Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 306: Tôi vốn chỉ nói đùa
Tôi miễn cưỡng gật đầu, việc đã đến nước này thì tôi cũng không thể đuổi Lý Ninh ra ngoài, huống chi tôi vốn chỉ nói đùa, chứ cũng không phải thật lòng không chào đón anh ta.
Lý Ninh rất hài lòng với sự biết điều của tôi, cái bộ dạng đắc ý kia khiến lòng tôi rất khó chịu, khó hiểu không muốn khiến anh ta thoải mái. Thế là tôi hít sâu một hơi, rôi quay lại nhe răng với anh ta: “Đừng có vui mừng quá sớm, chúng tôi chỉ là thiếu chân xách đồ giùm thôi.”
Nghe thấy tôi nói vậy thì Lý Ninh cũng hơi ngây ra, sau đó liền cười khổ: “Uổng Lý Ninh tôi thông minh cả đời, thế mà lại bị hai con nhóc các cô gài bẫy.”
Mặc dù biết anh ta cố ý nói vậy nhưng tôi vẫn không nhịn được mà đắc ý, liền hừ lạnh bảo: “Chẳng có cách nào, thiên hạ làm gì có bữa cơm miễn phí, mặc dù ở vị thế nào đi nữa thì anh đều phải dùng lao động để trả giá.”
Lý Ninh lắc đầu, nói hoài là kết bạn sai lầm, thế nên Lâm Tuyết không nhịn được bật cười, bị tôi liếc hoài liền quay người không nhìn tôi nữa, nhưng bả vai rung rung đã nói rõ mọi chuyện.
Đã có lao động miễn phí thì tôi cũng không khách sáo với anh ta làm gì, thế là liền kéo Lâm Tuyết đi dạo thêm vòng nữa, thậm chí còn mua cho mình rất nhiều đồ ăn vặt và đồ uống, còn mua cả mấy cân hoa quả, khiến Lý Ninh tức đến dậm chân.
“Tả Tiêu Ân, cô đừng có mà quá đáng!” Lý Ninh nghiến răng nghiến lợi: “Cẩn thận tí nữa tôi không giúp cô xách đồ, cho cô tự chịu mà xách hết về đấy, lúc đấy tôi xem cô làm sao!”
Tôi xí một tiếng: “Thôi đi! Nếu mà anh không xách thì tôi sẽ giới thiệu cho chị La 3 anh chàng cao 1m85, đẹp trai mà còn không bám dính người yêu, xem ai sợ ai chứ.”
Lý Ninh nghẹn lời, nhưng lập tức liền cười lạnh: “Ha ha, cô nghĩ cô rất thông minh à? Giờ tôi sẽ đi nói ngay cho Nhạc Hằng là cô quen 3 tên đẹp trai cao 1m85, còn nữa bọn họ không dính lấy người yêu, để xem ai sợ ai.”
Thế nên kết cục là tôi tức tối nghiến răng: “Ha ha, đương nhiên là tôi sợ anh rồi, dù sao tôi đâu có ý chí sắt đá như anh.”
“Bên nào cũng thế.” Bộ mặt cợt nhả của Lý Ninh khiến tôi muốn xé nát miệng của anh ta: “Tôi cũng không da mặt dày như cô, quả thật là tường đồng vách sắt.”
Lâm Tuyết đứng ở phía sau cười trộm, cũng không chen vào cuộc cãi cọ của chúng tôi. Cũng may là Lý Ninh lái xe đến siêu thị nên cũng không cần xách mấy thứ này đi xa quá, chứ không thì tôi thật không biết liệu anh ta có vứt lại mấy thứ này giữa đường không nữa.
“Tôi bảo này, cô mua nhiều thứ thế này thì một ngày có ăn hết được không cơ chứ?” Lý Ninh chau mày, sự khinh bỉ trong đôi mắt cũng chẳng thèm che giấu: “Chẳng trách gần đây tôi thấy cô tròn trịa hơn, đúng là ăn quá nhiều mà, nuôi cô còn tốn hơn nuôi heo nữa.”
“Tôi thấy chỉ số thông minh của anh cũng chẳng hơn heo mấy.” Tôi khinh thường nhìn anh ta: “Có ai một ngày có thể ăn được 5 túi mì ăn liền hay sao? Đương nhiên là để dự trữ rồi!”
“Cô ăn mấy thứ này sao?” Lý Ninh hơi kinh ngạc: “Trời ạ, cô ăn mấy thứ không dinh dưỡng này Nhạc Hằng có biết không? Mà cô không biết là ăn mấy thứ thực phẩm rác rưởi này thì dễ béo nhất hay sao?”
Tôi không thể nhịn được nữa, cũng không định làm rùa rụt cổ thế là liền ném thẳng hộp sữa chua vừa ăn xong vào thùng rác trong xe: “Khép cái mồm độc ác của anh lại! Tôi béo tôi vui đấy! Anh không biết béo phì cũng có chuyệt tốt khác hay sao?”
“Ví dụ?” Lý Ninh không ngừng bĩu môi, rồi cười nhạo bảo: “Tôi thì cũng từng nghe có người lúc béo phì thì béo chỗ cần béo, nhưng nhìn cô chẳng có ngực tấn công mông phòng thủ thì chắc là không có tiềm năng đó rồi, đu đủ, sữa bò gì cũng không cứu được cô.”
Tôi sửng sốt, bản năng mà cúi đầu nhìn ngực mình, bực bội đỏ bừng cả mặt: “Lưu manh! Tôi thấy anh mới không cứu được ấy! Cái đầu óc của anh dù có lắp một cái bồn cầu tự hoại thì cũng không làm sạch được mấy ý nghĩ đen tối trong đầu đâu! Sao chị La lại thích người như anh chứ!”
Lý Ninh cười ha ha: “Thế thì cô không hiểu rồi, tôi không có hứng thú với cô nên mới bộc lộ bản tính ra, chứ trước mặt chị La thì tôi đương nhiên phải kiềm chế chút rồi.”
Tôi vốn định vào làm trợ thủ cho Lâm Tuyết nhưng Lâm Tuyết không cho mà Lý Ninh bên cạnh cũng hùa theo khuyên bảo tôi ngoãn ngoãn chờ trong phòng khách. Tôi không cam lòng muốn lẻn vào học lỏm, kết quả lại bị Lý Ninh nắm áo lôi ra ngoài.
“Lý Ninh! Anh muốn chết phải không! Buông tay ra cho tôi!” Cái áo thít vào cổ rất khó chịu nên tôi liền giãy dụa: “Anh muốn mưu sát tôi hay sao? Chết một người thì bớt người tranh cơm với anh phải không? Anh quá xảo quyệt! Quá gian trá mà!”
Anh ta đẩy tôi về chỗ ghế sofa, sau đó bình tĩnh ngồi ở phía khác: “Sự theo đuổi của cô đúng là hay, đúng là có tư tưởng mà, cuộc đời cô ngoài ăn ra thì còn có thể có cái gì khác sao?”
Ăn thì làm sao chứ, trong cuộc sống thì ăn nhậu chơi bời xếp đầu tiên mà, có giỏi thì anh đừng có ăn. Tôi bĩu môi, trừng mắt nhình anh ta: “Tôi theo đuổi ăn uống, cũng coi như tốt hơn mấy anh theo đuổi chơi đùa nhiều.”
Lý Ninh cũng không phủ nhận, anh nhún vai: “Ít ra thì tôi không thích bài bạc, tôi thật sự rất hâm mộ cô, bản thân tìm được một người đàn ông tốt, mà ngay cả chị em mình cũng tìm được một người đàn ông tốt hơn nữa.”
Ha hả, anh ta mà bắt đầu tự kỷ thì đúng là không biết xấu hổ mà. Tôi cũng chẳng muốn nói gì nữa.
Anh ta thấy tôi không để ý đến mình, liền ngẩng mặt lại gần, chớp mắt vờ đáng yêu bảo: “Cô có phát hiện tôi so với Nhạc Hằng thì có một loại thu hút khác biệt không, tôi vừa trẻ vừa đẹp trai hơn anh ta, có phải cô rất hâm mộ hay không?”
“Anh đủ rồi nha.” Tiện tay ném cái gối ôm bên cạnh về phía anh ta: “Nhạc Hằng còn trưởng thành thông minh hơn anh đấy, chẳng giống anh, ấu trĩ như trẻ con ấy.”
“Đấy là tôi hoạt bát! Hoạt bát!” Lý Ninh tức đến trợn tròn mắt: “Thôi, tình nhân trong mắt hóa Tây Thi. Nếu mà cô không cảm thấy cái tên mặt liệt Nhạc Hằng kia là đẹp trai nhất thì người chết cũng là tôi thôi.”
“Được rồi mà, hai người cãi nhau từ siêu thị về đây còn chưa đủ hay sao.” Lâm Tuyết bưng đồ ăn đi ra: “Mau lại đây ăn cơm đi, thời gian vội quá nên tôi cũng không có làm gì, chỉ là xào vài món với thêm một bát canh rong biển trứng gà thôi.”
Lý Ninh nghe Lâm Tuyết nói vậy liền bĩu môi: “Canh rong biển trứng gà á? Đây không phải loại canh đơn giản nhất hay sao?”
Tôi vô cùng bình tĩnh mà nhắt cái gối ôm vừa ném anh ta lại rồi ném mạnh lên đầu anh ta: “Cái người ăn cơm chực như anh mà còn lắm chuyện à? Không thích ăn canh rong biển trứng gà thì phắn sang bên gặm rong biển khô đi.”
Lý Ninh gào một tiếng, che đầu nói mấy câu gì đó mà tôi nghe không rõ, mà món ngon trước mặt nên tôi cũng chẳng có hơi đâu mà tính toán với anh ta, tôi chỉ nhanh chóng đến bàn ăn, rồi nhìn vài món trên bàn một cách nhanh chóng, sau đó cả khuôn mặt liền méo xệch lại.
“Thịt của em đâu? Tại sao toàn là rau vậy?” Lúc này thì đến cả tôi cũng muốn kêu rên: “Chị Lâm Tuyết thân yêu, bữa tiệc lớn mình nói đâu? Em không muốn ăn cỏ đâu!”
“Bốn món ăn 1 canh rồi mà không phải bữa tiệc lớn sao?” Lâm Tuyết đưa tay gõ trán tôi: “Chẳng phải em muốn giảm béo sao, thật ra thì không cần giảm sức ăn, chỉ cần giảm lượng calo nhập vào cơ thể là được, cố ăn nhiều rau là được.”
Tôi bĩu môi, chuyện ván đã đóng thuyền nên tôi không nói gì nữa, rồi ai oán trừng mắt nhìn Lý Ninh còn đang ngồi yên chẳng hoạt động nửa bước bên kia: “Qua đây ăn cơm! Còn ngồi ở đó làm gì, giả hóa thạch à?”
Lý Ninh trợn trắng mắt nhìn tôi, ôm gối ôm rồi vắt chéo chân giống hệt một tên du côn: “Tôi xin, tôi là kiểu không thịt không vui đấy, chẳng bằng thôi cho rồi, tôi đi ăn đồ đầu mỡ ở bên ngoài cho xong.”