Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu
  3. Chương 5: Máu và nước mắt đau thương - 5
Trước /109 Sau

Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu

Chương 5: Máu và nước mắt đau thương - 5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Tuy có mẹ là người Đông Bắc, nhưng Vu Kiều lại lớn lên ở Giang Tô, nên giọng nói vẫn mang chút đặc trưng của miền Nam.

Vu Kiều ăn một ngụm mì, ngẩng đầu lên nói với bà Trần: "Thơm quá."

Trần Nhất Thiên nghe không lọt tai, dùng đũa gõ nhẹ vào tô của cô bé: "Ngon! Không phải ‘Thơm’."

Tối hôm sau, bà Trần xào một dĩa cải xào nấm hương, ăn kèm với sườn heo hầm khoai tây. Sườn heo hầm khoai tây được bày trong một cái tô lớn, chất đống như một ngọn núi nhỏ, rắc hành lá lên.

Bà hỏi Vu Kiều ở Quan nội có làm giống vậy không.

Vu Kiều suy nghĩ một lúc, rồi chỉ vào núi nhỏ nói: "Không dùng tô lớn mà dùng dĩa ạ, cũng không đựng nhiều như vậy."

Bà nội nghe xong vui vẻ.

Vu Kiều lại chỉ vào cải xào nấm hương: "Họ cho nhiều đường, ngọt."

Trần Nhất Thiên không nghe nổi nữa, anh chỉ vào dĩa cải xào nấm hương: "Là ngọt ạ! Lần này có 'Đích'*."

* 的

Vu Kiều liếc anh, nhìn xuống chén cơm của mình, không nói nữa.

Một buổi tối nọ, có người gọi Trần Nhất Thiên ở dưới lầu, anh nhìn thoáng qua cửa sổ rồi đi thay quần áo, chuẩn bị ra ngoài.

Vu Kiều từ phòng của bà Trần đi ra, đứng trên lối đi nhìn Trần Nhất Thiên mang giày.

"Anh ơi, anh đi đâu vậy?"

Trần Nhất Thiên phớt lờ cô bé, nói về phía phòng của bà nội: "Bà ơi, bạn con tìm, con ra ngoài một lát."

Bà Trần đặt đồ đang vá xuống, bước ra ngoài, nói: "Con đi đâu vậy? Hay là mang Kiều Kiều theo cùng đi, con bé vẫn chưa có cơ hội ra ngoài chơi."

Lối đi nhỏ ánh sáng lờ mờ, Trần Nhất Thiên đang vịn tủ giày, vặn vẹo chân nhét vào giày. Anh quay đầu lại nhìn Vu Kiều, đôi mắt đen trắng ấy như muốn hấp thu toàn bộ ánh sáng trong lối đi. Anh nhìn lướt qua đỉnh đầu cô, "Để lần sau đi ạ."

Nói xong thì đẩy cửa, chân trước bước ra, chân sau cũng không thèm nâng lên, kéo lê... Vu Kiều chỉ thấy cánh cửa mở ra một khe nhỏ, thiếu niên tay dài chân dài lách người ra ngoài, cánh cửa đóng "cạch".

Cuộc sống ở Thẩm Dương chính thức bắt đầu. Cô bé tìm chiếc ba lô đi học mà mình đã mang từ Giang Tô đến, lấy bài tập hè ra làm.

Hầu hết trong ba lô đi học đều là sách và một vài đồ dùng sinh hoạt hàng ngày, bởi vì chưa dùng đến nên tất cả chúng đều là đồ mới.

Cô bé nghĩ về Vu Hương, nghĩ về các chi tiết khi sắp xếp hành lý và nghĩ về lời nói của ba mẹ mình... Có vẻ như Vu Hương đã có kế hoạch từ trước, việc cô bé bị đưa đến đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.

Cô bé làm xong hai câu thì đột nhiên nghĩ, mình có thể không làm bài tập hè mà! Bởi vì có thể mình sẽ phải chuyển trường, không trở lại trường lúc trước nữa, sẽ học lớp năm ở đây. Giáo viên ở đây đâu có thu bài tập về nhà mà giáo viên lúc trước giao...

Trong phòng không có bàn nên cô bé ngồi xếp bằng ở trên giường, chồm lên bệ cửa sổ để làm bài tập về nhà. Nghĩ đến đây, cô bé nghiêng đầu gối lên tay trái, tay phải vẽ nguệch ngoạc vài đường trên giấy, giọt nước mắt lớn rơi trên sống mũi.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, khu này không có hàng rào hay bất động sản gì, ở phía Bắc có vài dãy nhà, những tòa nhà gạch đỏ ấy được sơn màu trắng xám, không khác gì tòa nhà cô bé đang ở.

Vu Kiều nhìn thấy mình trong kính, thấy cái tủ gỗ đằng sau cánh cửa, trên ngăn tủ xếp đầy sách.

Vu Kiều vẫn luôn không chú ý đến tủ gỗ trong phòng vì khi mở cửa ra thì chiếc tủ gỗ ấy sẽ bị cửa chặn lại. Nhưng hôm nay, từ góc nhìn phản chiếu trên kính, cô bé mới phát hiện ra rằng trên kệ có rất nhiều sách.

Vu Kiều lấy lại tinh thần, cô bé dùng tay lau nước mắt trên sống mũi, bước xuống giường.

Đúng như dự đoán, không có truyện và cũng không có album ảnh.

Cô bé cẩn thận rút từng cuốn, mở nó ra, phát hiện xem không hiểu gì, lại cẩn thận gấp lại nhét về chỗ cũ.

Một số cuốn sách đã bám đầy bụi do đã lâu không chạm vào, các trang sách quá cứng, khi lật còn nghe "soạt soạt".

Cũng không biết đã lật được bao lâu, chợt cô bé nghe thấy tiếng đồng hồ cũ trên bàn vang lên......

Âm thanh ấy cổ xưa và thanh thuý, dư âm kéo dài. Làm Vu Kiều giật mình.

Nhìn đồng hồ, cô bé định thần lại, đang định mở cuốn sách trên tay ra thì chợt nghe thấy tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Vu Kiều ôm sách trước ngực, trầm mặc một giây, tiếng mở cửa không dừng lại, tiếp đó là tiếng chìa khóa xoay chuyển lưỡi khóa.

A... aa... về rồi, về rồi! Vu Kiều đi ba bước thành hai bước. Từ cửa chạy đến giường, lại thả người nhảy lên.

Mấy ngày nay cô bé được ăn ngon, bàn chân chạy chạm đất nghe "bình bịch", dép lê một cái rơi ở cửa, một cái nằm ở bên giường. Cuốn sách kia vẫn còn đang ôm trong ngực, không kịp giở mền ra để chui vào.

Trần Nhất Thiên đứng ở cửa và nhìn thấy cảnh này.

Nếu là ban ngày thay vì ban đêm, có lẽ Trần Nhất Thiên sẽ nhìn thấy những hạt bụi hỗn loạn trong không khí và bầu không khí căng thẳng trong phòng.

Trần Nhất Thiên mang theo bầu không khí cởi mở của đêm hè vùng Đông Bắc mà chỉ anh mới có trở về, tự do thư thái.

Mọi thứ trước mặt anh bất động.

Nhưng anh cảm giác được, chỉ một giây trước thôi, người và vật trong căn phòng này đều rất sống động.

Anh bước vào.

Anh mặc một chiếc áo phông và quần short thể thao. Quần short thể thao rộng thùng thình, dài đến đầu gối. Mấy năm nay bởi vì chiều cao của anh phát triển quá nhanh, mỡ và cơ bắp trên cơ thể không theo kịp, khi di chuyển cơ thể sẽ lắc lư, bả vai có hai cái xương nhô ra rõ ràng.

Anh bước qua một chiếc dép đến chỗ chiếc đồng hồ, gần như không phát ra tiếng động nào.

Trên đầu giường của Vu Kiều, bên cạnh cửa sổ có bốn chiếc ghế, là kiểu ghế tròn ba chân, có thể xếp chồng lên nhau. Trần Nhất Thiên tiện tay chộp lấy một cái, đặt ở trước mặt mình, duỗi chân qua ngồi xuống, chân ghế cọ vào mặt đất phát ra âm thanh.

Đôi mắt của Vu Kiều càng nhắm chặt hơn. Trần Nhất Thiên mấp máy môi.

Anh ngồi ở trước giường, không rời mắt khỏi nhóc con trên giường. Vu Kiều vốn là nhắm chặt hai mắt, cảm giác có người tới gần, đột nhiên nghe thấy tiếng sàn nhà cọ xát, theo phản xạ có điều kiện, cô bé càng nhắm chặt mắt lại, lúc này dây thần kinh mí mắt không cách nào thả lỏng, bắt đầu khẽ run.

Trần Nhất Thiên ngồi đó không động đậy gì. Anh nhìn vào đôi mắt nhắm nghiền, đôi môi mím chặt, hàng mi run rẩy, mái tóc rối bù và đôi chân không kịp rút lên bên dưới giường...

Lần nữa nhìn từ đầu đến chân, anh thấy cuốn sách mà Vu Kiều đang ôm.

Im lặng quá lâu, Vu Kiều quyết định "tỉnh dậy", tư thế nằm của cô bé thật khó xử, trọng lực bị thay đổi, vẻ mặt thì cứng đờ... Lúc này, Trần Nhất Thiên đưa tay ra, lấy cuốn sách trên tay Vu Kiều...

Bây giờ thì ổn rồi, không cần phải quyết định gì, cô bé đã có lý do để "tỉnh dậy" một cách tự nhiên nhất. Vu Kiều vốn ôm chặt cuốn sách trong tay, vậy nên Trần Nhất Thiên phải kéo thì mới rút ra được, nhưng anh kéo không ra. Có tác động này, người bị tác động tất nhiên sẽ sinh ra phản ứng, cô nhóc chầm chậm mở đôi mắt ngái ngủ và từ từ nới lỏng sự kìm kẹp của mình trên cuốn sách. Trần Nhất Thiên rút tay về.

Hai người nhìn nhau ở khoảng cách rất gần.

Trong ấn tượng của Vu Kiều, thì đây là lần đầu tiên hai người nhìn nhau - gần đến vậy.

Mắt của Vu Kiều rất giống với mắt của Vu Hương, khóe mắt hơi nhếch lên, không quá lớn, nhưng khoảng cách từ khoé trong đến khoé ngoài dài, dựa theo tỷ lệ các đặc điểm trên khuôn mặt thì trông rất đặc biệt. Sự khác biệt giữa mẹ và con gái là ở ánh mắt: Ánh mắt của Vu Kiều trong veo, từng khoảnh khắc cứ như thể chỉ vừa mới thức dậy, mở mắt ra, bắt gặp ngay thế giới hỗn loạn này. Còn ánh mắt của Vu Hương thì xảo quyệt, trong lòng có bảng cửu chương, trong mắt có thuật đọc tâm.

Trần Nhất Thiên đang chờ Vu Kiều phản ứng, còn Vu Kiều thì chỉ nhìn Trần Nhất Thiên.

Trong kinh nghiệm sống của Vu Kiều, không có trường hợp nào tiếp xúc với một anh con trai mười chín tuổi, một người đã tốt nghiệp cấp 3 và sắp bước vào đại học, thường hay cúi đầu, ít nói, ít cười, không ăn quà vặt, không thể hiện sự yêu ghét rõ ràng, không lấy lòng người khác, cũng không khoe khoang khoác lác...

Giờ phút này, người con trai đó đang ngồi ở bên giường cô bé, hơn nữa, anh ta còn đang cố lấy đi cuốn sách của chính mình mà cô bé đang ôm.

Trần Nhất Thiên không giống bà một chút nào. Khuôn mặt anh đầy góc cạnh, mỡ và cơ bắp hầu như chỉ vừa đủ lấp đầy các khoảng trống giữa cơ và xương, má hơi hóp, tóc cắt trước kỳ thi tuyển sinh đại học giờ đã lại dài và che cả lông mày.

Ánh đèn hắt lên mặt Trần Nhất Thiên, Vu Kiều hoàn toàn không nhìn rõ mắt anh, chỉ cảm thấy anh hoàn toàn mang gen của người khác, không có chút gì giống bà nội cả.

Đương nhiên, nếu Vu Kiều tại thời điểm này là Vu Kiều của mười năm sau, cô bé chắc chắn có thể phát hiện ra nhiều thứ hơn nữa. Chẳng hạn như tính trẻ con, đùa giỡn, tự mãn và hiếu thắng, mỗi thứ một ít.

Tuy nhiên, Vu Kiều vừa mới lén lục lọi tủ sách của người ta, còn đang ôm cuốn sách của người ta nữa. Cô bé mới đến nhà người ta không được bao lâu, bây giờ giả vờ vừa mới thức dậy... Cho nên, những gì cô bé thấy chỉ là sự lạnh lùng.

Vu Kiều từ từ đưa cuốn sách qua. Bởi vì vừa mới ôm nên trên sách vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể của cô bé.

Trần Nhất Thiên cầm lấy cuốn sách mà không nói gì, lật mặt sách hướng lên, đặt nó trên một chiếc ghế tròn cách đó không xa.

Cả hai đều nhìn vào nó, cuốn sách này đã được đọc nhiều lần, nói mới 70% cũng hơi miễn cưỡng. Bìa sách màu đen, phía trên in "Tác phẩm nổi tiếng của Kim Dung [Bộ sưu tập]", tựa đề là "Thư kiếm ân cừu lục", ảnh bìa là một người phụ nữ cổ đại đánh đàn tranh.

Cả hai rời mắt khỏi cuốn sách, Vu Kiều vẫn nhìn vào khuôn mặt của Trần Nhất Thiên. Do vấn đề ánh sáng nên cô bé không thể nhìn rõ thái độ của anh.

Trần Nhất Thiên kéo mền đắp lên chân cô bé bên ngoài giường, rồi đứng dậy đi ra ngoài, tiện tay tắt đèn đóng cửa, căn phòng hoàn toàn tối đen.

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Võng Du Chi Anh Hùng Vô Địch Online

Copyright © 2022 - MTruyện.net