Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 260: Chia tay
Tôi quay người định rời khỏi toilet, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thở dài của Lâm Tuyết, "Chỉ duy nhất có một việc tôi không lừa cô, Nhạc Hằng thật sự rất nguy hiểm... Nếu cô còn tin tôi thì hãy chia tay cậu ta đi."
Giọng của Lâm Tuyết rất nhỏ, dường như chị ấy phải đấu tranh lắm mới nói ra câu ấy. Tôi nghe thấy nhưng vẫn bước tiếp, vờ như chưa từng nghe thấy gì.
"Sao thế Tiêu Ân? Hình như em có tâm sự gì thì phải."Chị La ngồi ở ghế lái, quay sang bên cạnh nhìn tôi, câu nói đầy sự quan tâm của chị khiến tôi cảm động.
Hôm nay là sinh nhật của chị La, hôm qua chị ấy và chồng vừa nhận giấy chứng minh đã ly hôn tại tòa, chấm dứt một quãng thời gian dài làm khổ lẫn nhau. Giờ chị ấy là một người phụ nữ độc thân vui vẻ, nói thế nào tôi cũng phải chúc mừng chị ấy.
Nhưng vào ngày tuyệt vời thế này tôi lại làm ra khuôn mặt đau thương như vậy, đúng là có lỗi với chị La thật nhiều. Tôi cố ép mình phải mỉm cười, "Không có chuyện gì đâu ạ, hôm qua em nghe điện thoại của chị xong thì vui quá nên không ngủ được đấy."
Chị La bật cười rồi đưa tay xoa đầu tôi, "Em đó."
"Mà Lâm Tuyết dạo gần đây bận rộn gì vậy? Chị hẹn nó mấy lần nó đều bảo không đi."
"Chị ấy à... đang bận chăm Tiêu Điền ạ." Không hiểu vì lý do gì tôi lại không muốn để chị La biết chuyện của Lâm Tuyết, chắc vì hôm nay là ngày vui nên không muốn vì vậy mà mất hứng.
Chị La gật đầu, "Cũng phải, con cái là quan trọng nhất mà."
Tôi sợ chị La phát hiện bèn vội vàng chuyển đề tài, "Chúng ta đi ăn gì bây giờ?"
"Sushi đi, em bảo đang giảm béo mà đúng không?" Chị La suy tư rồi nói, "Gần nhà chị mới mở một quán ăn Nhật được lắm, tempura ở đó ngon cực kỳ luôn."
Nhìn bề ngoài chị La là người từng trải, nhưng thực ra là một người ham ăn. Tôi cười, một người cũng ham ăn như tôi sao có thể từ chối đề nghị đó được cơ chứ, đương nhiên là giơ hai tay tán thành tuyệt đối rồi.
"Cơ mà cưng này, hình như cưng quên không báo cho chị việc gì ấy nhỉ?" Chị La nháy mắt, "Nghe nói cưng từ chối ông anh họ đẹp trai của chị rồi hả?"
Tôi rùng mình, đúng là quên béng không kể chuyện này cho chị ấy, bèn xấu hổ nói, "Chuyện này ạ... thật ra... em có người mình thích rồi."
"Ai vậy?" Chị La cười, "Sao nói nhỏ thế? Sợ chị giận à?"
Đúng là tôi sợ chị ấy giận thật, chị ấy tốt bụng giới thiệu đối tượng kết hôn cho tôi, lại còn là anh họ thân thiết của chị ấy nữa. Vậy mà cuối cùng tôi lại từ chối người ta. Thật là càng nghĩ càng thấy chột dạ.
"Quan hệ giữa chị và anh họ cũng khá tốt. Nhưng anh ấy không trách em đâu, huống hồ quan hệ chị em mình tốt thế này, sao chị có thể giận em được chứ." Chị La nhìn tôi ý bảo cứ yên tâm, "Mấy chuyện này không ảnh hưởng gì đến quan hệ giữa hai ta đâu."
Tôi gật đầu, ôm tay chị La làm nũng, "Chị La là tuyệt nhất."
"Ơ cái đứa này, buông ra mau! Chị mày còn đang lái xe đấy!" Chị La nói nghe phũ vậy thôi chứ tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được sự cưng chiều trong giọng nói ấy, điều đó làm tôi có cảm giác như có thêm một người chị.
Bố mẹ tôi kết hôn muộn, khi sinh tôi thì nhà nước kế hoạch hóa chỉ được sinh một con, thế là tôi trở thành con một trong nhà. Trước đây tôi luôn tưởng tượng rằng mình có một người anh đẹp trai, nữ sinh nào trong trường muốn đưa thư tình cho anh là phải hối lộ kẹo cho tôi. Nhưng giờ nghĩ lại, có một người chị vừa xinh đẹp vừa quyến rũ như chị La cũng rất tuyệt.
Phong cách trang trí của quán ăn này rất hợp ý tôi, nên dù chưa biết đồ ăn ngon hay không, chỉ vậy thôi cũng thấy vui rồi. Chị La gọi vài món rồi vừa uống trà vừa nói chuyện cùng tôi.
"Người em thích là ai vậy? Đến cả chị mà cũng không kể hả? Em cũng giỏi đấy, sớm nói cho chị biết thì chị bày kế để tán bằng được cậu ta, còn giới thiệu đối tượng xem mắt làm gì nữa." Chị La nói.
"Lúc đó em định xem mắt rồi kết hôn thật mà." Tôi nghĩ mà thấy nóng hết mặt, "Sau đó... anh ấy lại thổ lộ với em, tuy em thấy bọn em không hợp nhau, nhưng vẫn muốn thử xem sao."
"Không hợp còn muốn thử hả?" Chị La liếc tôi, "Tả Tiêu Ân, chúng ta là phụ nữ, thanh xuân của phụ nữ không chịu nổi một lần thử của em đâu. Lỡ sau này chia tay, cậu ta vẫn trẻ trung ngon nghẻ, lúc đấy em phải làm sao hả?"
Tôi biết chị La chỉ muốn tốt cho tôi, "Nhưng em nghĩ nếu không thử thì sau này nhất định sẽ hối hận."
Chị La im lặng rồi mỉm cười, "Cũng phải, bảo sao ông anh họ của chị lại khen em nhiều thế, về mặt nào đó thì hai người khá giống nhau đấy." Chị La ngừng lại một chút rồi thở dài, "Nếu em muốn thử thì cứ thử đi. Không được nữa thì chị giới thiệu cho em người khác, Tiêu Ân của chúng ta xinh đẹp như vậy, sợ gì ế."
"Không đẹp bằng chị đâu." Tôi đỏ mặt, song quyết không thể để một mình mình xấu hổ thế được, "Chị La mới là người đẹp ai ai cũng thích."
Chị La lườm tôi, "Con nhóc này, muốn sến chết chị hả."
"Cơ mà... chị định độc thân tiếp hả?"
"Ừ, cũng được mà, lâu lắm rồi không được tự do thế này." Chị La cười nhạt nhìn chằm chằm chén trà trong tay, "Ở bên cậu nhóc kia cũng vui đấy, nhưng dù sao cậu ta vẫn chỉ là một thằng nhóc mà thôi, chị vẫn nên để cậu ta tìm người khác tốt hơn."
"Lý Ninh ấy ạ?" Tôi nhíu mày, "Chị có bao giờ nghĩ rằng cậu ta giấu chị rất nhiều chuyện không?"
Đôi mắt chị La nhìn tôi dường như hơi lóe sáng, "Sao em biết tên cậu ta là Lý Ninh? Hai người quen nhau à? Chị nhớ hai người mới gặp nhau một lần, đáng lý ra còn không nhớ được mặt luôn chứ?"
Tôi sững ra rồi đáp, "Thì lần trước ở trung tâm thương mại, cô bé kia gọi tên cậu ta mà. Hai người đó cãi nhau gắt kinh khủng, nên em vẫn còn chút ấn tượng."
"Aiz, mấy đứa lớn rồi, bắt đầu biết giấu chị chuyện này chuyện kia rồi đấy." Chị La thở dài uống một ngụm trà nóng, "Mà thằng nhóc đó cũng gần bằng tuổi em, nếu em với người em thích không đến được với nhau thì có thể suy nghĩ đến thằng nhóc ấy."
"Chị nói gì vậy? Dù gần bằng tuổi nhau tuổi tâm lý của phụ nữ thường hơn đàn ông 6 tuổi, không hợp nhau đâu." Tôi nhíu mày phản bác, nhưng ánh mắt của chị La khiến tôi chỉ muốn tự tát mình một phát. Nói vậy thì chị La còn lớn hơn Lý Ninh nhiều, mục đích của tôi rõ ràng là mai mối hai người họ, kết quả lại nói lung tung.
Tôi bĩu môi, nếu đã lỡ miệng vậy rồi thì cứ nói thật luôn đi, "Thôi được rồi, chị thông minh như vậy, đúng là không qua mắt được chị điều gì. Em nói thật với chị là được chứ gì."
Chị La mỉm cười gật đầu tỏ vẻ rất hài lòng, làm tôi nhận ra mình đã mắc lừa. Song có thể nhìn chị La trẻ con như vậy thì mắc lừa cũng đáng.
"Có hôm Lâm Tuyết gặp chút chuyện, lúc đó đang buổi tối, em nhận được điện cái thì chạy đi ngay. Song lúc đó tối khuya lắm rồi, chờ mãi mà không thấy chiếc taxi nào." Tôi vừa hồi tưởng vừa kể, "Em cuống quá đành chặn xe người đi đường."