Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 327: Không phải đàn ông càng hiểu đàn ông hơn sao
Một vài mâu thuẫn nhỏ vốn không phải là chuyện to tát gì, cũng giống như mâu thuẫn bùng nổ hôm đó, có lẽ cũng chỉ cãi nhau một hồi rồi lại làm lành, nhưng nếu từ miệng người khác khơi ra thì lại không đơn giản giải quyết như vậy.
Nhưng chuyện hai hôm nay khiến tôi cảm nhận sâu sắc rằng đây là một quả bom nổ chậm trong mối quan hệ của tôi và Nhạc Hằng, ngày nào chưa giải quyết thì ngày đó trong tôi luôn cảm thấy bất an, không yên tâm.
“Hay là, chúng ta tìm một người đàn ông để phân tích xem sao?” Tôi thận trọng đưa ra ý kiến, cố gắng hết sức để cách nghĩ của mình nghe có vẻ không quá là đột ngột: “Không phải đàn ông càng hiểu đàn ông sao, biết đâu lại có phân tích hay nào đó.”
Chị La nghĩ một lúc, rồi gật đầu: “Cũng có lý, vậy chị gọi điện cho Lý Ninh? Vừa hay bọn chị cũng lâu rồi chưa gặp.”
“Vậy ý kiến của em cũng là cầu nối cho hai người gặp nhau nha.” Tôi cong môi trêu đùa, thật ra trong lòng luôn thấp thỏm không yên, thấy chị La đi đến một bên rồi bấm số điện thoại, cục đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng từ từ được gỡ xuống, tôi thở phào nhẹ nhõm.
Một lúc sau chị La quay lại, khóe miệng mang theo nụ cười chứng tỏ quan hệ gần đây giữa hai người họ vẫn rất tốt. Tâm trạng tôi có chút phức tạp, cũng may vừa nãy bản thân kìm chế được mà chưa nói ra bí mật, nếu không đã phá hỏng hạnh phúc nhỏ của họ.
Thà phá mười ngôi đền cũng không phá một cuộc hôn nhân, tôi làm như vậy có thể coi là đang tích đức cho bản thân mình không nhỉ? Tôi khịt mũi, cảm thấy hơi đói, không kìm được mà vặt gà nướng ăn.
Chị La nhìn tôi, tiếp một câu: “Em ăn đùi đi, Lý Ninh thích ăn cánh, đừng quên phần anh ấy nhé.”
Quả nhiên là vô cùng ngọt ngào, tôi cười rồi nhìn chị, vui vẻ trêu trọc: “Trước mặt người vừa cãi nhau với bạn trai mà ân ân ái ái, đúng là quá đáng mà?”
“Ai ân ân ái ái chứ?” Khuôn mặt chị La có chút ửng đỏ, giọng nói vừa nghe là biết có gì đó đã chột dạ: “Chị chỉ là... chỉ là cảm thấy chúng ta đang nhờ vả anh ấy, thì cũng phải có chút gì gọi là quà cảm ơn chứ.”
Tôi cũng không nói gì thêm, cắn một miếng cánh gà trong tay, mùi vị của tiệm này cũng không tồi, cũng không biết chị La mua ở đâu.
Trước giờ hiệu quả làm việc của Lý Ninh rất cao, như thể anh ta sống cách nhà chị La không xa vậy, rất nhanh sau đó đã có tiếng gõ cửa vang lên. Khi bước vào, anh ta nhìn thấy tôi, khuôn mặt vốn đang rạng rỡ bỗng sững lại, ngạc nhiên không nói lên lời.
Tôi cười phá lên, hoàn toàn đã bị bộ dạng của anh ta trọc cười: “Sao vậy, sự hiện diện của tôi ở đây làm anh chán ghét vậy sao? Biểu cảm này của anh phô trương quá đi.”
Lúc này Lý Ninh mới lấy lại thần thái, cũng may anh ta vốn là người mặt dày, nên sự ngượng ngùng của anh ta cũng không duy trì lâu, rất nhanh đã ổn định tinh thần: “Cũng không hẳn, chỉ là khi chị La gọi điện cho tôi hẹn gặp thì tôi còn tưởng là chị ấy nhớ tôi.”
Vừa dứt lời, tôi vẫn chưa nói gì, ngược lại là chị La nghe không trôi, cứ thế đánh yêu anh ta: “Hư, ai nhớ anh chứ, anh đừng có mơ, bọn em gọi anh đến là có việc muốn nhờ anh thôi.”
Lý Ninh cũng không để ý, giữ trọn nắm đấm của chị, giọng nói vui vẻ có chút lưu manh: “Chúng ta lâu như vậy rồi không gặp, lẽ nào em không nhớ anh sao? Anh không tin, anh thì nhớ em chết đi được.”
“Em nhớ anh làm gì chứ, anh chỉ được cái khéo nịnh. Nếu thật sự nhớ em như vậy, sao không đến gặp em? Thật sự bận đến vậy sao?” Chị La bĩu môi: “Được rồi, đừng cố viện cớ nữa, chút thông minh đó của anh giữ lại mà giúp bọn em phân tích vấn đề đi.”
“Phân tích vấn đề? Bọn em thông minh như vậy còn cần anh giúp sao?” Lý Ninh cũng không ngại mà bày ra tâm trạng không vui: “Luôn bắt anh làm không công thôi, em yêu, anh tổn thương lắm đó.”
“Đâu có để anh làm không công đâu, có phần anh gà nướng kìa, vì biết anh thích ăn cánh nên chị La đã đặc biệt dặn tôi không được động vào cánh gà của anh đó.” Tôi cong môi cười trộm, tranh nói: “Như vậy còn chưa đủ quan tâm sao? Lúc này chị La thật sự nhớ anh đó.”
“Thật vậy sao? Vậy được rồi, tôi sẽ phục tùng theo hai người, nói đi, có chuyện gì.” Chị La bị tôi trêu cho đỏ mặt, bình thương sau khi tẩy đi lớp trang điểm tinh tế thì như một con người khác, nhưng lúc này khuôn mặt đỏ ửng của chị lại vô cùng quyến rũ.
Tôi chép môi, liếc nhìn ánh mắt mê mẩn của Lý Ninh, người yêu mình đang vô cùng quyến rũ nhưng lại vì có tôi ở đây mà không thể làm được gì, cũng thật đáng thương cho tuổi trẻ đang hừng hực của Lý Ninh.
Nghĩ lại, chả trách anh ta lại ghét sự hiện diện của tôi như vậy. Đứng trên phương diện của tôi, tôi cũng cảm thấy bản thân giống như bóng đèn vậy... không, bóng đèn đã không còn cách nào có thể hình dung tôi được nữa rồi, tưởng chừng bản thân như một loại pikachu, mà là loại 100.000 Vôn.
Chị La bị Lý Ninh nhìn nên hai má càng đỏ, cả người như thể đang bốc khói vậy, hơi tức giận nhìn tôi, nhưng lại vô cùng quyến rũ không chút dọa người nào, chả trách có thể làm cho một Lý Ninh ít tuổi hơn chị mê mẩn đến vậy.
“Còn nhìn? Không phải là em có chuyện sao, còn không mau nói?” Chị La trách móc, ngữ điệu mang mùi vị nũng nịu: “Em xem đã mấy giờ rồi, mau tranh thủ thời gian đi.”
Nghe chị La nói vậy, tôi cong môi cười càng to, mặc dù đây là điển hình của chuyện ngại quá thành giận, nhưng câu nói này cũng có chút có lý, vội vàng đá chân Lý Ninh.
“Này, được rồi, đừng tán tỉnh nhau nữa, chúng tôi có chuyện muốn hỏi anh.” Hắng giọng, tôi ho một tiếng mới ngại ngùng ngẩng đầu lên: “Người anh em tốt của bạn trai tôi không thích tôi, ban đầu tôi cũng không để ý, nhưng bây giờ xem ra anh ta càng ghét tôi rồi, còn ra mặt đối đầu với tôi ngay trước mặt bạn trại tôi, bạn trai tôi ngược lại còn nói giúp anh ta mà hung dữ với tôi, vậy có cách gì giải quyết không?”
Lý Ninh là người thông minh, nghe thấy tôi đặc biệt gọi Nhạc Hằng là “bạn trai” thì anh ta có thể hiểu được, tôi vẫn chưa nói quan hệ giữa anh ta và Nhạc Hằng cho chị La biết, nên chỉ có thể vờ như anh ta không quen biết Nhạc Hằng.
“Vấn đề này quả là có vẻ nghiêm trọng, cô phải biết rằng trong lòng đàn ông, anh em tuyệt đối quan trọng hơn những thứ khác.” Lý Ninh mấp môi, nhìn ánh mắt viết đã viết đầy dòng chữ “anh đây đã nhắc nhở mày từ lâu rồi, là tên bác sĩ khó ở kia không thích mày, vậy mà mày không coi trọng câu nói của anh, bây giờ còn đến tìm anh đây, đúng là đáng đời mà” của tôi, khiến tôi mấp môi, cảm nhận thấy toàn là phiền muộn.
Ngược lại chị La đã thấy vừa mắt từ trước, trực tiếp ném cuộn giấy trong tay tôi về phía Lý Ninh: “Này, anh nói vậy là có ý gì? Anh nói lại xem nào, có những thứ gì quan trọng hơn em?”
Lý Ninh bị chất vấn vậy liền sững sờ, ra ám hiệu với của tôi rồi qua đó dỗ dành chị La: “Đương nhiên là em quan trọng nhất rồi, những người đàn ông khác sao có thể so sánh được với anh cơ chứ? Anh là người đàn ông tốt hiếm gặp đó.”
“Được rồi, đừng ở đó mà dẻo miệng rồi lừa gạt chị tôi nữa, chúng tôi tìm anh không phải để anh nói mấy lời thừa thãi này, mà là tìm anh để anh phân tích giải quyết vấn đề.”
Động tác của Lý Ninh khựng lại, quay đầu với ánh mắt xem thường: “Đây là thái độ cô nhờ vả người khác sao? Chuyện gì đều có cách giải quyết, có những chuyện không có đáp án chính xác, chỉ cần xử lý tốt, thì phương pháp nào cũng đều ok.”
Tôi trợn mắt rồi đi thẳng về phía anh ta: “Bớt lôi thôi với tôi đi, đây không phải là những lời thừa thãi sao, thứ tôi cần là phương pháp cụ thể!”
Lý Ninh bị tôi đá một phát liền hung giữ tức giận, rõ ràng cú đá dồn lực này của tôi đã gây không ít đau đớn cho Lý Ninh, xoa vết thương ở chân, Lý Ninh tức giận nói: “Bạo lực như vậy, chả trách bạn trai cô không giúp cô.”