Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Một ngày tưởng chừng tươi đẹp.
Lẽ ra, Vu Kiều có thể ngồi trong lớp học, cùng hơn 50 bạn học khác, học xong các tiết ngữ văn, mỹ thuật và thủ công, rồi thong thả bước về nhà, vừa đi vừa chào tạm biệt những người bạn cùng đường. Về đến nhà, cô bé còn có thể thưởng thức những bữa tối mà bà Trần luôn thay đổi món, không lặp lại.
Thế nhưng, vào lúc 4 giờ rưỡi chiều, cô bé suýt chút nữa bị ép buộc nằm lên giường bệnh di động. Vu Kiều liên tục khẳng định:
"Con không sao, con đi được. Hai tháng trước con còn tham gia chạy tiếp sức..."
Bác sĩ nghe xong sửng sốt: "Cái gì? Con còn chạy à? Hả? Con còn đoạt cả giải nhất?"
Cuối cùng, ba bà cháu vẫn đi bộ sang khu nội trú, dùng thang máy lên tầng 8 và vào phòng bệnh của khoa huyết học.
Bác sĩ nói hôm đó đã quá muộn, không thể làm thêm các xét nghiệm. Phải đợi sáng hôm sau, sẽ sắp xếp một buổi hội chẩn giữa bác sĩ khoa huyết học và da liễu. Ban đầu ông ấy nghi ngờ Vu Kiều bị ban xuất huyết, nhưng lượng tiểu cầu của cô bé quá thấp, không thể để cô bé về nhà, buộc phải nhập viện ngay. Và sáng hôm sau, cô bé sẽ được ưu tiên là người đầu tiên tham gia hội chẩn.
Không mang theo thứ gì cần thiết cho việc nhập viện, Vu Kiều nhanh chóng thay bộ đồ bệnh nhân sọc xanh, ngồi trên giường, lắng nghe bà cháu nhà họ Trần bàn bạc.
Bà Trần đề nghị để Trần Nhất Thiên ở lại chăm sóc Vu Kiều, còn bà sẽ về nhà lấy đồ dùng cần thiết. Trần Nhất Thiên lại nói đường trơn, nếu để bà đi về một mình, đợi đến khi bà quay lại, trời có lẽ đã tối hẳn, anh không yên tâm.
Cuối cùng, quyết định được đưa ra: Bà Trần sẽ ở lại bệnh viện với Vu Kiều, còn Trần Nhất Thiên sẽ về nhà lấy đồ.
Bà Trần dặn đi dặn lại vị trí xà phòng, thau rửa mặt, đồ dùng cá nhân của Vu Kiều... Trần Nhất Thiên lại hỏi cô bé có cần gì khác không. Vu Kiều nghĩ một lúc, ngoài đồ dùng vệ sinh cá nhân, cũng chẳng có gì cần thiết. Cô bé bèn nói: "Anh mang cho em vài cuốn sách đi! Trên kệ sách của anh đó, cuốn nào cũng được."
Trần Nhất Thiên rời bệnh viện, đi bộ đến trạm xe, giữa đường rẽ vào một quán ăn nhanh, gọi hai suất combo nổi bật trên thực đơn. Rồi mang bữa tối về phòng bệnh.
Bà Trần và Vu Kiều, một người ngồi, một người nằm, nhìn nhau mà chẳng ai nói lời nào.
Chuyện ăn tối, nếu không nhắc tới, chắc cả hai cũng quên mất.
Lúc Vu Kiều đang mở gói đồ ăn nhanh, Trần Nhất Thiên ra hiệu bằng ánh mắt với bà nội, rồi cùng bà ra khỏi phòng bệnh.
Anh hỏi có cần gọi điện cho Vu Hương không, bà Trần cũng không biết nên quyết định thế nào. Nghĩ một lúc, bà nói: "Bà cũng không biết có nên báo cho Vu Hương không nữa... Con thì nghĩ sao?"
Trần Nhất Thiên đáp: "Vậy thì hôm nay cứ tạm thời đừng nói với chị ấy. Bác sĩ bảo ngày mai hội chẩn mà, kết quả hội chẩn thế nào bây giờ mình cũng không rõ."
Bà Trần tiếp lời: "Phải rồi, đợi mai xem bác sĩ nói sao. Thế thì không cần báo cho Vu Hương vội. Con bé ở xa thế, dù có biết cũng không thể chạy về ngay được, chỉ thêm lo lắng thôi."
Nhìn theo bóng Trần Nhất Thiên rời khỏi phòng, bà Trần khẽ thở dài một hơi sâu, rồi lau khóe mắt.
Kết quả hội chẩn đã có: Tái sinh giảm tiểu cầu nguyên phát.
Trần Nhất Thiên và bà Trần được gọi vào phòng bác sĩ. Người bác sĩ này không phải người đã khám cho họ hôm qua.
"Hai người là người nhà của bệnh nhân à?"
Trần Nhất Thiên đáp: "Con là anh trai cô bé, đây là bà của cô bé."
Bác sĩ không nói gì thêm, đưa tờ kết luận hội chẩn trong tay cho họ. Kết luận được in rõ ràng, ở cuối có chữ ký của bác sĩ phụ trách. Trần Nhất Thiên lướt qua những phần khác, tập trung vào dòng chẩn đoán: "Tái sinh giảm tiểu cầu nguyên phát."
Đây chính là kết quả, gần như tệ nhất, hoàn toàn không có một chút nào gọi là "may mắn."
Bác sĩ nói tiếp: "Lượng tiểu cầu của bệnh nhân rất thấp. Với trường hợp như cô bé, rất dễ xảy ra xuất huyết nội tạng hoặc xuất huyết não. Cô bé chưa gặp phải là do may mắn thôi."
Trần Nhất Thiên cúi nhìn báo cáo, thấy một con số 23, kèm theo một ký hiệu đơn vị mà anh chưa từng thấy. Anh không nhịn được hỏi: "Bác sĩ, chỉ số bình thường là bao nhiêu ạ?"
"Cậu hỏi về tiểu cầu à? Người bình thường dao động từ 100 đến 300. Dưới 100 thì được xem là giảm tiểu cầu. Khi bị giảm nhẹ, biểu hiện sẽ là các vết xuất huyết dưới da."
Trần Nhất Thiên và bà Trần nhìn nhau. Bác sĩ thấy vậy, liền nói thêm: "Đúng thế, tức là cơ thể bị bầm tím, xanh đỏ loang lổ. Người khỏe mạnh khi va chạm mạnh cũng có thể bị bầm, nhưng chỉ là xuất huyết nhỏ dưới da. Còn người bị giảm tiểu cầu thì chỉ cần va chạm nhẹ cũng bầm tím, vì khả năng đông máu kém, mao mạch dễ rỉ máu và bầm lâu khỏi hơn."
Vị bác sĩ này rất nghiêm túc, tiếp tục giải thích: "Nếu chỉ là bầm tím hoặc vết xuất huyết, thường chúng tôi sẽ nghĩ đến ban xuất huyết. Người suy giảm hệ miễn dịch cũng dễ mắc bệnh này."
Bà Trần hỏi: "Nhưng của cháu tôi không chỉ là do hệ miễn dịch kém phải không?"
Bác sĩ đáp: "Đúng vậy, không phải. Chúng tôi cũng hy vọng là như vậy, nhưng chỉ số tiểu cầu của cô bé..."
Nói đến đây, ông ấy nhìn Trần Nhất Thiên, người đang cầm báo cáo, lặng lẽ gật đầu.
Bà Trần hỏi tiếp: "Vậy bệnh của cháu tôi phải nằm viện bao lâu? Chúng tôi chỉ xin nghỉ cho nó một ngày thôi."
Bác sĩ trả lời ngay: "Xin nghỉ thêm vài ngày nữa. Trước mắt xin nghỉ một tuần đi."
Trần Nhất Thiên gật đầu lia lịa: "Dạ! Dạ! Được ạ!"
Bác sĩ định kết thúc cuộc nói chuyện, quay lại bàn làm việc, nhưng Trần Nhất Thiên đột nhiên quay lại, khiêm tốn hỏi: "Bác sĩ Vương, vậy kế hoạch điều trị tiếp theo thế nào ạ?"
Anh nhìn thấy chữ "Vương" mờ mờ viết bằng bút đánh dấu trên cổ áo blouse của bác sĩ nên mới gọi như vậy.
Bác sĩ Vương giải thích: "Chúng tôi sẽ dùng thuốc, trước tiên là prednisone (một loại thuốc steroid). Nếu thuốc không có tác dụng hoặc ngừng thuốc bệnh tái phát, thì sẽ chuyển sang phương án khác."
"Còn thuốc nào tốt hơn nữa không ạ?"
"Không liên quan gì thuốc tốt hay không tốt. Nguyên nhân gây giảm tiểu cầu thứ phát có rất nhiều, nên chúng tôi phải thử các loại thuốc. Nếu không hiệu quả, một số trường hợp phải cắt bỏ lá lách để giảm nhẹ triệu chứng."
Hai người trở lại phòng bệnh, lòng nặng trĩu.
Phòng bệnh trống không, giường của Vu Kiều cũng không thấy cô bé đâu. Bà Trần hoảng hốt nhìn Trần Nhất Thiên, anh nói:
"Bà ngồi đây đi, con ra nhà vệ sinh tìm con bé, chắc chắn là ở đó thôi."
Nhà vệ sinh nằm ở cuối hành lang, dùng chung cho cả tầng. Trần Nhất Thiên không màng đến việc có nên tránh né hay không, trực tiếp bước vào khu dành cho nữ.
Một dãy buồng vệ sinh, có cửa mở, có cửa đóng. Đối diện là một bồn rửa dài với một hàng vòi nước. Một vòi nước đang mở, và Vu Kiều đứng đó, xắn tay áo, chăm chú giặt đôi vớ.
Bồn rửa hơi cao so với cô bé, nên Vu Kiều phải hơi nhón chân, khẽ nâng khuỷu tay để tránh làm ướt tay áo.
Trong không gian đượm mùi nước khử trùng, vừa ẩm ướt vừa lạnh lẽo, hình ảnh cô bé giặt vớ lại tràn đầy sức sống.
Đúng vậy, tràn đầy sức sống.
Niềm vui và nỗi đau trong cuộc sống con người, nào có khác gì sự chuyển đổi giữa giây trước và giây sau? Lạnh và ấm, phúc và họa, chẳng có gì báo trước.
Lẽ ra Trần Nhất Thiên phải nổi giận. Anh thực sự bực mình vì sự tự lập không biết trời cao đất dày của Vu Kiều.
Nhưng Vu Kiều cũng vô tội. Cô bé không biết "xuất huyết não" hay "xuất huyết nội tạng" nghĩa là gì. Cô bé cũng không biết con số 23 kia cùng đơn vị của nó đại diện cho điều gì. Cô bé không hiểu tại sao mình phải nhập viện, và càng không biết những ngày qua cô bé đã sống nguy hiểm đến mức nào.
"Anh, đây là nhà vệ sinh nữ đó." Vu Kiều cười, định trêu. Trần Nhất Thiên cao ráo, đứng lù lù ở cửa, lông mày nhíu chặt, sắc mặt đầy âm u.
Anh bước tới chỉ trong vài bước dài. Trên nền gạch có vết nước bắn, Vu Kiều đang đi dép lê, anh chú ý điều đó, sợ cô bé lùi lại và trượt chân, nên dừng ngay trước mặt cô bé, cầm lấy đôi vớ trong tay cô bé. Xà phòng dính đầy tay anh: "Đừng giặt nữa, về phòng trước đi."
Vu Kiều nghe theo, buông tay. Trần Nhất Thiên thô lỗ đưa đôi vớ xuống vòi nước, xả mạnh, nước bắn tung tóe nhưng anh chẳng quan tâm.
Vu Kiều nói: "Để em làm cho, chỉ còn bước cuối là xả sạch thôi."
Trần Nhất Thiên vòng tay trái che sau lưng Vu Kiều, để nếu cô bé trượt ngã theo hướng nào, anh cũng có thể đỡ kịp. Tay phải anh siết chặt đôi vớ, vừa xả vừa loay hoay nhưng vớ vẫn chưa sạch bọt.
Vu Kiều nhận lấy đôi vớ, hai tay vắt mạnh, rồi chỉnh vòi nước nhỏ lại, đưa tay anh đến dưới vòi để rửa sạch bọt, rồi đưa vớ cho anh cầm.
Xong xuôi, cô bé rửa tay cẩn thận, tay trái hứng một chút nước, tay phải tắt vòi, đem nước trong tay trái xối lên vòi nước.
Làm vậy, vòi nước sạch sẽ, tay của mình sạch sẽ, tay của Trần Nhất Thiên cũng sạch sẽ luôn.
Quá trình tuy rườm rà, nhưng bàn tay nhỏ lưu loát, chỉ ba bốn giây đã làm xong.
Trần Nhất Thiên cố ý đi chậm nửa bước, hộ tống cô bé trở về phòng bệnh.
Quay lại phòng bệnh, Vu Kiều ngồi lên giường, nhìn Trần Nhất Thiên treo đôi vớ lên lan can giường. Khi cô bé ngẩng lên, bà Trần đang ôm nửa bên mặt, nặng nề khóc trong im lặng.
Vu Kiều nhích lại gần, nắm lấy bàn tay còn lại của bà, trông giống như cô bé đang đi thăm bệnh, còn bà Trần mới là bệnh nhân vậy.
Trần Nhất Thiên không nói lời nào, chỉ lặng lẽ bước ra ngoài.
"Bà ơi, bà đừng buồn nữa."
"Kiều Kiều, con có đau ở đâu không?"
Vu Kiều thực ra chẳng đau ở đâu cả. Ngoài việc từng chảy máu cam hai lần ở trường, mọi thứ đều bình thường.
Lần đầu cô bé bị chảy máu cam là trong giờ thể dục. Một nhóm bạn cúi xuống, hai tay chống lên đầu gối, làm thành "cầu", nhóm còn lại chạy đà, nhảy qua lưng họ. Trò này gọi là gì ấy nhỉ? Ngựa gỗ nhân tạo.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");