Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu
  3. Chương 11: Máu và nước mắt đau thương - 11
Trước /109 Sau

Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu

Chương 11: Máu và nước mắt đau thương - 11

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói là hội thao lý thú, nhưng Vu Kiều lại đăng ký ba môn chẳng có gì "thú vị": Ném đĩa, ném lao và chạy tiếp sức 4x100m.

Phần lớn các nội dung thi đấu được tổ chức trên sân vận động, nhưng một vài môn được bố trí ở khu vực sườn đồi bên cạnh sân.

Ngôi trường này nằm gần Công viên Bắc Lăng và di chỉ khảo cổ Tân Lạc. Trong một thành phố thủ phủ bằng phẳng rộng lớn, khu vực này hiếm hoi có được cảnh quan nhấp nhô và sắc xanh thiên nhiên.

Dưới ánh hoàng hôn, Vu Kiều lần thứ ba cúi xuống lôi chiếc đĩa ném ra khỏi lớp đất khô cằn.

Cô bé đã ném hai lần, cả hai lần đều đạt thành tích khá tốt, đủ để chắc chắn giành vị trí thứ hai.

Cô bé không phải vận động viên chuyên nghiệp, trước đây chỉ nhìn thấy qua, chứ chưa từng chạm vào đĩa sắt. Nhưng cô bé lại có năng khiếu bẩm sinh với các môn điền kinh. Khi cầm chiếc đĩa trong tay, cô bé có thể cảm nhận được quỹ đạo ném và cách tận dụng lực quán tính để ném xa hơn.

Nhưng thật không may, một bạn nữ dáng người to khỏe cũng tham gia nội dung này. Cô bạn này học lớp nào Vu Kiều không rõ, hình như là lớp 5-4 gì đó. Cô bạn thường xuất hiện ở hành lang, hay bất ngờ ôm cổ người khác từ phía sau, nhẹ nhàng kéo một cái, khiến đối phương dễ dàng bị quật ngã.

Khác biệt về thể hình quá lớn, có vẻ như vị trí quán quân chắc chắn sẽ thuộc về cô bạn này rồi.

Môn ném đĩa sắt dành cho nữ không mấy phổ biến, nên chẳng có bao nhiêu khán giả. Có vài bạn nam nhàm chán đứng núp sau hàng rào thép xem, trong đó có Bao Quát.

Bao Quát chăm chú nhìn hai lượt ném trước của Vu Kiều – suýt nữa thì cô bé bị đĩa sắt kéo đi theo, nhưng thành tích lại khá bất ngờ. Cậu bé nhìn mà cười nghiêng ngả.

Lá vàng rơi, cỏ úa màu, sườn đồi dưới ánh hoàng hôn mang một bầu không khí bi tráng như "tráng sĩ chặt tay". Vu Kiều đưa chiếc đĩa ra sau, cúi người chuẩn bị...

Đột nhiên, trọng tài lên tiếng.

Trọng tài là thầy giáo thể dục của một trường khác được mời đến. Ông ấy bất ngờ nói: "Em phát lực không đúng chỗ."

Vu Kiều ngẩn người, ôm chặt chiếc đĩa vào ngực.

"Lại đây, đưa thầy xem." Thầy trọng tài đứng cách cô bé không xa, Vu Kiều vội vàng đưa chiếc đĩa cho thầy giáo trung niên.

Thầy giáo cầm chiếc đĩa, làm lại động tác ném trước đó của cô bé: "Em ném như thế này phải không? Em không phải đang ném đĩa, mà đang quăng nó đi. Đĩa sắt thoát khỏi tay em từ mép ngoài, dựa vào quán tính của cánh tay khi em xoay vòng." Thầy cầm chiếc đĩa, chỉ vào mép ngoài phía ngón út.

Vu Kiều cảm thấy môi mình hơi khô, nhìn động tác của thầy, quả thật rất giống cách cô bé ném. Cô bé tự hỏi: Chẳng lẽ không phải thế sao?

Hai người nhìn nhau. Thầy giáo thể dục hơi đắc ý: "Khi còn trẻ, thầy từng đoạt quán quân môn ném đĩa ở thành phố đấy."

Vu Kiều mở to miệng ngạc nhiên, biểu cảm hơi phóng đại.

Qua hàng rào thép, Bao Quát thấy trận đấu bị dừng lại, trọng tài nói gì đó với Vu Kiều. Vì đứng xa nên cậu bé không nghe rõ, chỉ biết bám vào hàng rào, khoa chân múa tay, suýt nữa trèo lên luôn.

"Động tác đúng là thế này – cầm đĩa theo hướng ngón cái, khi ra tay, đĩa thoát ra từ đây." Thầy chỉ vào phần hổ khẩu của bàn tay phải. "Là đẩy ra, không phải quăng đi. Nhưng phải kiểm soát được hướng đẩy. Như thế này –"

Thầy giáo làm một loạt động tác ném, mượt mà như nước chảy mây trôi. Nếu bỏ qua phần áo thu đông đỏ ló ra và bụng trắng bị lộ khi thầy dang tay, thì động tác này có thể coi là hoàn hảo.

Quả nhiên, thầy chỉ dùng ba phần lực, chiếc đĩa nhẹ nhàng bay đi, trông như một chiếc bánh bay của Ấn Độ.

Vu Kiều lại cúi xuống lôi chiếc đĩa từ trong đất ra. Cô bé chỉ còn một lượt ném, phải đổi cách phát lực và đồng thời kiểm soát được hướng ra của tay.

Cô bạn lớp 5-4 đã hoàn thành cả ba lượt ném. Không quan tâm đ ến kết quả của các thí sinh khác, cô bạn đang mặc áo khoác, chuẩn bị rời khỏi sân thi đấu.

Vu Kiều ghi nhớ kỹ những chỉ dẫn của trọng tài, xoay người, cúi xuống, lật cổ tay... Trong khoảnh khắc chiếc đĩa thoát khỏi tay, cô bé dùng lực ở gốc ngón trỏ để đẩy. Quả nhiên, lực được dồn vào đúng chỗ, chiếc đĩa như được lắp động cơ, bay xa hơn rất nhiều.

Hai học sinh mang thước đo chạy ra đo – cô bé xếp hạng nhất.

Vu Kiều kinh ngạc, chưa kịp cảm ơn thầy trọng tài thì đã bị một lực đẩy mạnh mẽ từ phía sau cuốn lấy. Cô bé lảo đảo vài bước mới đứng vững – Bao Quát, khán giả duy nhất của cô bé, đã lao tới ôm cô bé từ phía sau, suýt nữa treo cả người lên người cô bé.

"Hạng nhất! Hạng nhất!" Bao Quát vừa chạy vừa hét, quay hai vòng trong khu đất trống.

Trần Nhất Thiên cũng đến. Anh đi vào sân vận động, nhìn thấy các môn nhảy cao, nhảy xa, đi ba chân, khắp nơi là những nhóm nhỏ tụ tập. Còn có cả đội cổ vũ và khán giả, tất cả đều mặc đồng phục xanh trắng giống nhau, khiến anh hoa cả mắt.

Anh lẩn tránh đám đông đang thi đấu, bước lên khán đài và ngồi ở một góc không có người.

Những bậc thang xi măng được ánh nắng mặt trời làm ấm lên, vừa ngồi xuống, Trần Nhất Thiên đã không muốn nhúc nhích, lặng lẽ quan sát sự huyên náo trên sân vận động.

Từ loa phát thanh trên bục chính thỉnh thoảng vang lên: "Các thí sinh tham gia chạy gấp bóng bàn, vui lòng đến khu vực điểm danh. Các thí sinh tham gia chạy gấp bóng bàn, vui lòng đến khu vực điểm danh."

Thông báo điểm danh cho nhiều môn được phát liên tục bốn, năm lần, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Vu Kiều. Trần Nhất Thiên cũng không biết cô bé đã đăng ký môn nào, mà những người qua lại bên cạnh anh, anh chẳng quen ai.

"Cô Tiết, cô uống nước không?" – Một phụ huynh hỏi.

"Ồ, cảm ơn! Tôi không uống đâu." – Giọng nói này nghe có chút quen thuộc.

Trần Nhất Thiên quay đầu nhìn theo tiếng nói. Anh thấy giáo viên chủ nhiệm của Vu Kiều đứng bên kia lối ra khán đài. Lối ra có lan can cũ kỹ, lớp sơn xanh đã bị ánh nắng làm bạc màu, chỉ cần chạm tay là sơn rơi ra.

Cô Tiết mặc một chiếc áo khoác thể thao màu hồng đậm, đứng trên bậc xi măng, trông vô cùng nổi bật.

Bên cạnh cô ấy là phụ huynh đang đưa nước. Có vẻ như đó là phụ huynh của một học sinh lớp 5-2.

Anh đi vòng qua lối ra khán đài, đứng cạnh cô Tiết, nói một câu: "Con bé cứ nhất quyết bảo tôi đến đây."

Từ loa phát thanh vang lên giọng nữ: "'Gửi các vận động viên chạy cự ly ngắn', tác giả: Chu Hiểu Hi, lớp 6-4. Gửi các vận động viên chạy cự ly ngắn, các bạn thân như tên bắn, trái tim các bạn nóng như lửa. Những gì các bạn đổ xuống không phải mồ hôi, mà là tuổi trẻ. Những gì các bạn gặt hái không phải huy chương, mà là sự tự tin."

Giọng đọc non nớt nhưng cao vút. Câu nói của Trần Nhất Thiên bị lấn át hoàn toàn, cô Tiết có lẽ cũng không nghe rõ. Hai người đứng lặng lẽ bên nhau, chờ bài thơ kết thúc mới tiếp tục nói chuyện.

Trần Nhất Thiên nghe bài thơ ca ngợi nhưng không mấy thú vị này, thầm nghĩ: Mấy cái thơ kiểu này, nửa tiếng mình viết được cả chục bài.

Bài thơ vừa kết thúc, trên sân vận động vang lên tiếng súng lệnh.

Nhiều học sinh và phụ huynh đổ dồn về phía trước khán đài, bám vào lan can để xem.

Cô Tiết và Trần Nhất Thiên cũng nhìn theo.

Đường chạy trên sân được chia thành bốn đoạn. Mỗi đoạn có một hàng vận động viên đứng sẵn. Khi súng lệnh vang lên, các vận động viên ở lượt đầu tiên lập tức xuất phát, tiếng hò reo trên khán đài cũng bắt đầu vang lên.

Chỉ trong chốc lát, lượt thứ hai cũng bắt đầu xuất phát. Người chạy đầu tiên và người thứ hai cách nhau không xa, nhưng khoảng cách với người thứ ba đã giãn ra rất nhiều.

Trần Nhất Thiên nhận thấy cô Tiết đang rất căng thẳng, có lẽ cô ấy hơi cận thị, nên nheo mắt lại, bất giác bước xuống một bậc thang xi măng thấp hơn.

Trần Nhất Thiên cũng bước theo.

Lượt thứ ba là đoạn đường cong. Đội dẫn đầu đang ở đường chạy phía trong, dù người chạy thứ hai cố gắng tăng tốc, nhưng vẫn không giành được lợi thế địa hình, bị bỏ lại phía sau đến 5 mét. Khi cô bé này đến gần người thứ tư để đưa gậy, cổ chân cô bé rõ ràng đã yếu đi, động tác trao gậy cũng chậm lại.

Người thứ tư bước lùi một bước, đón lấy cây gậy rơi xuống, điều chỉnh trọng tâm rồi bắt đầu tăng tốc.

Cuộc thi tiếp sức được chia thành hai nhóm: Nhóm lớn tuổi hơn và nhóm nhỏ tuổi hơn. Nhìn từ xa, các vận động viên của nhóm lớn đều có vóc dáng gần như nhau.

Đặc biệt là các bé gái, chân đi giày thể thao, mặc đồng phục rộng như bao tải, vai nhỏ, lưng đeo số áo nền trắng chữ đỏ, đứng trên khán đài chắc chỉ có ba mẹ ruột mới nhận ra con mình.

Dù vậy, bé gái thứ tư của nhóm lớp 5-2 vẫn nổi bật hơn cả. Khi xuất phát, cô bé không chạy quá nhanh, những bước đầu tiên như thể đang đi dạo.

Người thứ tư của đội dẫn đầu đã bỏ xa cô bé. Nhưng cô bé cũng không có vẻ gì định đuổi theo ngay lập tức.

Khán giả bắt đầu không yên, có tiếng cổ vũ chiến thắng, có tiếng thở dài tiếc nuối, tiếng của người lớn và trẻ con hòa vào nhau như một nồi lẩu sôi sùng sục.

Tại Hội thao mùa thu của Trường Tiểu học Tân Lạc năm 1998, trong cuộc thi tiếp sức 4x100m nhóm lớn dành cho nữ, ở lượt cuối cùng đã xảy ra một cú lật ngược tình thế ngoạn mục.

Ba lượt đầu tiên của lớp 5-2 chỉ đứng thứ hai. Nhưng khi bé gái chạy lượt thứ tư đến 1/3 đoạn đường, cô bé bất ngờ tăng tốc, vượt qua người dẫn đầu, lao qua vạch đích. Thậm chí, sau khi về đích, cô bé còn chạy thêm 50 mét nữa mới từ từ giảm tốc.

Cả sân vận động như bùng nổ.

Trần Nhất Thiên đứng bất động giữa tiếng reo hò. Anh thấy cô Tiết quay lại nhìn anh, đôi mắt ánh lên sự xúc động, nói câu gì đó nhưng anh không phản ứng. Cô ấy liền quay người, biến mất ở lối ra khán đài.

Bên cạnh anh là các bạn học và phụ huynh lớp 5-2. Trong tiếng cổ vũ vang trời, thỉnh thoảng có tiếng gọi tên Vu Kiều.

Phải đến khi Vu Kiều tăng tốc, Trần Nhất Thiên mới nhận ra cô bé.

"Chạy nhanh như thỏ" chính là cảnh tượng trước mắt anh.

Chiều cao của Vu Kiều không nổi bật giữa các vận động viên, nhưng dáng chạy của cô bé lại tự nhiên, không hề gò bó hay giả tạo. Cô bé cũng chưa qua bất kỳ lớp huấn luyện chuyên nghiệp nào, không có kỹ thuật, hoàn toàn chạy bằng bản năng.

30 mét tiếp theo, cô bé hơi siết cổ, đôi chân bắt đầu chạy nhanh hơn. Khoảng cách với người dẫn đầu ngày càng thu hẹp, tiếng kêu kinh ngạc từ khán đài vang lên khắp nơi.

Đối thủ của cô bé dường như không ngờ rằng sẽ có người vượt qua mình, tâm lý căng thẳng, cơ thể cũng gồng lên, vội vàng tăng tốc, đầu ngửa ra sau, đôi chân chạy loạn xạ, nhưng hiệu quả không rõ rệt.

Vu Kiều, vốn nằm trong tầm nhìn của đối thủ, chỉ trong chớp mắt đã vượt qua.

Với Vu Kiều, khoảnh khắc đó như ngừng lại, nhưng sau khi vượt lên dẫn đầu, thời gian lại tiếp tục chảy. Cô bé giữ nguyên tư thế thoải mái, vượt qua vạch đích.

Cùng lúc Trần Nhất Thiên nhận ra Vu Kiều, anh cũng nhận ra cả lớp 5-2 đang gào thét gọi tên cô bé...

Cô Tiết bước vào đám đông lớp 5-2, lập tức có một bạn nữ lao vào lòng cô ấy. Một vài bạn khác chạy về phía vạch đích – nơi Vu Kiều đang từ từ đi ngược lại, dưới ánh hoàng hôn, một nhóm nữ sinh vây lấy cô bé, và Trần Nhất Thiên lại không nhìn thấy cô bé nữa.

Gió buổi chiều bắt đầu lạnh hơn. Anh lấy lại tinh thần, nhận ra khán đài đã vơi đi đáng kể.

Cuộc thi tiếp theo là chạy 800m. Từ loa phát thanh lại vang lên một bài thơ ca ngợi các vận động viên 800m, vẫn chẳng có vần điệu hay logic gì, chẳng khác nào bài tập làm văn của học sinh tiểu học. Thì đúng rồi! Đây chính là bài văn của học sinh tiểu học mà!

Vu Kiều từ đầu đến cuối không thấy anh trai nhỏ của mình đâu. Cô bé chỉ chạy bằng bản năng, nhưng lại bất ngờ trở thành tâm điểm, khiến cô bé lâng lâng vì chiến thắng, đến mức quên cả phương hướng.

Trần Nhất Thiên bước đến gần, đưa cho Vu Kiều một chai nước. Khi chai nước đặt trước mặt, cô bé mới theo cánh tay nhìn lên thấy anh.

Nữ hoàng vừa chiến thắng ở giây trước, giờ bỗng trở nên ngại ngùng, cô bé lau mồ hôi trên trán, cười với anh một cái.

Trần Nhất Thiên cởi chiếc áo khoác thể thao của mình, ném qua vài người bạn, áo vừa vặn trùm lên đầu Vu Kiều. "Mặc vào đi, cả người đầy mồ hôi, gió thổi là cảm lạnh đó."

Sau đó là buổi lễ trao giải nhàm chán. Người trên sân dần tản đi, khắp khán đài là rác thải và chai nước bỏ lại. Những bài thơ ca ngợi trên loa cuối cùng cũng dừng.

Vu Kiều nhận ba huy chương: Quán quân ném đĩa nữ, quán quân tiếp sức 4x100m nữ nhóm lớn, và quán quân ném lao nữ.

Trên đường về nhà, Trần Nhất Thiên hỏi cô bé mệt không, có lạnh không. Cô bé lắc đầu cả hai lần. Hôm nay cô bé được mọi người tung hô ngoài mong đợi, khí thế bừng bừng, làm gì còn thời gian nghĩ đến cái lạnh.

Trần Nhất Thiên hỏi hai huy chương còn lại là thế nào, cô bé kể rằng ở môn ném đĩa, trọng tài đã dạy cô bé cách ném, cô bé làm theo và đứng nhất. Còn ở môn ném lao, cô bé không rõ vì sao, chỉ biết một chiếc lao của cô bé đã cắm xuống đất, tạo thành một cái hố nhỏ, trong khi lao của các bạn khác đều nằm ngang trên mặt đất.

Trần Nhất Thiên nghĩ thầm: Cái đại hội thể dục thể thao này cũng quá lạ lùng!

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quốc Sắc Sinh Hương

Copyright © 2022 - MTruyện.net