mấy lần nhưng không ai bắt máy. Sau khi gọi nhiều lần không được, anh thực sự lo lắng, nên đã đi tìm từng phòng một.
"Anh đưa em về nhà nhé?"
Vu Kiều lắc đầu.
"Vậy gọi điện cho mẹ em đi."
Vu Kiều tắt micro, chậm rãi bước ra cửa, để tiếng nhạc bên ngoài lọt qua micro một chút rồi nói: "Mẹ ơi, bên này con vẫn chưa xong. Không còn xe buýt nữa, tối nay con không về được đâu."
"Ở đây đông lắm, an toàn tuyệt đối, mẹ yên tâm nhé."
"Có phụ huynh đến đón, con sẽ đi theo bạn về nhà bạn ngủ."
"Dư Sa Sa, đúng đúng, là bạn ấy ạ. Con và XXX, XX đều ngủ ở nhà bạn ấy."
Trong khi cô nói, Trần Nhất Thiên khoanh tay, đứng xoay nhẹ vòng tròn trong căn phòng rộng lớn, ánh mắt không rời khỏi cô một giây.
Cúp máy, Vu Kiều quay lại bên anh. Anh đưa tay bóp nhẹ cằm cô, vẻ mặt vẫn nghiêm nghị: "Nói dối không cần chuẩn bị nháp luôn à?"
Vu Kiều vùng nhẹ ra, dễ dàng thoát được.
Trần Nhất Thiên lái xe đến đây bằng chiếc Buick MPV, mất bốn tiếng đồng hồ, nhưng anh cũng không thấy mệt.
Vu Kiều tưởng anh sẽ đưa cô về khách sạn cũ lần trước, nhưng không ngờ anh lại lái xe đến gần hồ Huyền Vũ, rồi dẫn cô vào sảnh một khách sạn sang trọng: "Chỗ này đi."
Tầng 16, phòng hướng hồ, tầm nhìn tuyệt đẹp. Từ đây có thể thu trọn cảnh đêm hồ Huyền Vũ, những tòa nhà bên bờ hồ, dòng xe cộ cùng nửa thành phố Kim Lăng vào trong tầm mắt.
Vừa vào phòng, Vu Kiều chạy ngay đến bên cửa sổ ngắm nhìn, rồi lại chạy đi khắp nơi khám phá, sau đó chạy lại trước mặt anh, reo lên: "Wow! Anh Tiểu Thiên! Kia là biệt thự đúng không? Hồi trước anh đến thăm em, chúng ta đứng xa nhìn thấy nó. Không ngờ từ góc này nhìn qua, nó chỉ như mấy căn nhà nhỏ vậy..."
Vu Kiều nói gì, Trần Nhất Thiên không nghe lọt chữ nào.
Khi lái xe anh đã trở nên trầm mặc, Vu Kiều nghĩ anh bận tìm đường. Từ lúc làm thủ tục nhận phòng đến khi vào phòng, anh không nói một lời.
Vu Kiều nắm lấy cổ tay anh, định kéo anh ra cửa sổ, nhưng anh hất tay cô ra mạnh bạo, nghiêm giọng nói: "Đừng nghịch nữa! Chuyện tối nay em làm, anh không muốn so đo. Em ngoan ngoãn đi ngủ, đừng nói thêm gì nữa, anh sẽ bỏ qua cho em." Tay anh chỉ về phía giường.
Vu Kiều như bị trúng bùa, im lặng bước về phía giường. Hai chân cô cọ cọ để giày tự rơi ra, cẩn thận nằm xuống.
Ngay sau đó, đèn tắt. Trần Nhất Thiên đứng lặng trước cửa sổ.
Thành phố đã từng phồn hoa bậc nhất, cũng đã trải qua bao thăng trầm lịch sử, giờ đây, trước nửa đêm, dần khép mình trong giấc ngủ mơ hồ. Ánh sáng từ xa đến gần dần dần tắt, những đường nét cứng cỏi của kiến trúc, sự uyển chuyển quanh co của cây cối và mặt hồ, tất cả hòa vào bóng đêm. Những hoạn nạn, tái sinh, nhục nhã, đau khổ, thù hận thiên cổ đều tan biến trong không gian.
Trần Nhất Thiên đứng rất lâu trước cửa sổ. Lâu đến mức cả thành phố chìm vào giấc ngủ sâu, anh mới quay lại giường nằm xuống.
Anh nằm nguyên trong bộ đồ trên người, hai tay gối đầu, toàn bộ cơ thể thả lỏng, nghiêng đầu nhìn cô gái lẽ ra đã ngủ từ lâu.
Không ngờ, Vu Kiều lại đang nhìn anh, đôi mắt long lanh như ánh trăng.
Trần Nhất Thiên vội ngồi bật dậy: "Sao? Em làm gì vậy?"
Vu Kiều nói: "Em đang nghĩ... nghĩ tại sao anh vẫn chưa ngủ."
"Nghĩ vớ vẩn gì đấy! Mấy giờ rồi hả?"
"Em không ngủ được... còn chưa tắm."
Người Đông Bắc như Trần Nhất Thiên vốn không phải ngày nào cũng tắm, không phải vì thói quen vệ sinh kém, mà do thói quen sống như thế.
Trần Nhất Thiên: "Em chắc muốn tắm không?"
Vu Kiều: "Em được tắm chứ?"
Cả hai nhìn nhau. Trần Nhất Thiên nghiến răng: "Tùy em."
Vu Kiều vào tắm, rồi mặc đồ chỉnh tề, rón rén nằm lại giường.
"Xong rồi?" Trần Nhất Thiên nói trong bóng tối.
Vu Kiều giật mình. Thật ra cô có chút tâm lý phức tạp: cảm thấy anh nên ngủ rồi, nhưng nếu anh thực sự ngủ, cô lại hơi thất vọng.
"Ơ? Em tưởng anh ngủ rồi." Có lẽ vì trời quá khuya, khoảng cách lại gần, cả hai đều hạ thấp giọng.
"Chưa." Anh hoàn toàn không định ngủ. "Anh đang nghĩ, bạn gái của anh mà dám ôm ấp người đàn ông khác trước mặt anh, thì nên xử lý thế nào."
Vu Kiều cuối cùng cũng có cơ hội giải thích:
"Trời ơi, em không định chơi đâu, chỉ là cái bạn kia cứ kéo em. Nói đông người chơi mới vui... Mà em đâu có ôm ai, cũng đâu quen cậu ta..."
"Trò đó thú vị đến vậy sao?"
"Ban đầu chỉ là trò đếm số 3 thôi, sau đó..." Sau đó, tinh thần hiếu thắng của cô trỗi dậy, đúng là cô đã chơi nghiêm túc được hai ván. Không như một số người, rõ ràng mục đích không phải là chơi game.
Trần Nhất Thiên chẳng buồn nghe tiếp:
"Em hôn anh một cái, anh sẽ tha cho em."
...
Khác biệt của khách sạn cao cấp là ngay cả âm thanh khi bò qua giường cũng mềm mại, nhẹ nhàng.
Trần Nhất Thiên ngửi thấy mùi dầu gội trên tóc cô, cảm nhận hơi thở ấm áp – Vu Kiều dồn sức khi trườn đến gần, thở phào một hơi. Ngay sau đó, môi anh bị chạm khẽ, mềm mại, ngọt ngào, chỉ trong một giây.
Cánh tay trái của Trần Nhất Thiên đưa ra, tóm lấy cô trước khi cô rút lui. Anh nghiêng người, cánh tay phải ôm lấy vai Vu Kiều.
"Đầu... đầu em còn ướt." Hành động thân mật này khiến đầu óc Vu Kiều như bị đóng băng.
Trần Nhất Thiên khẽ thì thầm: "Thêm một lần nữa."
Nói rồi, anh cúi đầu trong bóng tối, đặt môi mình lên má cô.
Đây là lần đầu tiên trải nghiệm cảm giác thân mật như vậy, Vu Kiều lập tức rơi vào trạng thái lạ lẫm, mất hết khái niệm về thời gian. Có lẽ là mười phút, cũng có thể là một tiếng... Những lần dò xét, từng chút từng chút khám phá của Trần Nhất Thiên, khiến Vu Kiều chỉ biết nhắm mắt cảm nhận.
Những cảm giác lẫn lộn, vừa xa lạ vừa bối rối, vừa mới mẻ vừa sợ hãi. Nhưng khi cảm nhận kỹ, cô lại không hề thấy khó chịu.
Vu Kiều khẽ dịch người lên phía trước, cánh tay đặt lên eo anh. Cô quên mất, đó chính là điểm nhột của Trần Nhất Thiên.
Hành động vô tình đó khiến cơ thể vốn đã căng thẳng của anh co lại theo phản xạ.
Trong khoảnh khắc, Vu Kiều cảm nhận rõ ràng một sự thay đổi lạ thường.
Trần Nhất Thiên dựa cả người vào cô... Giờ đây, Tổng giám đốc Trần đã không còn là anh chàng Tiểu Thiên khi xưa, lúc đối mặt với chị Lư San nữa.
Anh cũng được xem là thành thạo trong việc này. Đối với những điều đã luyện tập hàng trăm lần trong tâm trí, chỉ cần làm đúng theo cách đã định thì không có gì bất ngờ xảy ra. Thế nhưng lần nào cũng không trôi chảy, khi thấy Vu Kiều khẽ cất tiếng phản đối, khí thế của anh lập tức giảm đi ba phần, buộc phải dừng lại để điều chỉnh.
...
...
...
Thử bao nhiêu, thất bại bấy nhiêu, Trần Nhất Thiên có chút chán nản: "Này, Kiều Kiều, em có phải bị dị dạng không?"
"Hả?" Vu Kiều vừa đau vừa sợ, mệt mỏi rã rời, đôi chân khẽ run lên. Trần Nhất Thiên ôm hai đầu gối của cô vào lòng, cảm nhận sự run rẩy, vừa thở vừa nói: "Không phải người ta nói có loại người gọi là 'thạch nữ' sao..."
Vu Kiều trầm tư suy nghĩ: "Không đâu... Hình như 'thạch nữ' không phải ý đó, 'thạch nữ' là người không có kinh nguyệt mà..."
Trong ký ức của Vu Kiều, Trần Nhất Thiên đã chứng kiến nửa tuổi thơ của cô. Rất nhiều chuyện trong trí nhớ của cô đều liên quan đến Trần Nhất Thiên – những gì cùng thấy, cùng cảm nhận, cùng trải qua.
Vì vậy, khi cả hai chìm đắm trong cảm xúc mà vẫn không tìm được cách, họ lại dừng lại để bàn luận về giới tính và kiến thức s1nh lý, điều này cũng mang một nét thú vị khác lạ.
Lúc này, nếu thay Vu Kiều bằng một người phụ nữ có kinh nghiệm, hẳn người đó sẽ chế giễu Trần Nhất Thiên: "Không có đồ nghề thì đừng nhận việc khó!" Nhưng trước mặt Trần Nhất Thiên, Vu Kiều hoàn toàn không có khả năng phản bác.
Trần Nhất Thiên thở hổn hển vài cái, lấy lại chút sức lực, rồi đột nhiên cúi đầu: "Để anh xem rốt cuộc là sao."
Vu Kiều xấu hổ đến mức cuộn mình vào mền, che kín cả người.
Trần Nhất Thiên hiểu Vu Kiều rất rõ, rõ từng đường chân tóc, đuôi mắt hơi chếch lên của cô, vẻ bình tĩnh giả tạo khi xấu hổ, nếp nhăn nơi khóe mắt khi sợ hãi. Anh hiểu cả chu kỳ s1nh lý của cô, thậm chí cả chỉ số máu của cô cũng quen thuộc. Nhưng kiến thức về cơ thể phụ nữ của anh chỉ giới hạn ở các bệnh lý của Vu Kiều, nên những lời vừa nói về "thạch nữ" chỉ là buột miệng.
Trước khi quen Vu Kiều, khi còn nhỏ, anh từng nghe một bác gái hàng xóm kể với bà nội về điều này.
Người đó nói rằng khi con gái bà ấy mới sinh ra, cơ thể đã khác với những đứa trẻ khác. Bà ấy nghi ngờ con gái mình là "thạch nữ" như trong truyền thuyết, nên chờ đến khi bé tròn tháng đã đưa đi khám phụ khoa.
Ở thời đó, điều kiện y tế còn hạn chế, bác sĩ chỉ khám sơ qua rồi bảo: "Không sao, bình thường thôi. Nếu không yên tâm thì chờ đến khi lớn lên rồi kiểm tra lại."
Bà hàng xóm nửa tin nửa ngờ, nghĩ rằng nếu lớn lên mới khám thì có vấn đề cũng chẳng chữa được. Mãi đến khi con gái trưởng thành và bắt đầu có kinh nguyệt, bà ấy mới thở phào nhẹ nhõm.
Khi nghe câu chuyện này, Trần Nhất Thiên còn là một cậu bé, chỉ là "không khí" trong câu chuyện của họ. Dù vậy, anh vẫn nhớ mang máng và có ấn tượng với từ "thạch nữ".
Anh nhớ rõ lúc đó, bác gái kia ghé sát tai bà nội, như nói nhỏ nhưng thực ra giọng rất lớn: "Mọi người không tin chứ gì, con gái tôi lớn lên vẫn khác người mà!"
Trong quan niệm của Trần Nhất Thiên, khả năng "khác người" là khá cao.
Thêm vào đó, những lần thử vừa rồi đều thất bại, để xua đi sự bối rối và lúng túng, anh nhắc đến chuyện "thạch nữ" để đùa một chút.
Khi tranh luận đến cao trào, Trần Nhất Thiên nhổm nửa người lên, thực sự có phần nghiêm túc.
Vừa nhắc đến kinh nguyệt, trong lòng anh lại có chút ám ảnh. Nhìn Vu Kiều đang cuộn tròn trong mền, mắt mở không nổi vì mệt, anh âm thầm thở dài, bế cả người lẫn mền vào giữa giường, hôn lên trán cô: "Ngoan, ngủ đi."
Vu Kiều trốn trong mền, ngại ngùng nói: "Anh ngủ được không?"
Trần Nhất Thiên ôm chặt cô như xác ướp: "Anh cũng buồn ngủ lắm rồi."
Vu Kiều như được đại xá, với tư thế ôm an toàn như thế, cô thực sự ngủ thiếp đi.
...
Khi còn nhỏ, mẹ Vu Kiều từng dẫn cô qua trạm xe buýt cạnh chợ sớm. Ở đó có một thầy bói bày sạp. Hôm ấy, mẹ cô chợt nhớ ra quên mua đồ, liền để Vu Kiều đứng đó chờ. Đến khi mẹ cô quay lại, đã thấy cô trò chuyện với thầy bói kia.
Vu Kiều thật thà kể hết mọi chuyện: Ngày tháng năm sinh, trong nhà có bao nhiêu người, còn chìa tay cho thầy xem.
Mẹ cô không tin những điều này, định ngắt lời thì thầy bói nghiêm túc bảo: "Để tôi xem miễn phí cho cháu. Xe còn chưa tới, chị gấp cái gì?"
Sau đó, thầy chỉ tay Vu Kiều và nói: "Có đại nạn, không vào tòa án cũng vào bệnh viện."
Mẹ cô tức giận đến mức muốn đá đổ quầy hàng của ông ấy.
Thầy bói lại nói tiếp: "Quý nhân ở phương Bắc."
Vu Kiều không hiểu, mẹ cô cũng không muốn suy nghĩ thêm.
Chuyện đó bị bỏ qua từ đó.
...
Lúc này, Vu Kiều bị bọc kín trong mền, được ôm gọn trong lòng người khác. Cô dường như quên luôn số phận mình đã được người ta nói rõ từ hơn mười năm trước.
...
Trần Nhất Thiên cực kỳ mệt mỏi, nhưng anh không thể ngủ được.
Nhắm mắt lại, bóng tối trước mắt dường như đang sống, quay quanh đầu anh, quay đến mức anh buồn nôn.
Anh đành mở mắt ra. Trong lòng là Vu Kiều đang say ngủ, mái tóc đen rối bời phủ lên khuôn mặt yên bình, lộ ra chút trán bóng mịn.
Do vừa rồi vận động không thành, cơ thể anh có chỗ khó chịu. Anh giơ cổ tay lên, nhìn ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ để đoán giờ, có thể là hai giờ, ba giờ, hoặc bốn giờ. Anh chửi thầm trong đầu, cảm thấy mình sắp bị hành đến chết.
Trong cơn mơ hồ, trước mắt Trần Nhất Thiên hiện lên gương mặt của một người đàn ông.
Người đó rất cao, mặc áo blouse trắng, trên tay cầm một điếu thuốc chưa châm lửa.
Người đàn ông ấy nói: "Phương thuốc dân gian! Tin thì tin, không thì thôi."
Trần Nhất Thiên chỉ cảm thấy tuyệt vọng, lại nghĩ rằng tám phần mười người này là kẻ lừa đảo. Nhưng anh chẳng còn cách nào khác, vì chuyện cấp bách nên chỉ đành trông cậy vào vị bác sĩ cao lớn này.
Trong khoảnh khắc anh còn đang ngẩn người, mấy người phụ nữ bất chợt xuất hiện vây quanh anh.
Nhìn kỹ, họ cũng mặc áo blouse trắng, nhưng từng người một đều cười duyên dáng, tươi tắn. Dường như họ chẳng hiểu gì về cuộc đối thoại giữa Trần Nhất Thiên và bác sĩ cao lớn lúc trước.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng nhún vai, gạt mấy bàn tay phụ nữ đang níu kéo mình, rồi lại như cầu cứu mà ghé sát Trần Nhất Thiên, nói: "Phương thuốc chữa bách bệnh, tin thì tin."
Nói xong, ông ấy cài điếu thuốc đang cầm lên tai Trần Nhất Thiên.
Những người phụ nữ phía sau tiếp tục xúm lại, vây kín lấy anh.
Người đàn ông áo blouse nhẹ nhàng lùi lại, như thể đang trôi nổi, nhưng bị Trần Nhất Thiên túm lấy, giống như nắm một quả bóng bay chứa đầy khí hydro: "Tôi tin, mau nói đi!"
Người đó bật cười khanh khách, giữa tiếng cười và giọng nói trêu đùa của mấy người phụ nữ, ông ấy nói: "Thay máu."
Trần Nhất Thiên thấy người nóng bừng, trong lòng bồn chồn, xung quanh tràn ngập mùi hương cơ thể phụ nữ. Anh hỏi lại, giọng hoang mang: "Hả?"
Người đàn ông áo blouse trắng tiếp tục: "Thay máu. Tinh cha máu mẹ."
Trước mắt Trần Nhất Thiên, mọi thứ bỗng chao đảo, như thể anh đang ngồi trong một chiếc xe trộn bê tông đang vận hành.
Anh không biết là cơ thể mình đang quay cuồng, hay thế giới xung quanh đang chuyển động. Anh cố gắng giữ thăng bằng nhưng hết lần này đến lần khác thất bại, cứ như đang lăn tròn cùng thế giới...
Quanh anh, không phải một, mà là nhiều người phụ nữ đang vây quanh.
Người đàn ông mặc áo blouse trắng đã biến mất.
Trong đầu anh vẫn văng vẳng những câu nói khi nãy: "Phương thuốc dân gian! Tin thì làm!" "Phương thuốc chữa bách bệnh!" "Thay máu." "Tinh cha máu mẹ."
Anh nắm lấy cánh tay của một người phụ nữ đang quấn quanh cổ mình, cố gắng giao tiếp với người đó: "Không phải tôi, không phải tôi, đừng nhắm vào tôi."
Những người phụ nữ xung quanh vẫn cười nói huyên náo, chẳng ai để tâm đ ến lời anh.
Đầu óc anh tràn ngập những suy nghĩ mang tính logic nghiêm túc: Nếu đã thay máu thì phải thay một cách triệt để, nên mới có nhiều người phụ nữ như vậy.
Anh vốn đã đổ mồ hôi đầm đìa vì chóng mặt, ý nghĩ này lại càng khiến anh căng thẳng đến toát mồ hôi lạnh.
Ngay sau đó, trong đầu anh hiện lên bản vẽ ba chiều. Nhưng các góc độ đều sai, kích thước thì không đúng, không cách nào khớp lại hoàn chỉnh.
Những điều không thể hiện thực hóa trên bản vẽ thì trong thực tế chắc chắn cũng không thể lắp ráp.
Vậy nên, anh tự nhủ phải kiên nhẫn. Trước tiên, cần tìm được điểm cơ bản để định vị. Điểm cơ bản ở đâu?
Điểm cơ bản để tạo nên thiết kế chính là điểm mấu chốt trong lắp ráp.
Trần Nhất Thiên nghĩ, trước tiên phải thiết kế thành phần này thật chuẩn, sau đó mới xác định được mối quan hệ giữa nó với các bộ phận khác...
Nhưng anh biết, điểm kết nối giữa A và B thì dễ tìm, giữa B và C cũng dễ tìm, nhưng muốn thực hiện kết nối hoàn hảo giữa G và toàn bộ các thành phần A, B, C, D, E, để tạo thành một không gian khép kín hoàn chỉnh, về mặt lý thuyết là không thể thực hiện.
Bởi vì càng lắp ráp, điểm cơ bản càng bị lệch đi nhiều...
Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, anh vừa cố gắng chống lại cơn chóng mặt, vừa phải giữ cho đầu óc tỉnh táo giữa tiếng cười đùa của đám phụ nữ. Cùng lúc đó, anh phải suy nghĩ về mối quan hệ giữa các bộ phận lắp ráp, nhưng lại cảm thấy mình còn có việc cấp bách hơn cần làm ngay lập tức.
Anh đưa tay lên tai, định lấy điếu thuốc đang gài ở đó thì phát hiện nó đã biến mất.
Nhất định là do mấy người phụ nữ kia làm rơi mất. Không có thuốc thì làm sao chữa bệnh? Phương thuốc chữa bách bệnh, mình phải nhanh chóng thay máu, tinh cha máu mẹ...
Anh biết rõ đó chỉ là giấc mơ, nhưng không sao tỉnh lại được.
Đêm nay quả thực là một cơn ác mộng.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");