Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu
  3. Chương 2: Máu và nước mắt đau thương - 2
Trước /109 Sau

Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu

Chương 2: Máu và nước mắt đau thương - 2

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Nói rồi, bà lách mình đi vào bếp, rửa sạch hành lá, sau đó rửa tay rồi trở ra, nắm lấy tay Vu Hương đi đến căn phòng đối diện.

"Tiểu Thiên gọi qua bên đó nên bà mới biết."

Phòng đối diện có kích thước tương đương với phòng của Trần Nhất Thiên. Có một chiếc giường đôi, trên giường được phủ một tấm ga in hoa màu xanh nhạt, mền được gấp thành dải dài và đặt dọc theo bức tường. Bên cạnh đặt một chiếc TV, giữa phòng bày biện một cái bàn tròn, chân bàn là kim loại có hình chữ X, có thể gấp lại.

Bà kéo Vu Hương ngồi vào bàn tròn, vuốt ve trán chị, nói: "Vu Hương, con ốm đi."

Vu Hương không trả lời, hốc mắt hơi cay.

Vu Kiều im lặng ngồi bên cạnh mẹ mình, bà nâng tay cô bé lên, nắm chặt.

Nắng mùa hè rất gắt, da trên mu bàn tay của cô bé cũng bị rám nắng đi, không được mịn màng.

"Con bé là con gái của con. Tên là Vu Kiều."

"Con bao nhiêu tuổi rồi?"

"Con mười một tuổi." Vu Kiều theo bản năng thấy gần gũi với bà.

"Hài..." Từ này của bà anh Tiểu Thiên là một từ cảm thán, ý là "Chậc", "Than ôi", "Trời ơi", giống với phương ngữ Đông Bắc.

Tối hôm đó bà Trần xuống bếp nấu vài món, chẳng phải bào ngư vi cá này nọ, nhưng bốn người đều ăn rất ngon lành.  Mấy món này đều là món thường ngày hay ăn, nhưng Vu Kiều ăn đồ ăn do Vu Hương nấu rồi, nếu cùng dùng các nguyên liệu và phương pháp nấu ăn, đem so sánh với đồ ăn do bà Trần nấu thì mấy món của Vu Hương thật sự kém xa.

Buổi tối Vu Hương và Vu Kiều ngủ trong phòng ngủ thứ ba, phòng này gần phòng tắm và cạnh phòng của bà Trần, hướng về phía Bắc, lớn nhất trong ba phòng.

Ga trải giường có mùi giặt ủi, cũng không khó chịu. Vu Hương để Vu Kiều ngủ bên trong, chị ngủ bên rìa giường, tay nhẹ nhàng cầm cổ tay con gái.

Trong lòng Vu Hương ngổn ngang rối bời, nhưng Vu Kiều thì lại không hề hay biết gì.

Sáng hôm sau, Vu Kiều thức dậy, mặt trời đã lên cao.

Vu Hương và bà Trần đang ở trong bếp, mùi thơm xào nấu loáng thoáng bay ra. Vu Kiều đi đến cửa phòng vệ sinh, thấy bà Trần dùng sạn lật đồ ăn trong chảo, đang nói gì đó. Vu Hương thì đang cầm một cái thau nhôm nhỏ, đôi đũa trong tay khuấy đều những thứ trong thau, nhìn thấy Vu Kiều, chị dùng cùi chỏ đụng nhẹ bà một cái, rồi xoay người đặt thau nhôm nhỏ xuống, thuận tay nhào bột.

Bà quay lại mỉm cười: "Kiều Kiều dậy rồi? Đi rửa mặt đi con, món này phải ăn lúc nóng mới ngon."

Vu Kiều chào bà rồi vào phòng vệ sinh.

Lúc này, có tiếng mở cửa, theo sau là tiếng đổi giày, tiếng bước chân càng lúc càng gần, có người đứng ở trước cửa phòng vệ sinh.

Vu Kiều đang tiểu, biết rằng bên ngoài không thể nghe thấy tiếng đi tiểu bên trong, nhưng cô bé vẫn cố chịu đựng, không dám tiểu ra.

Vu Hương đang xoay lưng lại nhào bột trong thau. Trần Nhất Thiên nhìn vào bóng lưng của chị, tay theo thói quen mở cửa nhà vệ sinh ra. Lại nghe bà mình nói: "Kiều Kiều đang ở bên trong."

Vu Hương cũng nói: "Cả người cậu đều là mồ hôi!"

Trần Nhất Thiên vừa chạy bộ về.

——

Bữa sáng là món mà Vu Kiều chưa ăn bao giờ.

Nhiều năm sau, Vu Kiều lớn lên, đã đến nhiều nơi, sống trong nhiều ngôi nhà, ăn nhiều món ăn, rơi nhiều nước mắt, trải qua nhiều mối tình mơ hồ. Nhưng khu dân cư ở Thẩm Bắc này, căn hộ ba phòng ngủ không có phòng khách với cách bày trí khác thường này, những món ăn ít ỏi này, cơn mưa mùa hè này... tất cả đều trở thành những thước phim rõ ràng, khắc sâu trong tâm trí cô.

Bữa sáng là bánh trứng. Khuấy trứng, bột và nước, thêm muối và hành lá cắt nhỏ, chiên trên lửa nhỏ.

Đây là lần đầu tiên Vu Kiều được ăn. Cách làm và nguyên liệu cũng không có gì đặc biệt, nhưng cô bé cảm thấy rất ngon. Cô bé ăn ba cái liên tiếp, không ăn cháo, cũng không đụng vào dưa muối.

Bà lại gắp một cái bỏ vào dĩa của cô bé.  Bánh trứng gà mềm mại và đàn hồi, mới rồi cô bé dùng hai tay cuộn lại ăn nên trên ngón tay đang dính dầu, cô bé giơ hai bàn tay nhỏ đầy dầu mỉm cười với bà, hơi ngượng ngùng.

Trần Nhất Thiên ngồi đối diện với cô bé. Anh mới tắm xong, đổi sang một chiếc áo phông cũ có viền cổ hơi lỏng. Anh ăn rất cẩu thả, hai hớp là xong một chén cháo, một miếng bánh dùng đũa gắp lên liền nhét luôn hết vào miệng, quai hàm nhai mấy cái rồi nuốt vào.

"Tiểu Thiên, lát nữa theo giúp chị đi mua vài thứ nhé." Vu Hương nói.

Trần Nhất Thiên ngừng nhai, ngẩng đầu lên nhìn bà của mình.

Bà anh nói: "Chỉ cần đến Lotte Mart gần nhà là được. Vu Hương không biết đường đi, con đưa hai đứa đi đi!"

Trần Nhất Thiên ngửa đầu uống nửa chén cháo còn lại, đặt chén xuống hỏi: "Chị mua gì?"

"Mua mấy bộ quần áo cho Vu Kiều. Buổi trưa chị mời cả hai ăn... Pizza Hut?"

Trần Nhất Thiên nhìn Vu Kiều mà không nói gì, xem như đồng ý. Vu Kiều đang chuyên tâm cuốn cái bánh thứ tư, không hiểu sao lại nấc cụt một cái.

Trần Nhất Thiên đặt đũa xuống trở về phòng của mình. Bà Trần nói: "Suốt ngày nó cứ mày mò mấy thứ máy móc, bạn bè đến rủ ra ngoài chơi cũng không đi. Tới chừng trường đại học khai giảng, chắc tóc cũng dài ngoằng ra."

Vu Kiều xen vào: "Cậu Tiểu Thiên là sinh viên hả bà?"

"Vừa mới thi tuyển sinh đại học xong!"

Vu Hương cảm thấy mình biết quá ít, vội hỏi: "Cậu ấy thi đậu trường đại học nào?"

"Đại học công nghiệp Đông Bắc. Điểm số cao hơn so với điểm tuyển sinh. Giáo viên chủ nhiệm của nó nói nó vào trường này quá uổng, gọi điện cho ba nó khuyên nó học lại một năm, ráng vào Thanh Hoa hay Đại học Bắc Kinh gì đó mới đúng với chuyên ngành mà nó chọn, nghe đâu số một số hai trong nước."

Ngoài tên của trường đại học trong câu đầu tiên, thông tin đằng sau đó Vu Hương nghe không hiểu, cũng không tiếp thu được. Vu Kiều cũng giống như mẹ mình. Uổng công bà ngồi kể.

Lotte Mart cách nhà Trần Nhất Thiên không xa, 15 phút đi bộ, hai trạm xe buýt.  Được xây dựng trong khu bất động sản mới mở.

Hôm nay là một ngày nắng hiếm hoi trong mùa mưa, ánh nắng rực rỡ, hơi nước bốc lên, cây cỏ tươi tốt, căng tràn sức sống.

Vu Kiều đi ở phía trước, Trần Nhất Thiên và Vu Hương đi cạnh nhau.

Mặc dù thị trường bất động sản chưa bắt đầu thu được lợi nhuận kếch xù, nhưng khi đi ra khỏi con đường đất sẽ phát hiện các tòa nhà dân cư xung quanh rất mới, dọc đường cũng có một mảnh đất để trống, cộng thêm khu thương mại cách đó không xa, khu dân cư của nhà họ Trần càng thêm phần cũ kỹ.

Tại Lotte Mart, Vu Hương đã mua cho Vu Kiều mấy bộ quần áo, áo phông với quần dài và váy.

Trong lúc mua sắm, Vu Hương sợ Trần Nhất Thiên sẽ mất kiên nhẫn nên kêu anh ngồi đợi ở KFC. Nhưng Trần Nhất Thiên vẫn còn đang rất hào hứng, khăng khăng đi theo.

Mặc dù Vu Kiều chỉ mới mười một tuổi, nhưng cô bé cũng có cùng suy nghĩ với mẹ mình. Vì vậy, cô bé thay áo và quần rất nhanh, vừa bước ra khỏi phòng thử đồ, nhìn gương một chút là quyết định mua luôn.

Trần Nhất Thiên không có ý kiến gì.

Khi đến cửa hàng tiếp theo, Vu Kiều nhìn những bộ đồ lấp lánh loè loẹt bên trong, không muốn vào.

Nhưng không ngờ Trần Nhất Thiên lại gọi Vu Hương lại, lấy một cái váy để cho Vu Kiều thử. Vu Kiều bước ra khỏi phòng thử đồ, mặt hơi nhăn nhó. Đây không phải là phong cách của cô bé, cho đến bây giờ mẹ cũng chưa từng cho cô bé mặc váy như thế này.

Chiếc váy có màu xanh da trời thuần khiết, kiểu áo không tay, có thắt lưng, trên thắt lưng có một nút kim loại hình trái tim, xếp ly - là kiểu dáng sẽ bay bổng khi xoay tròn.

Tất nhiên, đó là hành động mà chỉ có Marilyn Monroe trong phim mới dám làm. Vu Kiều không xoay, cô bé ngây ngốc nhìn vào gương.

Vu Hương không có ý kiến gì, mua ngay.

Tiếp đó Vu Hương nói muốn đưa họ đi ăn Pizza Hut. Trần Nhất Thiên nói ở đây không có, quanh đây cũng không, chỉ có ở trung tâm thành phố. Vừa lúc bên ngoài có KFC, ba người quyết định vào đó.

Vu Hương đi chọn món, Vu Kiều và Trần Nhất Thiên ngồi đối diện nhau. Các hàng ghế KFC được sắp xếp rất chật chội, Trần Nhất Thiên ngồi tùy tiện, một chân duỗi qua, Vu Kiều nhìn xuống, chợt nghe Trần Nhất Thiên nói: "Sau này đừng để mẹ con chọn quần áo cho con nữa."

"Hả?" Vu Kiều cho rằng mình nghe nhầm.

Nhìn lên, Trần Nhất Thiên đang thong dong nhìn Vu Hương. Chị đang xếp hàng. Hôm nay chị mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu hồng, váy không phải là kiểu mới nhất, chiều dài gần đến đầu gối, đôi giày cao gót kia đã được lau sạch.

Sau khi ăn bánh Hamburger của mình xong, Vu Kiều nói mình muốn mua một cây viết để làm bài tập hè. Vu Hương đưa cho cô bé 10 tệ để cô bé xuống siêu thị ở tầng dưới tự chọn.

"Tiểu Thiên, nhờ cậu phụ bà chăm sóc Kiều Kiều."

Trần Nhất Thiên vừa ăn vừa gật đầu: "Ừ! Con bé đang nghỉ hè à?"

"Ừ." Vu Hương nói chậm lại: "Sau kỳ nghỉ hè, chị sẽ tìm cách..."

Trần Nhất Thiên ngẩng đầu lên: "Khi nào chị đi?"

Vu Hương: "Ngày mai chị phải đi."

Chàng trai cao lớn đối diện ngừng nhai: "Chị sẽ tìm cách gì?"

"Ba của Vu Kiều bị bệnh, không phải cảm sốt thông thường, mà là một căn bệnh nghiêm trọng."

Trần Nhất Thiên không hiểu.

"Vu Kiều không biết, chị đã không nói với con bé. Căn bệnh này phải mất một thời gian để chữa trị, chị không muốn Vu Kiều biết, cũng không có sức để chăm sóc con bé."

Thấy Trần Nhất Thiên không nói gì, Vu Hương tiếp tục nói: "Chị đã nói với bà là để con bé sống ở đây một thời gian. Có bà, chị mới yên tâm... Chị thật sự không tìm được ai khác..."

Trần Nhất Thiên hỏi: "Vậy còn việc học của con bé?"

"Chuyện trường học, chị đang liên lạc."

Trần Nhất Thiên xé một bịch nước sốt cà chua, bóp nó vào hộp giấy trước mặt Vu Hương. Anh bóp mạnh, ép chặt tất cả các góc, chỉ còn lại một cái bịch phẳng nhỏ.

"Năm nó chị nói đi là đi, không hề một câu từ biệt." Anh vừa nói vừa bóp bịch sốt.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Bích Nhãn Thần Quân

Copyright © 2022 - MTruyện.net