Chương I: KỲ ÁN - XÁC CHẾ.T KHÔNG CÁNH MÀ BAY Chồng tôi là lính cứu hỏa. Khi anh ấy thực thi nhiệm vụ thứ khiến tôi nơm nớp lo sợ không phải là những đợt cháy nổ khẩn cấp mà chính là lòng người.
Trên đời này tôi ghét cay ghét đắng cái câu: “Nào có năm tháng tĩnh lặng, chẳng qua là có người mang gánh nặng thay bạn bước tiếp mà thôi.”
Phải, tôi khinh! Lên mạng ai cũng buông lời hay ý đẹp nhưng thực tế thì sao? Chỉ vì chút lợi ích riêng, kẻ “đạo đức giả” nhẫn tâm đẩy những người lính này vào chỗ chết. Phổ biến là chuyện: Sợ lính cứu hỏa ngại khó ngại khổ, sợ họ không dám xông pha cứu người, loại thông tin cấp thiết như trong nhà chứa chất dẫn dễ gây cháy nổ hay kết cấu công trình vô cùng nguy hiểm… thường bị giấu nhẹm đi. Rõ là cố tình.
Rất, rất nhiều lần, chồng tôi trở thành con rối trong trò chơi vô nhân tính ấy. Vậy nhưng cái giá mà những kẻ đó phải trả lại… chẳng là thá gì cả, cùng lắm bị tạm giam vài ngày.
Chồng tôi không hề so đo, chấp nhặt vì hơn ai hết, anh ấy hiểu rõ sứ mệnh thiêng liêng của một người lính cứu hỏa.
…Cho đến khi anh hy sinh vì điều đó.
Lúc bé con nhà chúng tôi tròn 3 tháng 10 ngày tuổi, rốt cuộc anh cũng thành công xin nghỉ phép nửa ngày để cùng vợ mình đi mua sắm ít đồ cho bé. Tôi đặc biệt đến đơn vị đón anh ấy, vui vẻ nhìn anh đang ngốc nghếch kéo một chú chó tới trước mặt tôi. Chú chó tên Bách Chiến, đúng với tên gọi, từ trước đến nay đã tham gia rất nhiều nhiệm vụ. Thật ra tôi và chồng mình gặp nhau cũng trong một lần anh ấy thực hiện nhiệm vụ khẩn cấp, anh mang Bách Chiến xông pha hiểm nguy để cứu tôi. Sau đó câu chuyện tình yêu giữa cô gái bi thương và chàng trai quả cảm bắt đầu nảy nở, cùng thời gian này, tôi và Bách Chiến dần dần trở thành những người bạn thân thiết.
Thông thường, người khác không được phép đụng chạm trực tiếp vào chó nghiệp vụ hoặc chó cứu hộ, nhưng anh ấy sẽ âm thầm mang nó ra cho tôi sờ soạng vuốt ve; thi thoảng sẽ lấy lý do tăng ca mà gửi Bách Chiến về nhà, thế là tôi có thể thỏa sức chơi đùa cùng nó mà đội cứu hỏa không tài nào biết được.
Lúc tôi đưa tay ra sắp sửa vuốt ve Bách Chiến thì tiếng còi báo động đột nhiên vang lên.
Đáng lẽ hai bọn họ phải đi về phía tôi, nhưng anh ấy lại mang Bách Chiến quay trở vào đơn vị.
Tôi gọi với theo, hỏi giờ phải làm sao, anh liền bảo tôi chịu khó đợi, đợi hoành thành nhiệm vụ lần này nhất định sẽ đưa bé cưng đi mua một chiếc váy thật xinh mà anh ấy đã để ý từ lâu. Một lời hứa chắc nịch như thế không khỏi khiến lòng tôi ấm áp và vui lây. Vâng, bé cưng mà anh ấy nói chính là tôi bởi vì đứa con do chúng tôi sinh ra là một thằng cu bụ bẫm cơ.
Song, đó cũng là lần cuối cùng chúng tôi được cùng nhau trò chuyện.
Tôi ngồi đợi trong đơn vị thì bỗng nhận được cuộc gọi từ động nghiệp của anh. Qua tiếng thút thít đứt quãng ở đầu dây bên kia, tôi nghe thấy họ yêu cầu mình ngay lập tức đến hiện trường.
Tim tôi hẫng một nhịp, trong lòng không ngừng cảm thấy bất an, đầu óc dần trở nên trống rỗng. Tôi chẳng thể nhớ nổi bản thân đã đi từ đơn vị phòng cháy chữa cháy đến nơi xảy ra vụ việc như thế nào. Những gì đọng lại chỉ là dáng vẻ run rẩy và bước đi loạng choạng của bản thân, hệt như một con robot.
Vào thời điểm khi tôi xuất hiện, người đàn ông yêu quý của tôi đang bị chôn vùi trong đống đổ nát. Bách Chiến đứng bên cạnh, chân trước bên trái của nó… toàn bộ đều bê bết máu. Bách Chiến khập khiễng quanh quẩn, ư ử từng tiếng buồn thảm, dụi dụi đầu vào cánh tay anh. Nhưng thân thể nằm kia vẫn bất động.
Anh ấy đã rời bỏ tôi theo cách như thế.
Người trong đội cho biết đây là một vụ cháy lớn do bị nổ khí gas, cả tòa nhà bỗng chốc trở thành đống đổ nát, trong khi lính cứu hỏa đang làm nhiệm vụ sơ tán, một người dân hớt hãi chạy đến vừa gào khóc vừa cầu xin hãy cứu lấy con gái ông, con bé vẫn còn bên trong. Chồng tôi vì đặt sự an toàn của đồng đội lên trên hết nên đã tự mình cùng Bách Chiến xông vào biển lửa.
Lên đến tầng 4 nhưng không tìm thấy ai, anh ấy mới hỏi vọng xuống từ cửa sổ. Người đàn ông thản nhiên ồ lên một tiếng, rồi nói rằng sực nhớ ra là con gái mình vẫn còn đang học ở trường, nhân tiện đã trót lên tới nơi rồi, ở ngăn kéo còn một túi ni lông màu đen, đâu chừng 100.000 nhân dân tệ, hỏi anh ấy có thể lấy nó giúp không.
Giây phút đó, cả đội mới vỡ lẽ ra rằng bản thân lại bị lừa thêm lần nữa.
Phải, chồng tôi đã bị lừa hàng chục, thậm chí hàng trăm lần như thế, rất may là lần nào anh cũng đều bình an vô sự trở về.
Duy chỉ có lần này thì không. Ông trời chọn cách nhắm mắt làm ngơ: Không lâu sau khi anh lên đến căn hộ của người đàn ông kia, cả căn phòng đổ sập trong chớp nhoáng, trước sự bàng hoàng, sợ hãi của hàng trăm người…
Lúc anh được đào bới từ đống đổ nát, bên cạnh thân xác đang dần nguội lạnh ấy là một túi ni lông màu đen.
Người đàn ông của tôi… ha, anh ấy không ghét, không hận những kẻ đã lợi dụng anh như con rối vì chút lợi ích riêng; ngay cả khi gieo mình ở lằn ranh sinh tử, dù biết bản thân bị lừa, anh vẫn trân quý cho rằng 100.000 nhân dân tệ này là khoảng tiền dành dụm khổ cực của một gia đình không mấy khá giả.
Trải qua vô vàn tai nạn hiểm nguy, cuối cùng người đàn ông của tôi đã anh dũng hy sinh vì nhiệm vụ, vì bảo vệ cho đồng đội vào sinh ra tử cùng mình - Bách Chiến. Còn chú chó ấy, sau vụ hỏa hoạn này liền bị tàn phế.
Tôi nhớ như in cảm giác con tim này rách toạc làm đôi, cổ họng nghẹn ứ và tiếng khóc nức nở của mình khi ôm thân xác cứng đờ kia vào lòng. Đau đớn và tuyệt vọng làm sao!
…
Một chiếc bình. Một bộ đồng phục được gấp gọn gàng… Là những thứ tôi nhận được sau. Con tôi không có tiệc 3 tháng 10 ngày tuổi vì hôm ấy là lễ tang của bố nó. Suốt lễ tang, lạ thay tôi không khóc.
Khi cấp trên của anh ấy đến hỏi tôi rằng có thể thay họ chăm sóc cho Bách Chiến không, tôi liền gật đầu đồng ý. Chó cảnh sát và chó nghiệp vụ nghỉ hưu không phải là những con vật mà dân thường có thể nuôi nhận dễ dàng, nhưng họ vẫn muốn ngỏ ý với tôi. Có lẽ vì Bách Chiến đã bị què chân nên chăng trong mắt họ nó đã không còn là một chú chó nhà lính hung dữ như trước?
Còn về tên đàn ông khốn nạn kia, người ta phát hiện hắn chẳng hề có đứa con gái nào cả. Hắn ta bị buộc tội che giấu sự thật. Và hết.
Ban đầu vì thương cho cái chết oan sai, chúng tôi kháng nghị tăng án, nhưng luật sư của bị cáo đã đưa ra những lời bào chữa về mặt pháp lý trước tòa. Tên luật sư cho biết, tuy chất lượng tòa nhà ngày càng xuống cấp nhưng thực tế có rất nhiều trường hợp tương tự mấy năm nay vẫn chưa sập, không ai biết rõ khi nào sập, chẳng thể lường trước được. Nên dựa trên quan điểm của tên luật sư đưa ra thì chứng tỏ đây một vụ tai nạn. Phiên tòa đã thông qua kết luận của luật sư bị cáo.
Thế là tên kia được trắng án.
Tôi bồng con trai đứng trước cửa tòa, uất ức đến không cam lòng nhìn hắn ung dung rời đi. Muốn giết hắn ta. Phải, cả trong mơ tôi cũng thấy mình đang truy giết hắn ta. Dù sao con chúng tôi cũng sẽ được hưởng chế độ của gia đình liệt sĩ, sẽ được che chở bởi những nghĩa cử cao đẹp mà bố nó để lại, sau này chuyện học hành cũng không cần quá lo lắng nữa.
Khác với con trai bé bỏng, tôi vốn là một đứa trẻ bất hạnh, chưa từng cảm nhận được yêu thương là gì, thứ phủ phê lấy tôi chỉ có sự thống khổ. Cho đến khi chồng tôi xuất hiện, tôi mới biết thế gian này vẫn còn tồn đọng hơi ấm tình yêu. Và anh ấy chính là ánh sáng cứu rỗi cuộc đời tôi.
Thậm chí tôi đã táo bạo nghĩ rằng nếu luật pháp không thể can thiệp thì tôi sẽ tự mình đòi lại công bằng cho anh ấy. Nhưng rồi… tôi bỏ cuộc. Sợ chết? Tôi chẳng sợ! Thứ tôi sợ là đứa con bé bỏng kia sẽ không có mẹ.
Vậy mà đến ông trời cũng giúp tôi, để hắn tự động mò tới tận cửa.
Tối hôm đó khi chăm con xong, vì đã thấm mệt nên tôi đành gọi đồ ăn ngoài, vừa gát điện thoại liền nghe tiếng gõ cửa. Là hắn ta, hắn hỏi tôi có nhớ mình là ai không.
Tôi bảo nhớ, là Triệu Tuấn Lôi sinh năm 1990, làm quản lý cửa hàng bách hóa Kim Giao. Sau khi căn hộ kia bị cháy, tạm thời ở trong ngôi nhà tái định cư tại thôn Hạ Bá. Đi làm lúc 8:00 hàng ngày bằng tàu điện dọc theo đường Nghi Hưng.
Hắn sững người hồi lâu, vẻ hơi bất ngờ vì một người xa lạ như tôi sao lại hiểu rõ đến vậy.
Tôi lạnh nhạt nói bởi vì mỗi ngày mình đều muốn giết hắn nên làm sao có thể quên được.
Bầu không khí đột nhiên im lặng và tôi để hắn ta bước vào trong.
Thực ra, tôi có chút mềm lòng, còn tự tay rót mời hắn ly nước.
Tất nhiên là tôi không tha thứ cho kẻ này, nhưng nếu hắn ta đến để xin lỗi, tôi tin một người bao dung như chồng mình sẽ chọn cách thứ tha. Tôi yêu anh ấy sâu đậm, vậy nên tôi không muốn thái độ của mình làm xúc phạm đến tên tuổi và hình tượng của anh.
Triệu Tuấn Lôi nhận lấy cốc nước, lịch sự nói xin lỗi với tôi về những gì xảy ra hôm tai nạn, nhưng mục đích chính hắn ta đến đây là để hỏi xem tôi có tìm thấy được gì trên thi thể chồng mình hay không.
Tôi trả lời rằng chưa hiểu lắm những gì hắn đang nói.
Không vòng vo nữa, hắn ta vào thẳng vấn đề, nói ngày xảy ra vụ cháy, trong ngăn kéo nhà họ có hai thỏi vàng và 100.000 nhân dân tệ, vàng được giấu dưới đáy ngăn kéo. Hắn chỉ nhờ chồng tôi tìm giúp chiếc túi ni lông màu đen chứa tiền còn số vàng đó vẫn có thể không bị ảnh hưởng bởi trận hỏa hoạn. Nhưng sau khi thu dọn hiện trường, gia đình hắn tá hỏa tìm mãi nhưng không thấy dấu vết hai thỏi vàng đâu cả. Lục tung hiện trường vẫn không có, chỉ duy nhất một nơi họ chưa tìm kiếm: Đó là trên thân xác chồng tôi.
Tôi hỏi ý hắn ta là gì.
Hắn chẳng ngần ngại chỉ tay về phía tôi, hùng hồn tuyên bố nếu bây giờ tôi trả lại hai thỏi vàng, thì xem như chuyện giữa hai gia đình xa lạ chúng tôi đến đây chấm dứt, không ai nợ ai.
Trái tim thương tổn lại bắt đầu nguội lạnh, tưởng rằng Triệu Tuấn Lôi thật sự đến để xin lỗi cơ chứ. Chính lời nói dối trắng trợn đáng lên án của hắn ta đã đẩy chồng tôi vào cõi chết, ấy thế mà còn dám nghi ngờ anh ấy là kẻ trộm.
Hắn ngồi trên ghế sô pha, nói hai thỏi vàng cộng lại nặng tầm một ký, phàm những lúc hiểm nguy chẳng ai hơi đâu lăm le đến của cải kẻ khác. Nhưng mấy tháng gần đây do tình hình dịch bệnh và chứng khoán Mỹ giảm mạnh, giá vàng tăng lên rất cao, cho nên hắn ta cũng hiểu lòng tham con người có thể bộc phát bất cứ lúc nào. Triệu Tuấn Lôi cho chúng tôi một cơ hội cuối: Nếu như tôi trả lại số vàng kia thì coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Vừa nghe những lời luyên thuyên của Triệu Tuấn Lôi, tôi vừa bế đứa bé vào phòng rồi khóa cửa lại.
Tôi khăn khăn với hắn là chồng tôi không lấy chúng.
Lúc này, Triệu Tuấn Lôi bắt đầu trở nên cộc cằn, nóng nảy: "Tao là người duy nhất nắm rõ chỗ cất những thỏi vàng, ngoài ra không một ai khác biết về nó, và chồng mày là người từng mở ngăn kéo. Sao? Tao không nghi ngờ nó thì nghi ngờ ai? Còn nữa, vàng thật thì đâu sợ lửa, hử? Lửa làm gì thiêu cháy được chúng? Tao rất lấy làm tiếc về cái chết của chồng mày, nhưng xã hội này là vậy, không dung nạp những kẻ yếu lòng, đây là thế giới của người biết nói lý.”
Thấy tôi im lặng, dường như hắn ta nghĩ là tôi đã nhận tội nên đột nhiên chìa tay về trước: “Mau lấy ra đi.”
Tôi nói không có.
Hắn ta liền xẵng giọng, tựa như thú tính trong người bộc phát, rống lên hung hãn: “Mau lấy ra đi! Mẹ kiếp, đừng thấy tao chưa từng đánh phụ nữ mà mày mặt dày không biết xấu hổ!”
Triệu Tuấn Lôi nói chưa từng bạo lực với phụ nữ, nhưng lại đẩy mạnh khiến tôi loạng choạng ngã bịch xuống ghế sofa. Bách Chiến thấy hắn mặt nặng mày nhẹ, liền lo lắng đứng lên nhìn về phía tôi, gầm gừ răng đe đồng thời khập khiễng muốn xông đến bảo vệ chủ. Nhưng nó đã bị kéo chựng lại bởi sợi xích.
Tôi bảo Bách Chiến ngồi xuống, nó ngoan ngoãn làm theo.
Liếc nhìn Triệu Tuấn Lôi, tôi bất giác cười nhạt.
Hắn hỏi tôi tại sao lại cười. Ha, thật trớ trêu, vừa nãy tôi nói muốn giết hắn, sau đó lại hơi mềm lòng, hiện tại càng nghĩ càng thấy cảm xúc của mình bị trêu ngươi. Dù tôi có thực sự giữ hai thỏi vàng đi chăng nữa, chồng tôi vì hắn ta mà chết, nếu tôi không trả thì đã sao?
Triệu Tuấn Lôi đột nhiên quát lớn, nói rằng nếu không trả lại vàng, hắn ta sẽ giết tôi! Vừa dứt lời, hắn liền túm lấy tóc tôi và tát một cái điếng người!
Tôi bị mắng là đồ đê tiện, đồ vô liêm sỉ, ăn cắp vàng của hắn ta mà không chịu thừa nhận! Hắn còn mắng chồng tôi là kẻ trộm, chết ở trong vụ hỏa hoạn đó âu cũng là quả báo dành cho tên tội đồ thất đức!
Dù đau đớn nhưng tôi nhất quyết không kêu lên, chỉ trừng trừng nhìn Triệu Tuấn Lôi. Hắn ta dồn tôi vào góc sofa, mở đôi mắt bò to tướng, vừa hung dữ nhìn tôi vừa thở hổn hển, đay nghiến hỏi tôi phải làm sao mới chịu trả vàng lại cho hắn.
Tôi nhìn thẳng vào mắt đối phương, từ từ cởi cúc áo ngủ, nét bối rối hiện rõ trên gương mặt Triệu Tuấn Lôi lúc thấy hành động này, hỏi tôi định làm gì. Tôi bảo để mình dạy hắn cách đòi tiền.
Bên dưới bộ đồ ngủ là chiếc áo lót mỏng, khi tôi cởi bỏ áo ngủ ra, hắn ta nhìn chằm chằm vào những vết sẹo trên vai, eo và bụng tôi, sửng sốt tại chỗ.
Triệu Tuấn Lôi hơi hoảng sợ trước hành động của tôi, nhân lúc hắn còn lơ đễnh, tôi đã vơ lấy ngay cái ly và đập mạnh vào miệng hắn ta!
Cái miệng thối này! Cái miệng đê tiện sinh ra chỉ toàn nói những lời dối trá và vu khống người… nên bị nghiền nát!
Cái ly vỡ tan tành, những mảnh thủy tinh bắn ra khắp nơi trên sàn. Tôi nắm lấy mảnh vỡ gần nhất trong lúc Triệu Tuấn Lôi hét lên đầy đau đớn. Theo bản năng tự vệ, hắn ta cùng lúc vung tay đấm vào bụng tôi, sau đó vội lôi những mảnh dăm ra khỏi miệng!
Triệu Tuấn Lôi không còn tâm trí để đánh trả mà chỉ tập trung đẩy cánh tay của tôi ra khỏi miệng hắn, đồng thời nhổ khạc những mảnh vỡ thủy tinh trong họng ra. Để làm được điều đó, trước tiên nhất định phải khiến cho đối phương hoàn toàn không còn sức chống trả, sau đó mới có thời gian lo cho bản thân mình! Quả thật, nước đi của hắn cực kỳ sai lầm!
Tôi túm lấy áo ngủ của mình, quấn quanh đầu Triệu Tuấn Lôi, không cho hắn bất kỳ cơ hội nào để lấy những mảnh dăm trong miệng ra, đồng thời hắn cũng không thể nhìn thấy chuyển động của tôi nữa. Lúc này, não tôi đang hoạt động hết công suất, tôi là kẻ biết mình biết ta, biết rằng sức lực của phụ nữ không thể địch lại đàn ông, nên đã bù đắp bằng kinh nghiệm dạn dày.
Trong miệng Triệu Tuấn Lôi giờ toàn những mảnh thủy tinh, hắn đột nhiên nhấc đầu gối thúc mạnh vào cằm, tay chân vùng vẫy loạn xạ, sau đó cả người không còn cử động nữa giống như đã chết. Nhưng thật ra bởi vì đau đớn nhất nên ngất lịm đi thôi, sớm muộn gì hắn ta cũng sẽ tỉnh lại. Giết hắn ta! Tôi chẳng ngừng tự nhủ trong lòng rằng mình muốn giết chết hắn ta!
Nhưng vẫn không tài nào xuống tay được.
Cho dù khi sinh ra tôi chỉ là thứ rác rưởi và cho dù người duy nhất quan tâm đến tôi trên thế gian này đã không còn nữa, ít nhất ... tôi vẫn muốn được nhìn, muốn được chứng kiến đứa con trai bé bỏng đang chảy trong người dòng máu hào sảng của anh ấy từ từ khôn lớn. Nếu không phải vì con tôi thì chỉ riêng sự ra đi mãi mãi của anh ấy cũng đủ để chẳng có bất kỳ cuộc thương lượng nào cả. Một chút do dự cũng không.
Tôi tháo bỏ chiếc áo quấn trên đầu Triệu Tuấn Lôi. Miệng hắn đầy máu, mỗi lần phun ra toàn rào rạo những dăm thủy tinh là dăm thủy tinh.
Đáng đời! Tôi lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi chỉ thay người trừng trị cái miệng thối này. Đừng có nhìn tôi kiểu muốn ăn tươi nuốt sống như thế. Khác với anh, tôi biết chịu trách nhiệm trước hành vi mình vừa gây ra. Tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện kiểm tra, sau đó tự mình đi đầu thú.”
Phỏng chừng mức án bản thân phải chịu là dưới ba năm, hoặc cũng có thể từ ba đến bảy năm. Hmmm… khả năng cao là dưới ba năm. Nhưng dù kết quả thế nào chăng nữa, tôi vẫn sẵn sàng chấp nhận.
Nếu như không phải hắn ta đã gián tiếp giết chết người đàn ông của tôi thì có lẽ cả đời này tôi vẫn thế, vẫn là cô công chúa bé nhỏ được anh ấy yêu chiều, chứ không phải chịu cảnh cô đơn lẻ bóng sống tiếp nửa đời còn lại.
Thật không sao hiểu nổi, chỉ cần hắn ta thành tâm xin lỗi thôi mà… Lòng này nhất định sẽ bỏ qua cho kẻ tội đồ kia nhưng tại sao hắn cứ phải chọc tức tôi?
Phía bên kia Bách Chiến liên tục gầm gừ, tôi trừng mắt nhìn, nó liền lập tức im miệng. Triệu Tuấn Lôi ngã xuống đất, cả người không ngừng run rẩy vì đau.
Tôi trở lại phòng và thay một bộ đồ khác. Đứa bé vẫn nằm rất ngoan trên giường, tôi cúi người xuống hôn nhẹ lên má con. Không hiểu vì sao khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của trẻ thơ, trong lòng bất giác xuất hiện chút thổn thức. Nhẹ nhàng và âu yếm, tôi thủ thỉ với con rằng mẹ rất yêu con, nếu cải tạo tốt, hai năm nữa mẹ sẽ về. Thật ra mẹ không muốn ngồi tù, mẹ muốn đồng hành cùng con trên suốt hành trình tập nói, tập đi… rất muốn nghe con gọi một tiếng “mẹ ơi”. Nhưng hiện tại mẹ không hối hận, bởi có những việc… mẹ nhất định phải làm!
Sau khi thay xong quần áo và lấy chìa khóa xe, ngay lúc tôi chuẩn bị mở cửa thì chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã bên ngoài hành lang, tôi vô thức lùi lại một bước. Khi cánh cửa được mở ra, một con dao làm bếp sáng màu đột nhiên chém xoẹt về phía tôi.
Thật may là mình phản ứng kịp thời.
Triệu Tuấn Lôi miệng bê bết máu, tay vung ra, dùng hết sức cầm con dao sắc lẹm chém loạn xạ. Thay vì bấn loạn sợ hãi tôi lại khá bình tĩnh. Loại chuyện này tôi đã từng trải qua vô số lần, chỉ là không ngờ lá gan hắn ta cũng lớn tới vậy.
Tôi đóng sầm cửa lại! Tay của Triệu Tuấn Lôi bị kẹt ở mép, cơn đau khiến hắn ta hét lên tru tréo như heo bị chọc tiết. Tôi dùng sức toàn thân thụi mạnh vài lần vào cửa, cho đến khi nghe rõ mồn một tiếng xương gãy của hắn và tiếng con dao rơi xuống.
Triệu Tuấn Lôi lấy hết sức bình sinh, điên loạn giật cánh tay của mình ra, lúc tôi vừa mở cửa hắn ta chới với lùi vài bước theo quán tính, rồi ngã huỵch xuống sàn. Rồi đột nhiên cả người lăn lộn quằn quại và co giật dữ dội.
Hóa ra lúc ngã xuống hắn bị một mảnh thủy tinh lớn đâm sâu vào cổ, những mảnh thủy tinh này là tàn dư từ cuộc xung đột vừa nãy. Cơn đau như chết đi sống lại khiến Triệu Tuấn Lôi vật vã đến sức cùng lực kiệt. Và bỗng, mọi thứ trở nên yên lặng.
Tôi choáng váng và phát hoảng.
Hắn ta… hắn ta… chết - thật - rồi. Sao có thể…
Nếu như tôi báo cảnh sát và trình bày tất tần tật vụ việc đã xảy ra thì liệu họ sẽ tin? Trong nhà chẳng hề lắp camera giám sát, trên người Triệu Tuấn Lôi hiện tại toàn là dấu vết chứng minh hắn bị tôi hành hung. Ngay cả các mảnh thủy tinh vỡ cũng in đầy dấu vân tay tôi. Cảnh sát còn tin tôi được sao, họ thậm chí sẽ nghĩ dấu vân tay trên con dao là do tôi làm giả.
Cuối cùng ai sẽ tin tôi?
Đến đây hẳn một số người sẽ bảo rằng tôi nên tin vào luật pháp, nhưng nếu luật pháp đáng tin, tại sao cái chết oan ức của chồng tôi lại bị tráo trở thành trắng án cho kẻ tội đồ?
Khốn nạn!
Tôi ngẩn ngơ như người mất hồn ngồi trên sô pha, nhìn ảnh cưới treo trong phòng khách, nhìn gương mặt sáng ngời hiện trên khung hình rồi bất giác gọi tên anh… Ha, cuối cùng chính tôi lại là người vấy bẩn thanh danh của anh ư?
Không, không thể nào…
Tôi không phải kẻ giết người. Con tôi không thể không có mẹ. Nó còn nhỏ như vậy, có người mẹ nào lại đành đoạn để con mình phải trải qua một tuổi thơ bất hạnh. Không! Tuổi thơ của con tôi không được giẫm lên vết xe đổ của mẹ nó.
Tôi cố gắng trấn an bản thân, bắt đầu nhặt các mảnh vỡ trên sàn, lau đi các vệt máu hãy còn loang lổ, đồng thời nghĩ xem phải làm gì với xác của hắn ta.
Ngay khi tôi sắp thu dọn xong hiện trường và chuẩn bị xử lý xác chết, bỗng tiếng chuông cửa vang lên. Tôi giật mình và nhìn chằm chằm vào tay nắm cửa. Có người?
Tôi gấp rút lôi thi thể vào phòng ngủ mà chẳng dám phát ra tiếng động nào. Cùng lúc đó bên ngoài truyền vào tiếng nói: "Xin chào, đồ ăn được giao tới rồi ạ."
Tôi thở phào nhẹ nhõm, thì ra là bữa tối ban nãy mình đặt qua ứng dụng. Tôi đóng cửa phòng ngủ, mặc chiếc áo khoác mới rồi đi ra. Nhưng sau khi mở cửa, tôi mới phát hiện đâu chỉ có mỗi người giao hàng, mà còn có sự xuất hiện của một người đàn ông lạ mặt.
Anh ấy lịch sự nói với tôi là vừa rồi có bấm chuông nhưng không ai mở cửa, tưởng rằng tôi đã ra ngoài, chuẩn bị rời đi thì đúng lúc gặp người giao hàng nên mới nạn lại đợi.
Tôi bảo vừa rồi mình đang bận lở dở và hỏi anh ấy là ai.
Anh giới thiệu mình tên Tô Thanh Hà, rồi đưa cho tôi một phong bì màu trắng, nói rằng đến để chia buồn về sự ra đi đột ngột của chồng tôi.
Cái tên này khiến tôi kinh hồn bạt vía! Tô Thanh Hà - đội trưởng đội cảnh sát hình sự ở khu vực thành phố. Tôi thường nghe chồng mình kể về mấy vụ hỏa hoạn nguy hiểm, nếu có yếu tố con người tác động vào thì sẽ được can thiệp bởi đội cảnh sát hình sự. Chồng tôi giống như một người hâm mộ đích thực, luôn tự hào khoe với tôi không có tội phạm nào mà Tô Thanh Hà không bắt được. Mỗi khi tôi nhìn thấy một bài báo đưa tin về vụ án nào đấy mới được Tô Thanh Hà giải quyết, chồng tôi nhất định sẽ hào hứng bảo rằng thật tuyệt nếu bản thân có thể đồng hành cùng viên cảnh sát liêm chính, xuất sắc như vậy.
Chưa bao giờ tôi nghĩ mình có thể trực tiếp gặp thần tượng của chồng ở ngoài đời. Và trong hoàn cảnh này!
Phải, thật éo le làm sao, vừa giết Triệu Tuấn Lôi thì một cảnh sát hình sự đột nhiên xuất hiện trước cửa!
Tôi nhận lấy phong bì trắng và nói lời cảm ơn. Tô Thanh Hà ngồi xuống, anh ấy thẫn thờ nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, chợt thở dài một tiếng rồi xin tôi cho phép được để tang.
Vì đang lo lắng và chột dạ nên tôi chỉ biết im lặng, lúc này anh mới để ý đến vết thương trên tay và hỏi tôi sao lại như thế.
Tôi trả lời do không cẩn thận làm rơi ly nước, vết thương trên tay là khi dọn dẹp những mảnh thủy tinh mà bị, thành ra ban nãy mới mở cửa chậm. Anh ấy liếc nhìn những mảnh thủy tinh dính máu trong thùng rác, dặn tôi sau này phải cẩn thận, đừng dùng tay mà nhặt.
Và rồi con tôi trong phòng bỗng khóc.
Tô Thanh Hà hỏi liệu anh có thể vào phòng ngủ để xem đứa bé không. Tôi lập tức bảo không, đứa bé đói rồi muốn bú sữa mẹ nên không tiện để anh ấy vào. Anh hơi sững lại, sau đó vội giải thích với tôi rằng vì còn một số việc phải giải quyết nên chỉ muốn ngắm qua đứa bé rồi đi ngay. Nhưng mà làm sao tôi dám cho Tô Thanh Hà vào! Cái xác của Triệu Tuấn Lôi vẫn còn đang nằm trong phòng ngủ!
Nhưng Tô Thanh Hà đã đứng dậy đi về hướng đó. Tôi vội vội vàng vàng chạy tới kêu anh ấy đợi một lát, bởi vì đồ lót của tôi còn ở trên giường nên tôi cần thu dọn trước.
Tô Thanh Hà nhanh chóng xin lỗi, nói rằng anh thật thiếu xót khi không nghĩ tới điều này và đồng ý đứng đợi bên ngoài. Tôi cố gắng trấn tĩnh bản thân, nắm lấy tay nắm cửa.
Phải làm sao bây giờ… chỉ còn ngần ấy thời gian, nên giấu xác vào đâu? Tủ đồ không thể vì nó chật cứng quần áo; dưới gầm giường càng không thể vì tôi đã để lỉnh kỉnh lủng củng bao nhiêu thứ, nhét thêm một cái xác vào là điều bất khả thi!
Tôi mở cửa bước vào trong trạng thái vô cùng hỗn loạn, nhưng tình hình trước mắt bỗng khiến tôi choáng váng. Sàn nhà trống trơn, cái xác đã không cánh mà bay, đến cả một vệt máu cũng chẳng thấy!
Hoang mang. Ngây người. Tôi nhanh chân đi thu dọn quần áo lót trên giường với cái đầu trống rỗng. Sau đó cũng đã mở tủ ra xem, dưới gầm giường cũng thử kiểm tra. Song, chẳng còn sót lại chút vết tích gì cả...
Tôi bước tới ban công và nhìn xuống. Mọi thứ vẫn bình thường. Chuyện này… sao có thể? Nhà tôi ở tầng tám! Làm thế nào mà thi thể của Triệu Tuấn Lôi lại có thể đột nhiên biến mất ngay trong căn phòng này?
Sau khi kiểm tra chắn chắn, tôi mới mở cửa để Tô Thanh Hà bước vào, anh ấy dịu dàng trêu chọc đứa bé, âu yếm nhìn nó và nhỏ giọng hỏi tôi: “Cảm giác làm mẹ thế nào?”
Tôi nói rằng không biết diễn tả làm sao nữa.
Anh ấy chỉ nhẹ nhàng đáp: “Lâm Vân đã kể cho tôi nghe về quá khứ của cô, là anh ấy cứu cô nhỉ? Người mang ánh sáng chiếu rọi vào quá khứ đau khổ của mình giờ đã không còn trên cõi đời này nữa… hẳn là cô rất đau buồn và suy sụp. Nhưng tôi vẫn mong cô có thể buông bỏ chuyện dĩ vãng và nắm lấy tương lai, hãy sống thật kiên cường vì đứa bé.”
Tôi gật đầu cảm ơn và cả hai trao đồng ý đổi số điện thoại. Tô Thanh Hà nói làm mẹ đơn thân chăm con không dễ, gặp khó khăn gì thì cứ tìm đến anh ấy, chồng tôi và anh đã cùng nhau vào sinh ra tử nhiều lần, từ lâu họ đã coi nhau như người cộng sự thân thiết.
Sau khi Tô Thanh Hà đi rồi, tôi vẫn không thôi nghĩ lung…
Tại sao một cái xác to lớn như vậy lại đột nhiên biến mất? Triệu Tuấn Lôi, hắn chưa chết? Không thể nào, tôi đã xác nhận kỹ rồi kia mà! Tôi lục tung khắp nhà mà vẫn không tìm thấy thi thể của hắn ta, việc này thật sự khiến tôi hoang mang tột độ.
Cũng vào đêm hôm ấy, vì là cuối tuần nên bố mẹ chồng đến đón đứa cháu trai bé bỏng về chăm sóc, họ lo cho thể chất và tinh thần của tôi chưa hoàn toàn ổn định, cố gắng giúp tôi có không gian riêng tư mà từ từ bình tâm.
Đợi sau khi họ rời đi, tôi lập tức đến văn phòng giám sát kỹ thuật. Mặc dù còn rất nhiều điều nghi hoặc về hiện tượng thi thể không cánh mà bay nhưng những thứ cần tôi xử lý còn đang chất đầy như núi. Việc Triệu Tuấn Lôi đến đây đã được camera giám sát ở hành lang, trong thang máy và ở ngoài cổng khu chung cư ghi lại. Một khi người nhà hắn báo cảnh sát, họ nhất định sẽ tìm tới căn hộ của tôi đầu tiên. Đến lúc đó, cho dù đào bới không ra thi thể, tôi vẫn sẽ bị liệt vào danh sách kẻ tình nghi số một!
Ra vào văn phòng giám sát kỹ thuật thật ra không khó, bởi vì đó chẳng phải hệ thống an ninh ngân hàng mà chỉ đơn thuần là nơi quản lý của tòa nhà. Vấn đề là làm sao có thể kiểm soát hết các thiết bị giám sát của họ.
Tôi chẳng phải hacker nên chắc chắn bẻ khóa mật khẩu máy tính là điều không thể, việc duy nhất tôi có thể làm là ngồi vào máy chủ và xóa đoạn dữ liệu kia đi.
Trước khi họ kết thúc một ngày làm việc, tôi giả vờ đi vào, rối rít nói cần mượn tạm nhà vệ sinh. Ở trong khu vệ sinh, tôi trèo lên bồn rửa mặt và mở chốt cửa sổ. Sau khi làm tất cả những điều này, tôi quay trở ra và đợi đến thời điểm tan sở, lén lút lẻn vào văn phòng thông qua cái sơ hở mình đã tạo sẵn.
Tôi ngồi trước máy tính, định ấn nút mở nguồn thì bất chợt thấy các phím điều khiển còn nhấp nháy. Tôi hơi thót tim, di di con chuột, màn hình liền sáng lên. Hóa ra họ không tắt máy tính, dọa tôi một phen khiếp vía, còn tưởng ai đó chưa về… Bất giác tôi thở dài thườn thượt.
Có một cửa sổ làm việc đang mở, tôi thử nhấp vào nút phát lại và bắt đầu rà soát từ khu vực cổng chính. Triệu Tuấn Lôi đến nhà tôi khoảng 180, tức là cũng vào tầm đó hắn ta đã có mặt trước cổng chung cư. Tôi chỉnh thời gian thành 18:00, chằm chằm nhìn vào màn hình giám sát. Không dám chậm trễ dù chỉ một giây.
Bất thình lình, màn hình lúc 18:15 tự dưng nhiễu sóng và bị nhòe. Tôi hoàn toàn hoang mang, chuyện gì đang diễn ra vậy? Tua đi tua lại vô số lần. Bao nhiêu cái nhấp chuột cũng đều vô dụng. Cho đến tám giờ tối màn hình giám sát mới trở lại bình thường. Nhưng lúc đó, xác của Triệu Tuấn Lôi đã biến mất và camera chẳng còn ghi lại bằng chứng hắn tới nhà tôi!
Phải, không còn chứng cứ nữa!
Camera bị hỏng thật đúng lúc, giúp tôi đỡ phải thấp thỏm tìm kiếm cũng như nhọc công xóa sạch đoạn băng giám sát trong máy chủ.
Để tránh lưu lại dấu vân tay trên chuột, tôi đã cẩn thận lau sạch mọi vết tích, sau đó liền rời khỏi văn phòng kỹ thuật thông qua lối cũ, thậm chí tôi còn phi tan cả chứng cứ ở bệ cửa sổ.
Về đến nhà, tôi vẫn chưa hoàn hồn. Xác chết biến mất. Màn hình giám sát bị nhòe… như thể có đôi tay vô hình nào đó đang âm thầm giúp tôi xóa sổ mọi tan chứng vật chứng!
Đêm tịch mịch, trong căn phòng hoang vắng chỉ còn mình tôi với tôi. Thoang thoảng trong không khí là mùi tã em bé. Cánh cửa sổ mở tung mặc cho gió lạnh lùa vào. Tôi nằm ườn trên giường, vắt tay lên trán nghĩ ngợi về những điều vừa xảy ra. Bỗng, một mùi quen thuộc xộc thẳng vào mũi tôi, giống như mùi máu khô mà bản thân đã luôn cảm nhận từ nhỏ. Khét lẹt và tanh tao. Cái mùi khó chịu ấy tỏa ra từ chăn ga gối đệm. Lẽ nào…
Tôi ngồi phắt dậy, lập tức chui xuống gầm giường. Bên dưới toàn là những thứ lủng củng lỉnh kỉnh, khó khăn lắm tôi mới chui vào được nửa người rồi bật đèn pin lên. Đập vào mắt tôi là bộ đồ ngủ nhuốm máu xộc xệch quấn lấy đầu, lộ ra nửa khuôn mặt trắng bệch, một đôi mắt chết vừa hay chạm tới mặt mình.
Đó là Triệu Tuấn Lôi… Cái xác bị ghim ngược vào tấm ván giường. Tim tôi lập tức nhảy khỏi lòng ngực, không phải vì tôi sợ thi thể mà vì tôi phát hoảng với những điều kỳ bí đang xảy ra!
Ai đó đã đóng đinh thi thể của Triệu Tuấn Lôi vào gầm giường trong khoảng thời gian rất ngắn, lại còn ngay trong căn nhà của tôi!
Nhưng bằng cách nào? Đóng đinh thi thể vào miếng ván giường không thể không phát ra tiếng động. Tôi hãi hùng kiểm tra cẩn thận, cuối cùng phát hiện ra hắn ta không bị đóng đinh. Cố định hắn vào đấy là hàng loạt vòng dây luồng qua khe hở của ván giường, thắt chặt từ đầu đến chân. Chẳng trách tôi không hề nghe thấy bất kỳ tiếng động nào...
Nhưng câu hỏi đặt ra là ai có thể trói một thi thể đến mức hoàn hảo như vậy trong thời gian hết sức ngắn ngủi? Hay là… hồn ma của anh đã trở về?
Tôi quay đầu nhìn tấm ảnh cưới treo trên tường, ngắm thật kỹ gương mặt đang cười của anh ấy.
Không thể nào!
Tôi lắc lắc đầu xua đi dòng suy nghĩ trái khoáy kia, cố trấn an bản thân, từ từ điều chỉnh lại nhịp thở đang không ngừng hổn hển của mình rồi ngoảnh đầu hét toáng lên vào khoảng không hiu quạnh!
Chẳng một ai trả lời. Đáp lại chỉ có sự im lặng bao trùm, im ắng đến mức có thể nghe cả tiếng kim rơi, im đến mức rợn cả người. Xa xa phía bên kia ban công, đèn không sáng, thứ bạt lấy lòng người dường như chỉ là chiếc hố đen ngòm vô tận.
Tôi nuốt nước bọt, dù thế nào chăng nữa thi thể của Triệu Tuấn Lôi vẫn đang ở trong nhà, cho nên chuyện cấp thiết bây giờ là xử lý cái xác này!
Nhưng bằng cách nào cơ chứ…
Camera giám sát đã được khôi phục, nếu bây giờ tôi đường đột nhét thi thể vào cái vali lớn rồi mang ra ngoài như những gì từng thấy trên phim thì điều đó có thể khiến mọi việc dễ dàng bại lộ. Đang chật vật suy nghĩ phải làm thế nào, điện thoại đột nhiên reo lên khiến tôi giật bắn người. Trên màn hình hiển thị số lạ, tôi liền tắt máy. Rất nhanh kẻ bí ẩn lại gọi đến.
“Ai vậy ạ?” - Tôi nhấc máy và hỏi.
Một giọng nói khàn khàn vang lên: "Xác của Triệu Tuấn Lôi đang được treo ngược dưới tấm ván giường."
Một cú sốc đánh thốc vào đại não! Đồng thời trái tim tôi như bị một bàn tay vô hình nắm lấy, bóp chặt! Tôi dáo dác nhìn quanh, sau khi chắc chắn rằng không có bất kỳ kẻ nào ẩn nấp trong căn phòng này mới trầm giọng trả lời: “Anh đang nói gì vậy ạ? Tôi thật sự không hiểu.”
"Đã đến nước này rồi… hừm, đừng giả vờ mình vô tội nữa, đừng khiến cho mọi thứ trở nên nhàm chán chứ..." - Giọng nói đó lại tiếp tục vang lên: "Cái xác rất khó xử lý nhỉ? Trong tòa nhà có quá nhiều camera giám sát, mang một thi thể cồng kềnh như vậy ra ngoài rất dễ bị phát hiện, ngay cả khi chặt nhỏ và chia từng đợt mang đi cũng khó mà tránh khỏi việc tự dâng mình cho bọn cớm.”
Tôi hít một hơi thật sâu, có vẻ như tên này biết tất cả mọi thứ!
"Anh muốn gì?"
"Chỉ duy nhất một cách có thể thoát khỏi sự giám sát từ camera. Đúng 12 giờ đêm nay, sớm cũng không được mà trễ cũng không xong. Nhớ, đừng xô lệch bất kỳ một giây nào! Khi đó hãy ném xác của Triệu Tuấn Lôi ra khỏi ban công!"
"Sao… làm sao có thể! Mọi người sẽ phát hiện mất!"
"Cô đã chẳng còn đường lui, hiện tại ngoài việc tin tưởng tôi thì đâu còn cách nào khác, nhỉ?"
Dứt lời, đầu dây bên kia liền lạnh lùng cúp máy. Cảm giác lo lắng len lỏi sâu tận từng nhịp thở khiến lòng này nặng trĩu.
Chỉ còn 10 phút nữa là đúng 12 giờ!
Tôi nghiến răng, chẳng còn thời gian đắn đo nữa. Kẻ đó nói không sai. Phải, tôi hoàn toàn không thể tự mình vận chuyển thi thể Triệu Tuấn Lôi ra ngoài. Dù có xử lý theo cách nào thì phía trước đều là ngõ cụt đang chờ tôi đâm sầm vào. Bất giác tôi đã cắt đi dây trói trên thi thể và lôi xác hắn ta ra ban công.
Chẳng có lấy một bóng người thả bộ dưới sân chung cư lúc nửa đêm, dĩ nhiên giờ này là để nghỉ ngơi. Đường phố cũng vắng tanh. Tôi vác thi thể Triệu Tuấn Lôi lên, quay đầu nhìn đồng hồ treo ở sảnh lớn, nhất thời cảm thấy hơi chột dạ.
Đã gần 12 giờ. Đột nhiên có tiếng động cơ xe rồ vang ở tầng trệt!
Và rồi đúng vào khung giờ ấy, thi thể kia trực tiếp bị ném đi!
Sau đó tôi nhìn xuống dưới, chỉ thấy một chiếc xe tải chở rác đang chầm chậm chạy lui. Cái xác rơi thẳng vào thùng rời ở đuôi xe, lập tức bị một lượng lớn bao tải lấp liếm, nhấn chìm. Và rồi chiếc xe hướng ra phía cổng lớn chung cư mà đi, điều này khiến đồng tử của tôi mở to, không kìm được mà tròn mắt kinh ngạc.
Cái này… Đầu óc tôi quay cuồng, toàn thân luống cuống, cuối cùng vẫn kịp thời đưa ra quyết định: Bám theo.
Tôi không phải là kẻ ngốc, làm sao có thể đánh cược mạng sống của mình vào tay một người bí ẩn lạ mặt! Nhưng vừa mới nghĩ đến đây, điện thoại đột nhiên xuất hiện âm báo tin nhắn. Tôi nhấc điện thoại của lên và xem.
[Đừng đuổi theo, sẽ ra sao nếu cảnh sát kiểm tra camera và phát hiện cô đang theo dõi một chiếc xe rác?]
…
Những lời này hoàn toàn cảnh tỉnh tôi rồi. Đành vậy, chỉ có thể nhẫn nại gặm nhấm từ từ nỗi bất an trong lòng và gửi đi một tin nhắn thể hiện sự nghi hoặc của bản thân: [Anh là ai?]
Lúc sau, âm báo tin nhắn lại reo lên. Nhưng người bí ẩn không trả lời câu hỏi của tôi!
[Cô thật xúi quẩy, Tô Thanh Hà sẽ là người điều tra vụ án này, hắn ta - tên cớm cực kỳ khó xơi… Nhớ những điều này: Thứ nhất, trên chăn của cô có dính tóc của Triệu Tuấn Lôi. Thứ hai, trong khi cô cho rằng mình đã dọn dẹp mọi thứ rất sạch sẽ, thì ở góc hành lang vẫn còn những mảnh vỡ thủy tinh dính máu của Triệu Tuấn Lôi, chúng nằm kẹt trong vết nứt của mảng sàn. Thứ ba, mặc dù cô đã lau sạch con dao nhưng dấu vân tay của Triệu Tuấn Lôi vẫn còn trên ngăn đựng dao trong bếp. Thứ tư, hãy nhớ làm sạch ván giường và gầm giường. Còn về thi thể, tôi sẽ xử lý nó nên cô không cần phải lo lắng. Đừng gửi cho tôi thêm bất kỳ tin nhắn nào nữa, và hãy liên lạc với tôi khi Tô Thanh Hà kết thúc cuộc điều tra này.]
Hơi hốt hoảng, tôi lập tức quay đầu nhìn sàn nhà phía góc phòng khách, có một thứ gì như đang phản chiếu ánh sáng, nhìn kỹ hơn thì phát hiện ra đó thực sự là một mảnh thủy tinh dính máu bị mắc kẹt trong vết nứt của sàn nhà!
Ồ!!!
Người bí ẩn này là kẻ đáng gờm nào mà có thể nắm rõ mọi thứ như thế: Dễ dàng lẻn vào nhà tôi, sau đó thuận lợi dấu đi cái xác, thần kỳ đến người không biết quỷ không hay.
Tôi nhanh chóng làm theo hướng dẫn trong tin nhắn, quá nhiều việc cần phải xử lý, bận cả đêm chẳng còn thời gian ngủ nghỉ. Khi phòng khách ngập tràn ánh nắng ban mai, cuối cùng tôi cũng phi tan xong mọi thứ. Tôi nằm ườn ra sofa, rệu rã kiểm tra đồng hồ. Đã sáu giờ sáng.
Tôi thẫn thờ nhìn di ảnh của chồng. Nếu là trước đây thì hẳn giờ này anh đã thức dậy.
Anh ấy sẽ ôm tôi âu yếm, nhẹ nhàng cắn vào tai tôi và khi tôi tỉnh giấc trong tình trạng ngớ ngủ, anh sẽ nũng nịu đòi tôi nấu bữa sáng cho. Hành động này như là một thói quen, ngay cả khi “bà dì” ghé thăm, ngay cả khi tôi mang thai, thậm chí còn đi lại khó khăn với một chiếc bụng ngày càng lớn. Song, tôi chưa từng trách anh vì đã luôn bắt tôi dậy sớm chuẩn bị bữa sáng. Với tôi, đó là một loại hạnh phúc ngọt ngào, mà hơn nữa còn là lời hứa danh dự giữa cả hai.
Lời hứa của một đêm mùa đông giá lạnh năm nào… giữa hoang vu rừng núi, tôi còi cọc và nhỏ bé, tay ôm chiếc điện thoại sắp sập nguồn, khóc lóc cầu xin sự giúp đỡ.
Tôi mếu máo: “ Anh lính cứu hỏa ơi, xin hãy giúp em, em không muốn lại bị bắt về, em không muốn tiếp tục sống kiếp nô lệ. Cứu em với, em nguyện làm người giúp việc cho anh, giặt giũ nấu nướng… cả đời để báo đáp lòng tốt của anh mà.”
Qua ống nghe điện thoại, giọng nói ôn tồn của anh ấy từ từ truyền tới, nói rằng mình đang thiếu người nấu cơm.
Khi cả đội nghĩ rằng họ không thể tìm thấy tôi và gần như sắp từ bỏ chút hy vọng mong manh kia thì anh ấy cùng Bách Chiến vẫn kiên định lao vào trong đại ngàn lạnh giá và sâu thẳm.
30 tiếng kể từ khi điện thoại của tôi bị sập nguồn cũng là 30 tiếng anh ấy quên ăn quên uống, dốc hết sức kiếm tìm tôi giữa đêm đông rét buốt. Vào lúc anh tìm thấy tôi, cơ thể bé nhỏ kia đang không ngừng run rẩy, não bộ dần mất đi ý thức, nằm thoi thóp trên phiến đá lạnh. Rồi một chiếc áo choàng từ trên trời rơi xuống khiến tôi cảm thấy thật ấm áp và an toàn. Anh ôm cô bé yếu ớt vào lòng. Tôi gượng dậy, cố mở mắt ra, và lạ thay tôi bắt gặp một nụ cười như nắng ấm ban mai.
Anh ấy ân cần nói: “Yo, cô gái nhỏ, đừng ngủ gật nữa nào.”
Tôi khóc thút thít, bảo với anh rằng mình không muốn về nhà đâu. Anh ấy nói đồng ý thêm lần nữa, hứa sẽ đưa tôi về nhà anh, sau này sẽ để tôi nấu từng bữa cơm cho anh ấy. Ký ức sống động ùa về và tôi không thể nhịn được cười.
Tôi vào bếp nấu gì đó để ăn, ngồi trong phòng khách trống trải với hai cái bát trên bàn. Bách Chiến bước từng bước khập khiễng đến gần, tôi dõng dạc hô lớn khẩu hiệu: "Nghiêm. Chú ý!"
Bách Chiến vội vàng ngồi thẳng dậy, nhưng cái chân què chỉ có thể co quắp. Tôi xoa đầu nó và vỗ về nói nhỏ: “Ăn đi.”
Nó ngoan ngoãn cúi xuống đợi chủ. Chúng tôi… một người một chó, cứ mãi ngắm nhìn nụ cười ngốc nghếch của anh ấy trong các bức ảnh cưới và lặng lẽ dùng bữa.
"Em nhớ anh rất nhiều, em thực sự muốn gặp anh, ngày em nhớ anh nhất cũng là ngày anh mãi mãi rời xa em."
"Hôm đó anh nói anh thích chiếc váy nào cơ? Em muốn mua… em muốn mặc nó cho anh xem, nhưng trong cửa hàng có quá nhiều kiểu dáng, em không biết chọn chiếc nào sẽ khiến anh hài lòng."
"Nhân tiện, em đã báo thù cho anh rồi..." Tôi cắn miếng hoành thánh, cổ họng đột nhiên nghẹn ứ lại, nước mắt không kìm được cứ thế tuôn rơi.
"Em đã trở lại con người lúc xưa, dù đã gặp được anh - ánh sáng của đời em nhưng rốt cuộc… em vẫn chọn vùi mình trong bóng tối... Em thật sự là một kẻ bất hạnh, không xứng với anh chút nào... "
Một lính cứu hỏa.
Một chú chó cứu hộ.
Và một kẻ giết người.
Ở bên nhau, chúng tôi dường như là hai mảng đối lập giữa ánh sáng và bóng tối, giữa thiện và ác, giữa vị anh hùng và kẻ tội đồ. Vốn dĩ tôi không nên và càng không bao giờ được là thành viên của gia đình nhỏ này, bởi lẽ sự xuất hiện của mình chỉ tổ làm vấy bẩn danh dự và nhân phẩm của anh ấy mà thôi.
Gạt đi nước mắt, tôi miễn cưỡng nuốt bữa sáng đang dần nguội lạnh. Bất giác tôi nhận ra rằng cho dù tôi chọn chiếc váy nào đi chăng nữa, trong mắt anh ấy nó sẽ luôn là trang phục xinh đẹp và lộng lẫy nhất.
Sau khi Triệu Tuấn Lôi mất tích được 24 giờ, Tô Thanh Hà đã tới gõ cửa nhà tôi. Sớm hơn so với dự kiến. Nói cách khác, ngay khi gia đình Triệu Tuấn Lôi báo cảnh sát về việc hắn ta mất tích thì Tô Thanh Hà lập tức nghi ngờ tôi.
Quả thật tàn nhẫn. Dẫu sao anh ấy và chồng tôi cũng từng là những chiến hữu thân thiết, vậy mà lại không chút do dự liệt tôi vào danh sách: Kẻ bị tình nghi số một.
Tô Thanh Hà cùng một người cộng sự đến gõ cửa nhà tôi, đầu tiên là chào hỏi ngắn gọn, sau đó trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Chiều hôm qua Triệu Tuấn Lôi có đến gặp cô không?”
Tôi trả lời không. Anh ấy nói muốn vào nhà xem thử, tôi điềm nhiên mở cửa mời họ. Tô Thanh Hà bước vô, trong lúc quan sát từng ngóc ngách vẫn không quên gặng hỏi: “Triệu Tuấn Lôi đã mất tích từ 6 giờ chiều ngày hôm qua, trước đó, hắn nói với gia đình sẽ đến gặp cô. Tôi hỏi lại lần nữa, hôm qua anh ta có đến đây hay không?”
"Tầm sẫm tối ngày hôm qua, không phải anh đang ở nhà tôi sao?" - Tôi nói.
"Cô chỉ cần trả lời câu hỏi của tôi thôi."
"À… Ừm… người đó không đến."
Hệt như một con báo nhạy bén, Tô Thanh Hà quan sát cặn kẽ mọi ngóc ngách trong nhà tôi - tất cả những nơi được cho là có thể tìm thấy bằng chứng, cuối cùng không quên hỏi: "Những mảnh vỡ thủy tinh hôm qua… chúng đâu hết rồi?"
"Tôi vứt rồi."
"Vứt ở đâu cơ?"
"Thùng rác dưới lầu."
Tô Thanh Hà lập tức quay đầu lại nói với viên cảnh sát nọ: "Đi kiểm tra thùng rác, nếu đã được thu gom thì mau chóng truy tìm chiếc xe rác ấy."
"Vâng, thưa đội trưởng."
Người của Tô Thanh Hà nhanh chóng rời đi, anh cũng chậm rãi đi ra ngoài.
Tô Thanh Hà đột nhiên nắm lấy tay tôi.
Vì phản ứng kia quá bất ngờ nên tôi hơi giật thót. Anh ấy nhìn chằm chằm vào tay tôi, lạnh lùng nói: "Hai nơi trên ngón trỏ, hai nơi trên lòng bàn tay và một nơi trên ngón áp út, tổng cộng có năm chỗ."
“Ý anh là sao?”
"Hôm qua cô nói rằng mình bị mảnh vỡ thủy tinh đâm vào tay. Lúc đó tôi không thấy rõ vết thương. Nhưng bây giờ nhìn kỹ, một người bình thường, theo phản xạ sẽ rụt tay lại ngay khi bị vật sắc nhọn cứa vào da thịt, tại sao cô lại để bị thương đến năm lần?"
Tôi bình tĩnh trả lời: “Sau khi bị thương, tôi đã cầm chặt mảnh thủy tinh trong tay…”
Anh cau mày: "Tại sao?"
"Tôi mắc chứng ám ảnh bởi những thương tổn cả ề thể xác lẫn tinh thần. Mỗi khi bị thương, tôi sẽ không khống chế được bản thân mà tiếp tục tự làm hại mình theo nhiều cách… có vấn đề gì không?"
"Vậy à… Chú ý giữ gìn sức khỏe!"
Nói rồi Tô Thanh Hà liền rời đi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn cho một số lạ: [Tô Thanh Hà đi rồi. Anh là ai?]
Kẻ bí ẩn nhanh chóng trả lời: [Đến số 220, đường Trạm Tiền gặp tôi, đừng quên mang theo thứ đó để tránh bị phát hiện.]
[Thứ đó?]
[Gỡ tấm ảnh cưới của chồng cô xuống xem.]
[Ảnh cưới?]
Tôi bước đến tấm ảnh cưới và tháo nó xuống trong sự hoài nghi. Nhưng nỗi kinh hoàng liền hiện ra trước mắt: Phía sau khung ảnh là hai thỏi vàng được dán chặt bằng băng dính. Đúng, là vàng thỏi!
Từ trạng thái choáng váng, tâm trạng tôi dần chuyển thành căm phẫn, nắm tay siết chặt, cơn tức giận vùng vẫy hỗn độn trong lòng!
Thằng khốn!
Làm thế nào mà thứ ấy lại xuất hiện trong căn nhà này! Đây quả thực là nỗi sỉ nhục lớn đối với chồng tôi!
Tôi nghiến răng, kìm sự phẫn nộ trong lòng lại, đi thẳng ra khỏi cửa, phóng xe đến con đường trước nhà ga. Tôi chẳng còn quan tâm gã bí ẩn đó là ai nữa, bởi dù sao hắn ta cũng đã biết tôi là kẻ giết người. Ngay lúc này đây, tôi chỉ muốn biết tại sao hai thỏi vàng của Triệu Tuấn Lôi lại thực sự ở trong nhà mình!
Khi đến số 220, đường Trạm Tiền, tôi phát hiện ra nó gần chợ rau, trời cũng bắt đầu xập xệ tối, xung quanh không có lấy một bóng người qua lại. Tôi dừng chân trước một căn nhà cũ kỹ.
Cửa không đóng nhưng khép hờ, tôi đẩy mạnh tay và bước vào. Bên trong tối đen như mực, tôi lần mò sờ soạng trên những mảng tường, cuối cùng cũng tìm được công tắc đèn và bật nó lên.
Khi ánh sáng phủ phê lấy căn phòng, một bóng dáng cao ba mét thình lình đập vào mắt khiến tôi hãi hùng! Nhưng không phải người này cao ba mét mà là trên cổ anh ta bị buộc chặt bởi chiếc thắt lưng, treo cố định trên xà ngang của trần nhà. Thân thể kia rũ thẳng. Ngón chân buông thõng đung đưa lưng chừng trên không. Lưỡi thè ra. Hai mắt lồi trợn ngược.
Đó là một cái xác bị treo cổ, đang không ngừng chằm chằm nhìn tôi theo cách rùng rợn nhất…