Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu
  3. Chương 97: Chuyện vấn vương dưới màn gấm đỏ - 41
Trước /109 Sau

Vũ Trụ Phong - Hách Ngã Nhất Khiêu

Chương 97: Chuyện vấn vương dưới màn gấm đỏ - 41

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trần Nhất Thiên đứng sau lưng Vu Kiều, giữ khoảng cách một cánh tay, im lặng rất lâu không nói gì.

Vu Kiều biết anh đang đứng sau. Cô chờ đợi đủ lâu, nhưng không thấy Trần Nhất Thiên đáp lại, đành quay đầu nhìn anh.

Tấm rèm ngày hôm đó chỉ kéo nửa chừng, ngoài cửa sổ, xa xa có một chiếc đèn pha dường như đang chiếu sáng khắp thành phố Nam Kinh.

Cả hai đứng trong ánh sáng lờ mờ di chuyển ấy.

Ánh sáng lướt qua gương mặt của anh, đúng là nơi mà lòng cô hướng về.

Trần Nhất Thiên vẫn không nhúc nhích, không nói gì, anh chỉ dùng ánh mắt điềm tĩnh nhìn cô.

Ngày hôm đó, anh mặc một chiếc áo thun cổ tròn màu trắng và quần jean, hai tay buông thõng hai bên, ngón cái và bốn ngón còn lại xoắn vào nhau một cách vô thức.

Mái tóc vừa được cắt không lâu, làm nổi bật các đường nét khuôn mặt rõ ràng, trông như một chàng trai trẻ.

Trong ký ức của Vu Kiều, dường như anh rất ít khi mặc đồ sáng màu, nhưng hôm nay anh lại ăn mặc giống hệt lần đầu tiên cô gặp anh. Cả người Trần Nhất Thiên trông rất thoải mái, chỉ có đôi tay anh là tiết lộ sự bất an.

Anh chăm chú nhìn Vu Kiều, ánh mắt chứa đầy cảm xúc: Cưng chiều, mong đợi, quan tâm, cầu xin, bao dung, lo âu...

Bị anh nhìn như vậy, cảm xúc dâng trào trong lòng Vu Kiều bất ngờ tìm được lối thoát, nước mắt cô lập tức tuôn rơi.

Lần này, Trần Nhất Thiên không hề luống cuống. Anh để cô khóc mà vẫn giữ ánh mắt nhìn thẳng vào cô.

Vu Kiều không chịu nổi, quay lưng lại, úp mặt vào rèm cửa.

Cuối cùng, Trần Nhất Thiên lên tiếng: "Hôm nay chúng ta đang nói chuyện về anh và em, đừng lôi người không liên quan vào."

Anh đứng vững như tảng đá, không thay đổi tư thế, ánh mắt vẫn kiên định.

Vu Kiều dùng rèm cửa lau nước mắt, rồi lau mũi: "Anh Tiểu Thiên, em không biết trả lời anh thế nào. Bởi vì, mỗi khi nghĩ đến việc anh sẽ già đi, nghĩ đến việc anh như bà, không còn nhớ được mọi thứ, trở thành một ông già lưng còng, nghĩ đến việc anh phải đi xe một mình, ăn một mình, ốm đau một mình, em lại buồn đến mức không thể nghĩ tiếp được..."

Vu Kiều chỉnh lại cảm xúc, đôi mắt cụp xuống, từ tốn nói: "Trước đây có một bạn hỏi em, nếu người em yêu mất đi, em sẽ làm gì? Lúc đó em đã trả lời rằng em vẫn sẽ ăn, ngủ như bình thường, sẽ nghe những bản nhạc người ấy thích, đi những con đường người ấy đã đi, giấu người ấy vào góc nhỏ trong tim mình và tiếp tục sống nửa đời còn lại. Nghe có vẻ rất nghệ sĩ đúng không? Nhưng lúc đó, trong đầu em, 'người em yêu' chỉ là một hình tượng trống rỗng, nên em mới có thể đưa ra câu trả lời lý trí như vậy."

"Nhưng vừa rồi, khi anh hỏi, người đó lại là anh." Vu Kiều ngẩng mặt lên, đôi mắt đẫm lệ, nhìn Trần Nhất Thiên qua làn nước mắt. "Lòng em như bị đóng băng ngay lập tức, em thật sự rất đau lòng... Em..."

Vu Kiều tựa vào tường, ánh mắt rực sáng. Những lời cô vừa nói khiến trái tim Trần Nhất Thiên thắt lại. Anh đã quá chú tâm đ ến việc đạt được mục tiêu mà quên mất giới hạn cảm xúc của cô.

"Lại đây, ngồi đây."

Vu Kiều không động đậy, Trần Nhất Thiên đưa tay kéo cánh tay cô, đưa cô ngồi xuống bên giường.

"Xin lỗi, đột ngột nói với em những điều này. Trước đây anh không nói vì muốn em tập trung học tập."

Vu Kiều dùng hai tay che mặt, không trả lời.

Trần Nhất Thiên rất muốn vuốt tóc cô để nhìn rõ khuôn mặt, nhưng hai lần định đưa tay lên anh lại kiềm chế.

"Anh muốn em ở bên anh, dù em mạnh mẽ hay yếu đuối, anh vẫn muốn đó là em. Nhưng tình yêu của con gái không nên hiến dâng hết cho người khác. Em thế nào anh cũng thích, nhưng khi thấy em nỗ lực, trong lòng có kiến thức, tay cầm bằng cấp, không cần dựa vào mẹ, ba hay bà nội mà vẫn có thể sống tốt, điều đó khiến anh càng vui hơn."

"Vu Tiểu Kiều, những năm qua, nỗi khổ của anh, em cũng hiểu cho anh nhé."

Nhìn thấy Vu Kiều khóc không ngừng, không có dấu hiệu dừng lại, Trần Nhất Thiên đành chuyển chủ đề: "Thôi nào, đừng khóc nữa, mai anh dẫn em đi dạo phố, mua cho em một bộ quần áo rộng hơn."

Nghe vậy, Vu Kiều lại kéo mạnh gấu áo mình.

Trần Nhất Thiên đứng dậy đi về phía nhà vệ sinh: "Nào, qua đây, rửa mặt đi, khóc nhiều rồi, hôi lắm."

Cảm xúc của Vu Kiều không thể kiểm soát được như anh, lúc rửa mặt, nước mắt vẫn không ngừng tuôn ra. Vì vậy, cô rửa mặt khá lâu.

Khi cô rút khăn giấy trên bàn để lau khô mặt, rồi tắt đèn bước ra khỏi phòng vệ sinh, cô phát hiện phòng đã tối đen.

"Hả... Anh..."

Chưa kịp gọi "Anh Tiểu Thiên" thì một lực kéo mạnh đã khiến cô mất thăng bằng. Cô hoảng loạn tìm điểm tựa, cằm va vào cánh tay Trần Nhất Thiên.

"Đừng nói gì." Giọng nói của anh khàn đục, trầm thấp như của một ông già.

Vu Kiều ngoan ngoãn im lặng, nhận ra mình bị dồn sát vào cạnh tủ đầu giường, sau lưng là tường.

"Anh... sao anh lại tắt đèn?"

"Bật đèn nóng lắm."

Vu Kiều nghĩ: Đó là kiến thức vật lý gì vậy?

"Vậy thì..." Vu Kiều định nói, vậy anh đứng xa ra chút đi... Anh đứng gần em thế này, chẳng phải càng nóng hơn sao?

Nhưng cô không nói trọn câu, vì Trần Nhất Thiên đứng quá gần, cơ thể cô như bị điểm huyệt, mất hết sức lực, cảm giác tê tê hưng phấn chạy dọc sống lưng.

"Rửa mặt sạch chưa?" Trần Nhất Thiên giơ tay lên, Vu Kiều không biết anh định làm gì, theo bản năng rụt cổ lại. Một bàn tay to lớn đặt lên đầu cô, mấy ngón tay nhẹ nhàng luồn vào mái tóc trên trán cô, cảm giác thật lạ lùng, như thể cả những sợi tóc cũng được truyền điện.

Vu Kiều cảm thấy hơi khó thở, cô quên mất cả việc phải hít thở.

Sau đó, tay của Trần Nhất Thiên lướt xuống má cô, áp lên tai phải, ngón cái vuốt v3 nhẹ nhàng trên gương mặt.

Vu Kiều vừa rửa mặt bằng nước sạch, chắc hẳn làn da rất mịn màng.

Vu Kiều cảm thấy mình như mất đi tay chân, cơ thể cũng biến mất, chỉ còn ý thức lơ lửng trong không trung. Cô không thể suy nghĩ, cũng không thể nói nên lời.

Cô nghe Trần Nhất Thiên nói: "Mịn hơn anh tưởng đấy. Em dùng mỹ phẩm gì vậy?"

Một câu hỏi khiến Vu Kiều lập tức tỉnh táo lại. Mỹ phẩm gì à? Cô chỉ dùng sữa dưỡng da Nivea, loại bình dân bán trong siêu thị, một chai dùng cả nửa năm. Cô khẽ đáp: "Nivea." Cố gắng chỉ phát ra âm thanh mà không thở ra, cô cảm thấy xung quanh toàn là hơi thở của Trần Nhất Thiên.

"Vậy à? Có vẻ không phải."

Vu Kiều: "?"

"Kiều Kiều, em không biết sao? Trên người em có mùi hương rất dễ chịu, chắc chắn không phải là mùi mỹ phẩm, không nồng nhưng anh luôn ngửi thấy."

Nói xong, Trần Nhất Thiên cúi đầu lại gần để ngửi thử.

Vu Kiều càng thêm lúng túng: "Có... có phải là mùi mồ hôi không?" Mặc dù đã thay đồ, nhưng trên đường đến đây cô cũng ra đầy mồ hôi.

"Để anh kiểm tra kỹ nào..." Trần Nhất Thiên nhẹ nhàng siết tay, kéo Vu Kiều vào vòng tay của anh.

Mặt Vu Kiều áp sát vào ngực anh, hai người im lặng một lúc lâu, Trần Nhất Thiên dường như thực sự đang cẩn thận ngửi.

Bên ngoài cửa sổ là màn đêm xa lạ, ngọn đèn pha từ xa vẫn không ngừng tuần tra khắp thành phố, từng vòng từng vòng. Vu Kiều bị ôm trọn trong vòng tay của Trần Nhất Thiên, ánh sáng từ đèn pha lấp loáng xuyên vào phòng, cô cảm nhận nó qua khóe mắt.

Cùng lúc đó, cô nhìn thấy đường viền của đầu và vai Trần Nhất Thiên. Anh nâng mặt cô lên bằng cả hai tay, cúi đầu xuống, trong tư thế hơi vụng về, nhẹ nhàng hôn cô.

Cảm giác từ đôi môi khô ráo, nhưng hơi thở của anh thì ấm áp và ẩm ướt, Trần Nhất Thiên cố gắng kiềm chế.

Vu Kiều tự nhủ không được cử động, không được cử động, nhưng cô cảm thấy đầu ngón tay mình tê dại, một ký ức không mấy tốt đẹp chợt ùa về. Dù phía sau có tường làm chỗ dựa, nhưng cô lại cảm thấy như mình đang lơ lửng, chỉ cần ngửa thêm chút nữa là sẽ rơi vào vực sâu thăm thẳm.

Nụ hôn này thật dịu dàng, đúng mực. Trần Nhất Thiên nhận ra sự cứng đờ của Vu Kiều nên chậm rãi rời đi, khẽ thở dài: "Sợ rồi à?" Giọng anh tỉnh táo lạ thường, không hề chìm đắm như đêm anh say rượu trước đó.

Lồ|\|g ngực Vu Kiều phập phồng, cô hít một hơi dài rồi khẽ lắc đầu trong bóng tối.

Căn phòng tiêu chuẩn có hai giường đơn, cả hai như đôi vợ chồng già, mỗi người ngủ một giường.

Vu Kiều không mang theo đồ ngủ, Trần Nhất Thiên đề nghị xuống dưới mua, nhưng cô từ chối, tự chạy vào phòng tắm, khóa cửa lại, nhanh chóng cởi áo ngực qua lớp áo ngoài, rồi vo tròn nó lại nắm chặt trong tay. Cô cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên khi bước ra ngoài.

Trần Nhất Thiên đã mở TV, đang xem một bộ phim truyền hình về gia đình rất nổi tiếng.

Khi Vu Kiều nằm xuống, kéo mền trùm kín tận cổ, Trần Nhất Thiên đã nhìn cô vài lần, cuối cùng không thể nhịn được nữa mà lên tiếng: "Em ngủ thế này có thoải mái không?"

Vu Kiều lập tức trả lời: "Không sao, thoải mái mà."

Trần Nhất Thiên bất lực, lấy ngón tay cái và ngón trỏ bóp sống mũi, thở dài: "Cởi qu@n short ra mà ngủ!" Rồi anh nói thêm: "Anh không nhìn đâu."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");

Quảng cáo
Trước /109 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Ông Xã! Cả Đời Em Chỉ Yêu Mình Anh

Copyright © 2022 - MTruyện.net