Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Truyện được đăng tại Vietwriter
Chương 365: Lòng trắc ẩn
Khi thấy Hà Uyên Uyên, tôi lại ý thức được sức hấp dẫn của người đẹp. Khác với tôi lúc bị ốm thì mặt vàng như nến, sắc mặt Hà Uyên Uyên tái nhợt, môi trắng bệch, toàn thân trắng đến mức trong suốt, như thể sẽ tan biến bất cứ lúc nào vậy.
Một Hà Uyên Uyên yếu ớt như vậy khiến tôi lập tức mềm lòng một chút, ngay cả căm hận cũng không dấy lên được. Tôi thở dài một hơi. Chẳng trách Hà Uyên Uyên lại có nhiều người theo đuổi như vậy. Một người đẹp đến bậc này đứng trước mắt, ngay cả tôi cũng sinh lòng trắc ẩn, huống chi là bọn đàn ông hormone bùng nổ, tự nhận là phong lưu phóng khoáng.
Nghe thấy có tiếng vang, Hà Uyên Uyên quay đầu lại. Thấy tôi, ánh mắt cô ta chợt lóe một chút, sau đó thản nhiên nói: “Sao cô lại tới đây?”
“Tôi chỉ tới thăm cô thôi.” Tôi dừng trong chốc lát: “Thật đấy, không phải là khiêu khích gì đâu.”
“Thật sao? Tôi không cần cô thương hại.” Hà Uyên Uyên cười lạnh một tiếng, chắc là không muốn liếc thấy tôi thêm một chút nên cô ta cầm di động đặt ở bên cạnh lên chơi.
Thật ra tôi cũng không hiểu, nếu Nhạc Trí đã nhất định phải có được Hà Uyên Uyên thì tại sao lại không đích thân đến thăm cô ta, mà lại bảo Lý Ninh tới thăm? Theo tôi, nếu bệnh của Hà Uyên Uyên đã cần Nhạc Hằng phải đích thân đến Mỹ tìm bác sĩ thì chắc chắn không phải là bệnh nhẹ gì đâu.
Tôi quên hỏi Lý Ninh, bây giờ càng không có khả năng hỏi thẳng Hà Uyên Uyên là cô ta bị bệnh gì. Làm thế không phải là xát muối vào vết thương của người ta sao? Tôi kiềm chế lòng hiếu kỳ, cúi đầu đứng ở đó, cảm thấy hơi xấu hổ.
Tôi cứ thế bốc đồng chạy tới đây, lại hoàn toàn không biết phải nói gì với cô ta mới được. Vốn tôi nghĩ đến thăm xem Hà Uyên Uyên bị bệnh gì, lại có ý định gì mà nhất định đòi Nhạc Hằng đi tìm bác sĩ cho cô ta.
Hà Thị có nhiều người như vậy, chẳng lẽ lúc mấu chốt lại không có ai làm việc cho Hà Uyên Uyên hay sao? Thế mà lại muốn một người đã là bạn trai của người khác như Nhạc Hằng đi. Mà tôi cũng không phải không nghĩ tới Hà Uyên Uyên giả vờ bị bệnh để giành được sự đồng tình của Nhạc Hằng.
Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ yếu ớt của cô ta, tôi lại không đành lòng. Nếu cô ta thật sự mắc chứng bệnh gì nghiêm trọng thì chẳng lẽ tôi còn phải bày ra thái độ chanh chua để chất vấn cô ta hay sao? Làm thế thì tàn nhẫn quá.
Nếu cô ta đã không còn nhiều thời gian nữa thì có phải là tôi nên vun đắp cho cô ta và Nhạc Hằng để thỏa mãn nguyện vọng của cô ta trước khi lìa đời không? Dù sao thì Nhạc Hằng cũng vội vã rời đi mà không nói một lời, chắc chắn là rất quan tâm tới cô ta.
Cô ta là mối tình đầu của Nhạc Hằng, là dấu ấn không thể phai mờ trong lòng Nhạc Hằng. Nếu không có tôi, có lẽ họ đã quay về bên nhau từ lâu rồi. Nhưng suy nghĩ này chỉ chợt lóe qua trong đầu tôi rồi nhanh chóng bị tôi gạt bỏ.
Rõ ràng là Hà Uyên Uyên bỏ rơi Nhạc Hằng trước. Rõ ràng là Nhạc Hằng vươn tay với tôi trước. Tại sao tôi lại phải làm người tốt để tác thành cho họ chứ? Tại sao tất cả những hậu quả đau buồn đều bắt tôi phải gánh chịu?
Tôi không tốt bụng đến mức hy sinh tình yêu của mình để tác thành cho tình yêu của người khác đâu. Coi như đồng tình cũng được. Nhạc Hằng lặng lẽ rời đi hai tuần vì cô ta đã là mức cao nhất mà tôi có thể tha thứ rồi.
Tôi nghĩ lần này chờ Nhạc Hằng trở về, tôi sẽ không cãi nhau với anh nữa. Tôi sẽ làm bộ không biết chuyện này. Coi như là tấm lòng ít ỏi mà tôi có thể làm cho Hà Uyên Uyên.
Nếu có chỗ nào mà tôi có thể giúp đỡ thì đương nhiên tôi cũng sẽ không từ chối. Nhưng bắt tôi phải nhượng bộ, tôi không cam lòng, cũng không đồng ý. Nghĩ thoáng, trong lòng tôi cũng dễ chịu hơn chút.
“Cô cũng đến đây à?” Bỗng nhiên có giọng nói quen thuộc truyền tới từ ngoài cửa. Tôi nhìn lại, không ngờ lại là bác sĩ tư nhân mặt đơ kia. Ngẫm lại, anh ta là người của Nhạc Trí, hơn nữa còn có tình cảm với Hà Uyên Uyên, để anh ta chăm sóc cho Hà Uyên Uyên lại là chuyện bình thường đến mức không thể bình thường hơn. Nhưng nếu anh ta đã ở đây thì Nhạc Trí có biết chuyện Lý Ninh không đến không nhỉ?
Đầu óc tôi rối như tơ vò, không để ý tới ly nước mà đối phương đưa. Theo tôi thấy thì cũng chỉ là tiếp khách mà thôi, hoàn toàn không phát hiện rằng tại sao ban đầu người có thái độ ngang ngược với tôi lần này lại đột nhiên bình tĩnh như vậy.
“Bệnh tình của cô ấy cần được nghỉ ngơi, nhưng cũng cần cố gắng giữ tâm trạng tốt. Sau này cô có rảnh thì tới thăm cô ấy nhiều hơn đi. Dẫu sao các cô cũng là phụ nữ, có những lời khó mà nói với chúng tôi được. Có lẽ cô ấy sẽ tâm sự với cô cũng nên.”
Tôi sững sờ một lúc. Lần đầu tiên nghe thấy gã mặt đơ nói nhiều như vậy đấy. Đến khi phục hồi tinh thần lại, tôi mới phát hiện trong lúc ngơ ngác, tôi đã bị anh ta kéo ra ngoài phòng bệnh, đứng nói chuyện ở cửa.
Tôi phản xạ uống một ngụm nước trong ly, nhíu mày lại, nói với vẻ hơi phiền muộn: “Không phải là tôi không muốn thăm cô ta, thật ra tôi cũng rất sẵn lòng giúp đỡ. Nhưng hình như cô ta không thích tôi cho lắm. Tôi sợ ngược lại sẽ kích thích tới cảm xúc của cô ta.”
“Nếu cô biết cô sẽ kích thích cô ấy thì tại sao còn tới đây?” Bác sĩ cười lạnh, “Mục đích cô đến đây không phải là vì kích thích cô ấy sao? Bây giờ còn vờ vịt làm như chị em tốt, quả nhiên là thứ đàn bà mưu mô.”
Vừa rồi anh ta còn ra vẻ xóa bỏ hiềm khích lúc trước, sao trong chớp mắt lại khôi phục bản tính rồi? Tôi cảm thấy đầu óc mình suy nghĩ không kịp, đang định lên tiếng phản bác, nhưng lại phát hiện tầm mắt mình trở nên mơ hồ, ngay cả hình dáng của anh ta cũng không nhìn rõ lắm.
Dường như có mấy anh ta đang lắc lư trước mắt tôi. Đầu óc tôi càng ngày càng choáng váng, tim tôi chợt thắt lại. Lúc này cảm nhận được nguy hiểm thì đã quá muộn rồi. Trước mắt tôi bỗng tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải chuyện này. Quả thực như là tình tiết trong phim truyền hình vậy: Bị kẻ khác chuốc thuốc bắt cóc, trói gô trong một kho hàng không biết ở xó xỉnh nào.
Xem ra tôi vẫn chưa đủ đề phòng. Tôi thở dài trong lòng, có chút khóc không ra nước mắt. Dây thừng trói quá chặt khiến tôi cảm thấy cơ thể đau đớn, chắc đã bị hằn ra dấu luôn rồi.
Không biết có phải là tư thế lúc bị ném vào phòng có vấn đề hay không mà lúc tỉnh lại, tôi phát hiện chân mình đã tê dại, mất hết tri giác, hoàn toàn không thể đứng lên được.
Quả nhiên mấy cái cách tự vệ trên internet đều là vớ vẩn. Gì mà tự cắt đứt dây thừng rồi còn không quên nhặt một cây gậy gỗ ngồi ở cửa, chờ đánh hôn mê kẻ trông giữ.
Tôi cũng từng nghĩ tới nếu có ngày đó thì tôi nhất định sẽ anh dũng như thế nào, nhất định phải dạy cho bọn trộm cắp cả gan làm bậy này một bài học. Nhưng đợi đến khi chuyện thật sự xảy ra, ngoài việc cảm nhận được đây là một cái kho hàng ra thì tôi không nghĩ ra được thứ gì khác.
Không biết là vì bây giờ vốn là buổi tối hay là kho hàng này không có cửa sổ mà cả không gian chẳng có chút ánh sáng nào cả, thò tay không thấy năm ngón.
Lúc vừa tỉnh lại, tôi còn nghĩ may mà đối phương nhất thời sơ sẩy, quên bịt mắt tôi lại. Bây giờ mới hiểu được đối phương căn bản là không sơ sẩy, mà là không cần làm điều thừa. Cho dù chúng không làm gì cả, tôi cũng chẳng thấy được cái gì.
Tôi không thích ăn rau nên vẫn mắc chứng quáng gà, đến tối là không thấy rõ cảnh vật. Nếu không mắc chứng này thì có lẽ tôi còn có thể nhìn thấy hình dáng mơ hồ. Nhưng tôi lại có tật xấu này.
Tôi bỗng cảm thấy đây là số trời. Lúc này chung quanh tôi tối om như mực, chân còn mất tri giác, hoàn toàn không thể phản kháng được. Có lẽ tôi đã định trước sẽ mất mạng ở đây cũng nên.
Nhạc Hằng vừa rời đi, tôi đã bị bắt tới đây rồi. Có lẽ cũng là số trời đã định có duyên mà không có phận. Chỉ tiếc chúng tôi không thể gặp nhau lần cuối. Chờ tới hai tuần sau anh trở về, không biết thi thể của tôi có được phát hiện không? Có được hỏa táng chưa nữa.
���������������