Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Được, tôi đồng ý với anh." Tôi hít sâu một hơi, nhẹ giọng trả lời, "Tôi chỉ muốn xem xem luật sư dùng lý do gì để định tội anh ấy, về sau lúc chúng ta lật lại bản án giúp anh ấy cũng có mục tiêu."
Lý Ninh ngây ra một lúc rồi mới cười cười, "Như vậy thì tốt, Tả Tiêu Ân, hy vọng cô thật sự trưởng thành rồi. Nếu cô có thể làm được điều mà cô nói, Nhạc Hàng ở trên tòa án nhìn thấy cũng cảm thấy vui mừng."
Tôi không biết năng lượng tình yêu có thể lớn lao tới đâu, chắc chắn không đủ để lay động hội đồng xét xử, nhưng nó đủ để chống đỡ tôi trong những ngày thángvất vả bước tiếp sau này.
Mỗi ngày mở mắt ra, chuyện đầu tiên tôi làm là tính thời gian, nói với bản thân rằng Nhạc Hằng vẫn đang chịu khổ, tôi nhất định phải cố gắng hơn mới được. Cho dù không đói bụng cũng phải nhét hết cơm vào bụng, vừa ăn vừa khóc, nghẹn thì lấy nước uống, ngày ngày như vậy.
Tôi không thể làm mình sụp đổ, tôi muốn để Nhạc Hằng nhìn thấy Tả Tiêu Ân chăm sóc bản thân rất tốt, bởi vậy anh không cần lo lắng cho tôi, tôi có thể sống an ổn, và cố gắng vì tương lai của chúng tôi mà tìm kiếm chứng cứ.
Tôi ở bên ngoài chờ anh, anh nhất định không thể ở nơi đó quá lâu được. Có lúc ngay cả Lý Ninh cũng không nhìn nổi nữa, hắn túm lấy tay tôi kêu tôi đừng ăn nữa. Mỗi lần như vậy, tôi lại bình tĩnh nhìn vào hắn, nói hắn biết dinh dưỡng cân đối mới nhanh khỏe lại.
Tôi biết Lý Ninh cũng rất buồn khổ, hắn ta và Nhạc Hằng hợp tác rõ ràng là có mục đích, nhưng Nhạc Trí chết rồi, Nhạc Hằng vào tù, ông chủ trong tối và ông chủ ngoài sáng của hắn ta đều rớt đài cả rồi, đáng ra hắn nên trốn thật xa mới đúng.
Hắn vốn là con trai của Thiện Lục, Nhạc Hằng sụp đổ, điều này ngoại trừ khiến kế hoạch đối phó với Thiện Lục của hắn phải kéo dài thì không còn tổn thất nào khác, hắn chỉ cần quẩy mông đi tìm một người hợp tác khác là được, nhưng hắn không hề làm vậy.
Hắn tự lựa chọn bảo vệ tôi, cùng tôi nghĩ mọi biện pháp cứu Nhạc Hằng ra. Trong lòng tôi rất cảm động, tôi hiểu rõ con người hắn ta chính là như vậy, mồm miệng gai thép, nhưng đáy lòng lại mềm mại hơn bất cứ ai.
Có lúc tôi cũng nhớ tới chị La. Lý Ninh là một người trưởng thành chững chạc, hai người họ đáng ra có thể là cặp đôi rất đẹp, nhưng đáng tiếc.
Nửa tháng vốn không dài, tôi gần như mỗi ngày đều đếm ngón tay trông ngóng, dường như chớp mắt là tới. Hôm mở phiên tòa đó tôi dậy rất sớm, lấy bộ âu phục Lý Ninh giúp tôi chuẩn bị từ mấy hôm trước ra thay.
Làn da của tôi sau khi bị thương luôn trắng nhợt thiếu sức sống, Lý Ninh bèn mua cho tôi bộ quần áo màu rượu đỏ, thế này cũng tốt, cho dù vết thương lại chảy máu cũng không nhìn rõ được.
Nhưng sắc mặt phờ phạc thật không dễ nhìn, vì thế tôi cố ý trang điểm nhẹ, đánh má hồng và tô son nước, khiến tinh thần mình nhìn có vẻ tốt lên khá nhiều.
"Ừm, thế này nếu nhìn qua, người không biết còn tưởng cô không bệnh chẳng tật, là một người bình thường đấy." Lý Ninh cười một phen, "Cho nên nói con người ấy mà, phải biết ăn vận. Về sau cô ra ngoài đi lại, phơi nắng nhiều hơn đi."
Tôi "ừm" một tiếng rồi cũng không nói gì thêm. Không phải tôi lạnh lạnh lùng, chỉ là vừa nghĩ tới sắp mở phiên tòa, tôi có thể nhìn thấy Nhạc Hằng rồi, vậy là căng thẳng không kiềm dược.
Tôi sợ nhìn thấy mấy ngày ngắn ngủi này chịu hạnh hạ khiến anh biến thành dáng vẻ mà tôi chưa từng gặp. Tôi sợ tôi sẽ bị hối hận, đau lòng và áy náy, đủ các loại cảm xúc của mình bao phủ, nhưng tôi đã hứa với Lý Ninh , nhất định phải giữ vững tỉnh táo.
Tôi sợ tới lúc đó tôi không khống chế được, không nhớ nổi lời hứa lúc trước của mình, đứng lên là muốn phóng tới kéo Nhạc Hằng rời khỏi đây. Tôi biết điều này là không thể, chỉ làm hại chúng tôi thôi.
Khi tôi thật sự nhìn thấy anh, nước mắt tôi thiếu chút nữa không kiềm được. Sợ bị người khác nhìn thấy, tôi vội vàng cúi đầu lấy giấy ăn ra lau, thật cẩn thận tránh làm hỏng lớp hóa trang trên mắt buổi sáng.
Anh ấy lại tiều tụy, tuy nhiên xem ra vẫn chưa phải chịu nỗi khổ da thịt, nhưng tôi có thể nhìn thấy tâm trạng mấy hôm nay của anh ấy cũng không khá lắm. Những ngày không phải làm việc cũng chẳng làm anh ấy thanh nhàn hơn chút nào. Anh ấy càng buồn khổ hơn.
Những phiền não này có một nửa là vì tôi, là lỗi của tôi. Có lẽ nếu tôi không xuất hiện trong thế giới của anh ấy, anh ấy đã sớm thuận lợi bước vào cung điện với Hà Uyên Uyên, ba anh ấy sẽ cảm thấy rất vừa lòng, Nhạc Trí cũng không dùng cách tự sát để trả thù chúng tôi.
Như vậy anh ấy càng không mất đi sự nghiệp mà mình phấn đấu vất vả nhiều năm. Anh không phải đứng ở nơi đó, cúi đầu để người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Nhạc Hằng trước kia ngồi trên ngôi cao, dù cho cả ngày không thay đổi nét mặt cũng chẳng ai dám không tôn trọng anh ấy.
Tôi không hiểu sao ba anh ấy lại độc ác như vậy, mất đi một đứa con trai rồi còn nhẫn tâm chèn ép đứa con trai còn lại. Ông ấy vẫn không hiểu được đạo lý chuyện cũ đã qua, quý trọng người trước mắt.
Thẩm phán tiến hành từng thủ tục, Nhạc Hằng tự thú, đã sớm nhận tội. Luật sư chỉ muốn giúp anh giành được phán quyết ngồi tù ít năm một chút. Nhưng Nhạc Hằng đã không còn là người đàn ông nhiều tiền độc thân nổi tiếng của ngày trước. Hôm nay tài sản của anh ấy căn bản không mời nổi những vị luật sư lớn trước đây đứng sau lưng anh kia nữa.
Giờ chẳng qua chỉ là một vị luật sư còn trẻ tuổi không có kinh nghiệm gì. Người luật sư đó sụp đổ trong thế tấn công từng bước của đối phương, chỉ thiếu nước gào khóc tại chỗ. Tôi nắm chặt quả đấm, móng tay đã cắm vào lòng bàn tay, hàm răng cắn mạnh vào môi, không để mình phát ra thanh âm, khắc chế cảm xúc của bản thân.
Cuối cùng Nhạc Hằng vẫn bị phát quyết tù chung thân. Tôi nghĩ anh đã chuẩn bị tâm lý từ trước, lúc nghe được phán quyết không hề nháy mắt lấy một cái. Lý Ninh nói cho tôi biết, trong lòng bọn họ đều hiểu rõ, chủ tịch Nhạc ép anh ấy tới đường cùng như thế, cái gì mà hội đồng xét xử, chắc chắn đã bị mua chuộc từ trước rồi.
"Chúng ta về đi." Nhìn bóng lưng rời đi của Nhạc Hằng, tôi quay đầu hạ giọng nói với Lý Ninh , "Nếu có thời gian thì cùng tôi tới bệnh viện khám lại nhé, xem xem có phải sắp khỏi hẳn không. Lúc trước anh từng nói muốn giúp tôi cứu anh ấy, khi nào thì bắt đầu sắp xếp?"
Lý Ninh thở dài một hơi, "Cô không cần như vậy, chuyện này là kết cục đã định, một hai ngày không thay đổi được điều gì. Cô không nhìn thấy kết quả thì không yên lòng tôi có thể hiểu, nhưng giờ cũng nhìn thấy anh ấy lần cuối rồi, có phải nên nghỉ ngơi cẩn thận rồi không."
Cho dù ban ngày tôi cố gắng nuốt vào bụng những thứ hỗ trợ vết thương phục hồi thế nào đều được, nhưng tới đêm, tôi nhắm mắt mà không sao ngủ nổi, trong đầu đều là khuôn mặt Nhạc Hằng, Nhạc Hằng có thể đang chịu khổ.
Đêm không thể ngủ say, vết thương làm sao khỏi nhanh được. Không phải tôi không nghĩ biện pháp mà vì cách gì cũng không hiệu quả. Tôi không muốn để Lý Ninh biết chuyện này, chỉ có thể lén thu thập mấy thứ có tác dụng an thần sau lưng hắn.
Xông hương, sữa, rượu nho gì đó tôi đều thử cả rồi, tới cuối cùng còn trộm lấy một ít thuốc ngủ về uống. Vốn tưởng rằng bản thân đã giấu rất kỹ, nhưng nhìn thấy phản ứng của Lý Ninh , dường như hắn đã biết từ sớm rồi.
"Thật là không gạt được anh chuyện gì." Tôi cười khổ một tiếng, "Anh yên tâm đi. Tôi còn nhiều chuyện quan trọng phải làm như vậy, trước khi làm xong tôi sẽ không để mình xảy ra chuyện đâu."
"Tiêu Ân?" Đột nhiên có tiếng nói xen vào khiến chúng tôi đều ngẩn người. Quay đầu nhìn lại thì ra là Hà Huy đang kéo cô Hà, vẻ mặt hai người lo lắng nhìn chúng tôi.
"Biết hai người sẽ tới mà. Tiêu Ân, cô có khỏe không?" Cô Hà lên tiếng tiếng trước, "Chờ tới lúc chúng tôi biết chuyện này thì Nhạc Hằng đã nhận tội rồi. Thật có lỗi, chúng tôi không giúp được gì."