Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 287: Một bông hoa sen đàn ông cặn bã lớn tuổi
Trên mạng tương truyền về người phụ nữ nhiều năm thích giả làm hoa bahcj liên, không ngờ đến hôm nay lại được tận mắt nhìn thấy một bông hoa sen đàn ông cạn bã lớn tuổi.
“Nhạc Hằng, anh vì muốn ở bên người phụ nữ này, thân chí muốn từ bỏ cả quyền thừa kế sao?” Hà Uyên Uyên nhìn anh mà không tin nổi, “Có phải anh điên rồi không? Dã tâm của anh đâu rồi?”
Nhạc Hằng không trả lời câu hỏi của cô ta, có lẽ là thật sự không nghe thấy, hoặc có lẽ là ghe thấy rồi nhưng mặc kệ. dù là khả năng nào thì tôi đều cảm thấy rất hạnh phúc, rất ngọt nào.
Hà Uyên Uyên dường như không cam tâm bị lãng quên như thế nên liền xông lên đổ ập xuống mấy cái tát, “Có phải là cô không! Cô là gian tế do Nhạc Trí phái đến đúng không! Chính là để lừa anh ấy từ bỏ quyền thừa kế!”
Cái tát đó quá bất ngờ khiến tôi bỗng ngớ người ra tại chỗ.
Nhạc Hằng cũng hoảng hốt, sau khi phản ứng lại thì mặt tối sầm lại đến nỗi có thể vắt ra nước được, lập tức túm lấy cánh tay vẫn còn muốn tiếp tục hành hung nữa của Hà Uyên Uyên, “Hà uyên Uyên, cô nhìn bộ dạng hiện giờ của cô đi! Kẻ điên là cô đấy!”
“Đúng! Tôi điên rồi!” Hà Uyên Uyên vùng vẫy quyết kiệt, trên khuôn mặt nhỏ tinh tế của cô ta toàn là những vệt nước mắt, vì kích động nên đến giọng nói cũng bị biến điệu, “Vì cô ta! Anh chính là vì con đĩ này! Nên liền quên hết quá khứ của chúng ta sao? Thậm chí còn muốn từ bỏ quyền thừa kế vì cô ta!”
Nhạc Hằng chau mày, “Hà Uyên Uyên, sự thục nữ, giáo dục của cô đâu rồi?”
Hà Uyên Uyên cũng cảm thấy mình có hơi quá nên liền hơi bình tĩnh lại, lau những vệt nước mắt trên mặt mình đi, rồi đột nhiên đi đến trước mặt tôi, nhìn tôi với ánh mắt độc ác nham hiểm.
“Tả Tiêu Ân, cô thật là có bản lĩnh đấy! Đầu tiên là đứa em họ từ nhỏ đã quyến luyến không rời của tôi, lúc lên đại học phá lệ dẫn cô về giới thiệu với người trong nhà đã không nói rồi, giờ kết hôn rồi mà vẫn nhớ nhung cô. Còn cả tên chồng trước kia của cô nữa, cũng vẫn say đắm khôn chịu sửa đổi, ngày ngày bám lấy cô. Giờ đến cả Nhạc Hằng cũng bị cô mê hoặc đến nỗi thành ra thế này rồi, cô nói xem, Nhạc Trí đã cho cô bao nhiêu lợi ích?”
Tôi há hốc miệng, đứng đẫn đờ ra đấy. Cô ta là đang gièm pha tôi, nhưng những gì cô ta nói đều la sự thật, tôi căn bản không thể phản bác lại được. Cho dù có những thứ đã biết chất nhưng tôi giải thích thì cũng có thể thay đổi được gì chứ?
Nói với mọi người là chồng cũ của tôi là say đắm hay là vì lợi ích đây? Dù thế nào thì điều mà những người xung quanh quan tâm chính là tôi lại đã có chồng cũ, tôi là người phụ nữ đã từng kết hôn, là đôi giầy rách.
Tôi không nói gì nữa.
“Trong mắt cô, tôi chính là loại người vì lợi ích mà không từ thủ đoạn sao?” Giọng nói phát ra từ trong đám người khiến những người xung quanh câm nín, theo bản năng tránh ra tạo thành một đường, để xe lăn của Nhạc Trí có thể đi vào giữa chỗ chúng tôi mà không trở ngại gì.
Tôi không ngờ rằng lúc này Nhạc Trí sẽ đứng ra nói giúp tôi, rõ ràng anh ta thân mình còn chưa lo xong mà.
“Không thế thì sao?” Hà Uyên Uyên lại trở lại dáng vẻ nữ thần cao quý lãnh đạm, “Nếu không phải anh thì sao lúc đầu tôi lại đính hôn với anh chứ?”
“Ha, là tôi hy vọng hão huyền rồi.” Nhạc Trí cười thê lương, “Con người quả nhiên không thể cầu xin những thứ mình không có được mà, phải.”
“Nhưng trời đất tự có quy luật, nhân quả luân hồi, cô, cũng thế.”
Hà Uyên Uyên ngẩn người ra một lúc, rồi mới mặt đỏ tía tai, “Anh là đang nói tôi gặp báo ứng sao? Lo cho mình cho tốt đi đã!”
“Đã cãi nhau đủ chưa?” Nhạc Hằng bỗng nhiên cắt ngang, “Nếu đủ rồi thì tôi có thể đưa vợ sắp cưới của tôi đi được chưa?”
“Vợ sắp cưới?” Hà Uyên Uyên đơ ra, “Hai người đã đính hôn?”
Nhạc Hằng không trả lời, tiếp tục đi lên trước, tát bốp một cái lên mặt Hà Uyên Uyên.
Xung quanh yên tĩnh quá, yên tĩnh đến nỗi chỉ còn lại tiếng vang trong trẻo. Đừng nói là Hà Uyên Uyên đứng đơ ra tại chỗ mà đến cả tôi cũng ngơ luôn rồi.
“Cái tát này là tôi trả lại cho cô giúp vợ sắp cưới của tôi.”
“Lâm Tuyết, chị ăn chậm chút.” Nhìn dáng vẻ ăn như hổ đói của Lâm Tuyết khiến tôi thấy hơi lo lắng ngồi một bên trông, thỉnh thoảng đưa cho chị ấy một cốc nước, chỉ sợ chị ấy bị nghẹn thôi.
Buổi vũ hội hôm đó, sau khi Nhạc Hằng tát Hà Uyên Uyên một cái liền kéo tôi đi. Đưa tôi về nhà xong cũng chẳng lên nhà ngồi lát, chẳng nói lời nào, cứ thế rời đi.
Tôi không nhìn thấu nổi tâm trạng của Nhạc Hằng, không biết là anh đang tức giận hay là đang buồn nực vì chuyện của Hà Uyên Uyên nữa, nhưng có lẽ có thể khẳng định được rằng, Hà Uyên Uyên vẫn còn chút trọng lượng trong lòng anh đi.
Anh ấy sẽ vì tôi mà tát Hà Uyên Uyên một cái, đây là chuyện nằm ngoài dự đoán của tôi. Nói không cảm động thì là giả, cho dù trong lòng anh ấy vẫn còn vị trí của Hà Uyên Uyên thì chí ít cho đến bây giờ cũng chẳng quan trọng hơn tôi.
Tôi hơi buồn, chỉ đành gọi chị La ra ngoài uống trà nói chuyện phiếm. Với trạng thái tâm lí của Lâm Tuyết bây giờ tôi cũng không yên tâm để chị ấy ở nhà một mình, nên liền dứt khoát đưa chị ấy đi cùng, ba người chúng tôi thưởng thức bữa trưa yên bình.
“Sao cô ấy lại thành ra thế này vậy?” Chị La cau mày, “Chuyện từ lúc nào vậy? Chính là bắt đầu từ lúc không nghe điện thoại của chúng ta sao?”
Tôi gật đầu, rồi lại lắc đầu, “Thực ra em cũng không thể chắc chắn được rốt cuộc là chuyện từ bao giờ, đợi đến lúc em tìm được chị ấy thì chị ấy đã thành ra thế này rồi.”
Tôi nghĩ một hồi, vẫn quyết định giấu chuyện Lâm Tuyết làm người tình của Thiện Lục. Cho dù bây giờ trạng thái tâm lí của Lâm Tuyết có trở lại bình thường thì cũng không hi vọng chị La biết chuyện này đâu.
Dù gì thì từ trước kia thì Lâm Tuyết cũng đã là một người rất chú ý đến tự tôn, những chuyện này đương nhiên là càng ít người biết càng tốt rồi. Huống hồ chị La cũng đã từng nói muốn giúp Lâm Tuyết thoát khỏi khổ ải mà.
Tuy lúc đó Lâm Tuyết từ chối lời thỉnh cầu muốn giúp chị ấy của tôi, nhưng chị La và tôi không giống nhau, chị ấy từng trải hơn tôi rất rất nhiều, biết đâu lại có thể giúp Lâm Tuyết tìm được một công việc tốt hơn cũng nên.
Lâm Tuyết không hề hiểu chúng tôi đang bàn luận gì, chỉ đút từng miếng một vào mồm thôi. Lúc tôi và chị La nói chuyện, thỉnh thoảng lại vỗ vỗ vào sau lưng để giúp chị ấy tiêu hóa.
“Hay là chúng ta đưa cô ấy đi tiếp nhận điều trị đi?” Chị La ngẫm nghĩ một lúc, quay đầu lại hỏi ý kiến tôi, “Cứ như vầy cũng không phải cách. Trước kia Lâm Tuyết thông minh như vậy, giờ lại thành ra thế này, nhìn thôi cũng thấy khó chịu trong lòng.”
Tôi hơi lưỡng lự, từ sau khi đón Lâm Tuyết đến nhà tôi ở, không phải tôi không nghĩ đến việc đưa chị ấy đi chữa trị. Nhưng nghĩ đến những lời lúc đó Lý Ninh nói… tôi lại lo, nếu đưa chị ấy đến bệnh viện thì có khi nào sẽ cho đám người kia cơ hội không.
Dù gì không ở bên cạnh tôi, nếu đối phương mua chuộc người trong bệnh viện, khả năng nửa đem dẫn người đi không phải ít đâu. Nhưng những lời này tôi không biết có nên mở miệng nói với chị La không nữa.
Lắc lắc đầu, tôi thở dài, “Nhưng bộ dạng bây giờ của Lâm Tuyết, em sợ đưa chị ấy vào bệnh viện, chị ấy sẽ tưởng rằng chúng ta lại bỏ rơi chị ấy đấy.”
“Nói vậy cũng phải, vẫn là em suy nghĩ chu đáo.” Chị La ngừng một lúc, rồi lại lên tiếng hỏi, “Nhưng nếu không đưa cô ấy đi khám thì lẽ nào để cô ấy cứ cả đời như vầy sao?”
Đây cũng là chuyện tôi đang phiền não đây, tâm nguyện của bản thân Lâm Tuyết có lẽ cũng sẽ không mong muốn nhìn thấy mình mãi như vầy đâu nhỉ. Nhưng tôi bây giờ tiến thoái lưỡng nan, cũng thực sự không biết rốt cuộc phải làm thế nào là quyết định tốt nhất nữa.
Chuyện của Nhạc Hằng vốn dĩ đã được vén lại rồi, nhưng mấy hôm nay anh lại bắt đầu bận, có lẽ là lúc trong buổi vũ hội anh ấy đã gây khó xử cho nhà họ Nhạc và nhà họ Hàm đến giờ Hà Uyển Uyển bị ông Hà nhốt lại rồi, nhà họ Hà và nhà họ Nhạc liền thủ lại gây phiền phức cho Nhạc Hằng.
Anh ấy ốc không mang nổi mình ốc nữa, tôi cũng không đành lại đem những chuyện nhỏ này ra làm anh ấy phân tâm. Nhưng không hỏi qua ý kiến của anh thì tôi lại thực sự không chắc được.