Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đột nhiên, tình thế bị đảo ngược!
Tôi nhanh chóng lùi về phía sau, con dao găm đâm xuyên qua lớp áo mang theo cảm giác nhức nhối và đau đớn tột cùng. Một vết thương nữa!
May thay nó chỉ sượt qua phần da. Ông ta dường như phát rồ, điên cuồng đuổi theo tôi, con dao găm trên tay liên tục vung ngang chém dọc! Tôi cố giữ một khoảng cách an toàn, vừa phải tránh né vừa phải quan sát xung quanh tìm vật phòng thân.
Nhưng tệ thật, bãi đậu xe trống trải khiến tôi không thể tìm được thứ gì có thể chống trả, trong một không gian rộng rãi như này càng dễ dàng để ông ta tấn công. Khi tránh né, tôi còn phải chú ý tới các gờ phân cách trên mặt đất. Song, dù cẩn thận đến mấy, tôi cũng đâu có mắt sau lưng.
Tôi cuối cùng vẫn bị vấp vào gờ nổi, loạng choạng mất thế, cả người đập vào một chiếc ô tô, rồi ngã lộn nhào sang bên kia. Châu Hải Phát vội lách vòng qua con xe, tay nắm chặt dao găm lao thẳng về phía tôi.
Tiêu rồi!
Tôi biết rất rõ rằng một khi mình ngã... sẽ rơi vào thế bị động!
Thông tin chết tiệt không đầy đủ này... nó sắp sửa hại chết tôi!
"Này."
Dao sắp đâm vào tôi, một giọng nói lạnh lùng đột nhiên vang lên. Tôi thấy cánh tay lạ vươn ra, nắm lấy cổ tay Châu Hải Phát, kìm hãm con dao găm lại. Những ngón tay mảnh mai và trắng như tuyết đó đang ngăn không cho Châu Hải Phát tiến thêm dù chỉ là nửa tấc.
Tôi sững sờ quay đầu lại. Một người đàn ông đeo mặt nạ, giống với chiếc mặt nạ trên người tôi, nó che mũi, miệng, nhưng không che mắt. Lẽ ra là một đôi mắt đẹp, nhưng trên lông mày bên mắt trái của anh ta có vết sẹo, làm vơi đi vẻ tuyệt mỹ.
Đôi mắt anh ấy lạnh lùng, dáng người hơi ốm và gầy, ngồi xổm phía sau tôi, nắm chặt bàn tay cầm dao của Châu Hải Phát. Nút áo sơ mi của anh ấy không được cài đúng cách, lộ ra vết sẹo mờ chạy dài theo xương quai xanh nhưng không thể nhìn thấy hết phần đuôi của nó.
Trước khi Châu Hải Phát kịp phản ứng, người đàn ông bí ẩn đã ra đòn. Tay còn lại của anh đấm mạnh vào mặt Châu Hải Phát, làm ông ta ngã xuống đất. Rõ ràng người đàn ông bí ẩn vừa đánh Châu Hải Phát, nhưng cảm giác như kẻ nhận sát thương lại chính là anh ấy, vì cơ thể anh đột nhiên run rẩy, đưa tay ôm chặt bả vai, khó nhọc đứng lên.
Những vết thương?
Tôi nuốt nước bọt, không nhịn được hỏi: "Anh là... Bạch Truật?"
Người đàn ông bí ẩn đứng dậy, dường như đang liếc nhìn tôi, sau đó lướt qua, tiến về phía Châu Hải Phát.
Đây là vết thương để lại khi cứu chồng tôi...
Tôi thực sự muốn hỏi tại sao anh ấy lại thất bại trong nhiệm vụ hôm đó.
Châu Hải Phát đứng dậy, nắm chặt con dao găm, liều lĩnh quát lớn: "Biến đi! Mày là ai! Tại sao mày lại cản trở tao!"
Đối mặt với con dao găm, Bạch Truật không chút sợ hãi, từng bước đi về phía Châu Hải Phát, nhẹ giọng: "Tao không thiết nói chuyện với người sắp chết."
Châu Hải Phát tức điên, một lần nữa lao vào Bạch Truật. Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ đối đầu trực tiếp với một kẻ có vũ khí trong tình huống như vậy! Nhưng Bạch Truật đã chọn làm thế. Anh khéo léo tránh được đòn tấn công của Châu Hải Phát, bất ngờ nắm lấy cánh tay ông ta, rồi vặn mạnh!
Con dao găm rơi xuống đất. Tiếng trật khớp vang lên.
Huỵch! Huỵch! Anh ấy đấm vào mũi, cổ và tai của Châu Hải Phát. Tất cả là điểm chí mạng, mỗi lần ra đòn đều dùng toàn bộ sức lực. Bạch Truật mạnh hơn tôi nhiều, chỉ trong vài đòn đánh, Châu Hải Phát đã hoàn toàn mất đi khả năng chống trả, nhũn người ngã xuống như một con chó chết.
Bạch Truật xoay lại, chộp lấy con dao găm.
Tôi vội vàng cất lời: "Anh sẽ không giết người ở đây, phải không?"
Bạch Truật bước đến bên cạnh Châu Hải Phát, anh nhẹ nhàng nói: “Những tội nhân không giết người, sống chết có số, phú quý do trời… Tôi chỉ đâm ông ta một nhát thay cho hình phạt, nếu ông ta sống sót, đó chính là mạng sống của ông ta; nếu ông ta chết coi như ý trời đã an bài. Nếu hệ thống yêu cầu xác nhận thì cô hãy giúp tôi làm chứng, bảo rằng tôi đã cho ông ta một cơ hội." Nói rồi Bạch Truật cúi xuống, găm sâu con dao vào cổ Châu Hải Phát!
Việc này… Cái gì mà cho ông ta cơ hội. Dong dài tới lui chi bằng nói thẳng là muốn giết chết ông ta!
Đoạn, Bạch Truật đến bên cạnh tôi, đưa tay ra, nói: "Tôi giúp cô."
Tôi lắc đầu, tự mình đứng dậy và lẩm bẩm: "Bán Hạ nói rằng tội nhân biết mọi thứ, nhưng hệ thống không báo với tôi rằng Châu Hải Phát mang theo dao bên mình."
Anh ấy bình tĩnh nói: "Tin tức tình báo không tin cậy 100% nên phải phân loại tội nhân, những tội nhân mạnh mới biết cách thích ứng. Cô bấm vào nút hoàn thành nhiệm vụ, sẽ có người xác nhận.”
Tôi làm theo. Hệ thống lại xuất hiện thông báo.
[Đã liên lạc thành công với kẻ áp giải. Cảm ơn vì đã bảo vệ người vô tội.]
"Tôi sẽ giấu xác trước để tránh việc rơi vào tầm mắt người lạ.” - Bạch Truật quay lưng bỏ đi.
"Được rồi."
Tôi nhìn anh ta lôi cái xác, định chạy tới giúp đỡ thì điện thoại đột nhiên rung lên. Hóa ra là có người gửi tin nhắn cho tôi, thứ này vậy mà cũng có chức năng nhắn tin riêng tư.
Tôi mở hộp thư, là tin nhắn từ Bán Hạ: [Tôi đang theo dõi tài khoản của cô, thấy cô chấp nhận thực hiện nhiệm vụ rồi. Giờ đã hoàn thành chưa?]
[Vừa hoàn thành. À, tôi đã gặp Bạch Truật.]
[Chúc mừng! Tôi biết cô sẽ làm điều đúng đắn mà! Còn Bạch Truật, cô thấy sao?]
[Cảm giác không thân thiện mấy.]
[Bạch Truật luôn luôn như thế đấy. Mỗi lần tên này ra tay đều sẽ giết người. Một kẻ lạnh lùng và cũng chưa bao giờ bắt chuyện với tôi.]
Thay vì trả lời Bán Hạ, tôi nhìn theo bóng lưng của Bạch Truật. Vì bị thương ở tay trái, anh ấy đành dùng mỗi tay phải để lôi Châu Hải Phát lên xe.
Châu Mặc Mặc vẫn nằm trong xe, cô ấy rõ ràng là còn ý thức, nhưng cơ thể lại không thể cử động. Khoảnh khắc nhìn thấy thi thể của Châu Hải Phát, cô đã choáng.
Bạch Truật giọng nói rất mềm mỏng, tuy rằng có chút từ tính, nhưng cũng không giống loại âm thanh giả tạo, nghe rất chân thành: "Tôi đã giết bố cô rồi, cô hận tôi không?"
Châu Mặc Mặc không thể cử động, chỉ rơi nước mắt.
"Nếu chúng tôi không đến hôm nay, cuộc đời của cô sẽ bị hủy hoại bởi ông ta..." Bạch Truật tiếp tục: "Cô có thể gọi cảnh sát hoặc chọn cách im lặng. Tôi hiểu cảm giác của cô lúc này, một đời quẫn bách khiến cô sẽ buồn bã nghĩ rằng tại sao mình là người duy nhất phải gánh chịu những thương tổn này, nhưng cuộc sống vốn dĩ đầy ngang trái."
Anh ta vươn bàn tay đeo găng ra, chạm nhẹ vào đầu Châu Mặc Mặc, thấp giọng nói: "Tuy vậy, dẫu đêm tối kinh hoàng thế nào thì ngày nắng ấm áp vẫn sớm lên thôi. Khi mở mắt dưới thời điểm bình minh đẹp đẽ, cô sẽ nghĩ đến... Ừm, đó là ý nghĩa của việc sống."
Châu Mặc Mặc khó khăn mở miệng, giọng nói yếu ớt run run: "Cảm ơn..."
Tôi nhìn bóng lưng của Bạch Truật và muốn hỏi anh ấy tại sao nhiệm vụ cứu chồng tôi lại thất bại: Rõ ràng anh rất mạnh? Rõ ràng là anh đã cứu cô gái này, nhân tiện anh cũng đã cứu mạng tôi? Tại sao lần đó lại thất bại? Chuyện quái gì đã xảy ra?... Nhưng tôi không thể hỏi.
Một mặt, rất dễ để lộ danh tính thực sự, tôi không thích để người lạ biết thân phận của mình. Mặt khác, nếu Bạch Truật đã dốc hết sức cứu chồng tôi thì tức là tôi đang xát muối vào vết thương trong lòng anh ấy.
Nhưng, quan trọng nhất vẫn là... tôi không muốn biết chuyện gì đã xảy ra với chồng tôi trước thời khắc anh ấy hy sinh. Không muốn chút nào! Tôi sợ rằng khi biết được sự thật, trái tim này sẽ lại bị vụn vỡ thêm lần nữa.
…
Giải quyết xong mọi chuyện, anh ta quay đầu lại, nói: "Vì là tôi tùy ý đến đây nên cô có phiền không nếu cho tôi quá giang? Chờ lát nữa kẻ áp giải đến, chúng ta liền có thể rời đi được rồi."
"Ừm, được thôi."
Tôi mở cửa xe, Bạch Truật chẳng ngần ngại bước vào. Sau đó tôi đánh xe trở ra con đường ban đầu đã đi, vừa lái vừa hỏi Bạch Truật: "Anh cần xuống đâu?"
"Cứ chạy thôi, tôi chưa có nơi cụ thể cần đến."
"Hmmm, vậy thì giữa chừng anh xuống xe đi, tôi không muốn người khác biết địa chỉ nhà mình."
Tôi nghe thấy anh ta cười nói: "Cô đúng là một người phụ nữ đề cao cảnh giác... Cảnh giác, ấy là đức tính tối thượng."
Khi chuẩn bị rời khỏi nhà xe, chúng tôi bắt gặp một chiếc ô tô đậu ở lối ra. Chắn ngang. Cảm giác bất an ngay lập tức trào dâng nơi lòng ngực. Muộn như vậy rồi…
Tôi thử bấm còi, hy vọng chủ nhân của chiếc xe này có thể đưa di chuyển nó sang chỗ khác. Nhưng không có tác dụng. Lát sau, chủ nhân của chiếc xe bước ra. Vậy mà lại là Tô Thanh Hà!
Anh ta đang tiến về phía này, tôi không ngừng nuốt nước bọt, tim đập liên hồi. Tại sao? Tại sao mỗi lần xảy ra chuyện, Tô Thanh Hà đều sẽ xuất hiện bên cạnh tôi!??
Đầu óc tôi nhanh chóng xoay sở các biện pháp đối phó nhưng chẳng còn kịp nữa, anh ấy đã đến nơi, gõ cửa kính, ra hiệu cho tôi mở nó. Qua khóe mắt, tôi thấy Bạch Truật đang nắm chặt tay nắm cửa, tôi chỉ có thể kéo mảng kính xuống trước.
Tô Thanh Hà dựa vào ô tô, hỏi: "Hai vị, nửa đêm sao lại đeo mặt nạ vậy? Cảnh sát đang xử lý một vụ án, xin hãy cởi mặt nạ ra, sau đó xuống xe. Tôi có một số chuyện muốn điều tra."
Tôi cố kìm nén nhịp tim đang đập liên hồi. Tháo mặt nạ ư? Không thể! Làm sao tôi dám cởi bỏ mặt nạ và xuống xe cơ chứ. Tuy rằng thi thể đã được lôi lên xe nhưng trên mặt đất hẳn vẫn còn vết máu!
Bãi đậu xe còn đầy chỗ trống, những người bình thường sẽ không đến những nơi đó kiểm tra, nhưng với sự nhạy bén của Tô Thanh Hà, anh ta không thể không phát hiện ra được.
Chỉ đành chạy thôi!
Tôi lập tức kéo cần số giật lùi rồi đạp ga. Tô Thanh Hà nhìn thấy tôi bỏ chạy, vội vàng quay về xe của mình. Trong nháy mắt, anh ta đã khởi động xe đuổi theo.
Chết tiệt!
Chuyện quái quỷ gì đang xảy ra thế này, tại sao đội trưởng đội hình sự lại xử lý vụ án ở đây!
Bạch Truật lạnh lùng nói: "Tôi sẽ giữ chân anh ta, cô mau rời khỏi đây đi!"
"Giữ cái gì mà giữ, anh đang bị thương, hơn nữa có thể người kia còn mang theo súng! Đi… Đi vào đường dành cho người đi bộ, đằng đó là bậc thềm, xe không lên được!"
Tôi nhanh chóng lui về bãi đậu xe dưới hầm, nhờ sớm biết vị trí lối ra vào dành cho người đi bộ, tôi điều chỉnh phương hướng và tăng tốc!
Tô Thanh Hà không dám lao xuống dốc, có lẽ là sợ xe chạy quá tốc độ, nên di chuyển hơi chậm.
Khi đến lối đi bộ, tôi và Bạch Truật nhanh chóng xuống xe, nhìn lại thì thấy xe của Tô Thanh Hà vừa xuống dốc, đang đánh lái theo luồng giao thông chia sẵn. Cả hai bất chấp chạy thục mạng về phía lối ra!
Bạch Truật chạy trước, nhưng vừa tới cửa, một bóng người đột nhiên xuất hiện, đá vào ngực anh. Bạch Truật bị văng dội ngược về sau như con diều đứt dây, sau đó rơi xuống đất một cách nặng nề.
Bóng người kia là... Tô Thanh Hà!
Không đúng! Không phải anh ta đang đuổi theo xe chúng tôi ư? Sao đột nhiên xuất hiện ở đây?
"Rầm!"
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới một âm thanh dữ dội, tôi quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc ô tô vừa xuống dốc đã đâm sầm vào xe khác!
Đây là... chiếc xe đang vào số trung bình và có thể tự động xuống dốc. Tô Thanh Hà đã đoán trước rằng chúng tôi sẽ thoát ra theo lối đi dành cho người đi bộ, vì vậy anh ta đơn giản chỉ cần giương đông kích tây, im lặng rời khỏi xe và đón đầu chúng tôi theo cách này!
Chết thật, anh ta phải nhanh đến mức nào!
Tôi vội lùi lại, bởi vì Tô Thanh Hà lúc này đang ở trên cao, tôi chỉ có thể tấn công hai chân của đối phương, còn anh ta thì lại chiếm thế thượng phong, bất cứ lúc nào cũng có thể tung cú đá vào đầu, vào ngực tôi.
Và rồi cuộc chiến không mong đợi nhất nổ ra. Tô Thanh Hà nhảy thẳng xuống. Chưa bao giờ tôi thấy một cuộc chơi nào táo bạo như vậy, bản năng thôi thúc tôi nhanh chóng đưa tay lên để chống cự, nhưng Tô Thanh Hà đã áp sát, nhảy bổ lên, đầu gối của anh ta thúc vào khuỷu tay tôi!
Đau quá!
Dù đã từng trải qua không ít giày vò thống khổ về thể xác nhưng nó thật sự vẫn đau đến mức khiến tôi muốn khóc, nếu chẳng phải vì còn cử động được, tôi đã nghi ngờ tay mình bị gãy rồi.
Sau những cú đá liên tục, tới tấp, Tô Thanh Hà tiếp đất vững vàng, còn tôi loạng choạng đến không thể đứng vững. Anh ta lạnh lùng nói: "Tôi là Tô Thanh Hà của lực lượng cảnh sát hình sự. Các người không nên phản kháng, đầu hàng ngay lập tức, nằm im trên mặt đất không được di chuyển!"
Bạch Truật khó khăn đứng dậy, gầm lên: "Tội nhân sẽ không đầu hàng."
Tô Thanh Hà nhẹ giọng nói: "Tội nhân ư… Các người xứng đáng với danh hiệu này sao? Theo tôi thấy, các người chỉ là hai tên hề đeo mặt nạ!"
Tôi chịu đựng cơn đau và chủ động tấn công!
Quả thật tôi không thích điều này chút nào! Lần đầu tiên tôi gặp thần tượng của chồng mình là khi tôi vô tình giết chết Triệu Tuấn Lôi! Lần thứ hai gặp mặt, kết quả là lao vào đánh nhau!
Tô Thanh Hà phòng ngự không sơ hở. Chiến đấu kích thích adrenaline (*) trong não người ta bùng nổ, dưới tác dụng ấy, tôi không còn cảm thấy đau đớn, tấn công Tô Thanh Hà hết lần này tới lần khác.
(*) Adrenaline: là một loại hormone được giải phóng ra khỏi tuyến thượng thận và phóng thích trực tiếp vào máu. Có tác dụng: Tăng lượng oxy cung cấp cho mô não và mô cơ. Làm giãn đồng tử. Tăng nhịp tim, tăng cung lượng tim. Giãn khí phế quản và đường thở…
Tôi liên tục đấm vào bên hông, cùi chỏ,... Không được phép dừng lại. Vì một khi đã dừng lại, anh ta sẽ nhanh chóng tìm ra kẽ hở và phản đòn!
Rõ ràng là tôi liên tục tấn công, tốc độ so với lúc trước còn nhanh hơn, nhưng Tô Thanh Hà lại đột nhiên có hướng chuyển động khác đi! Anh ta để tôi đấm trúng ngực, sau đó tiến tới bóp cổ tôi.
Trước khi tôi kịp phản ứng, Tô Thanh Hà đã nhấc bổng tôi lên, khiến tôi mất thăng bằng trong giây lát, rồi quật mạnh xuống đất! Trong lời nói của Tô Thanh Hà có chút khinh thường: "Đánh liên tục sao? Để tôi dạy cô!"
Vừa rồi tôi không cảm thấy đau nhưng cú va đập này khiến toàn thân cảm nhận sát thương dồn lên người mình chợt tăng gấp mười lần… Chưa dừng lại, Tô Thanh Hà túm quần áo kéo tôi lên. Nắm đấm của anh ta thúc vào bụng tôi, đánh mạnh đến mức khiến tôi gần như nôn mửa, tiếp theo là một đòn lên gối trực tiếp vào mặt nạ.
Mặt nạ trực tiếp bị nứt, cả người tôi choáng vì đòn đánh hiểm này. Tầm nhìn thậm chí đen kịt, lu mờ dần trong chốc lát. Người đàn ông mà chồng tôi tôn thờ như một huyền thoại tấn công vô cùng quyết liệt và dứt khoát. Không một động tác thừa!
Bạch Truật định chạy tới giúp đỡ nhưng Tô Thanh Hà cũng không thèm nhìn, chỉ tặng đối phương một cú đạp bất ngờ. Bạch Truật giơ tay ra đỡ, nhưng cánh vai trái vốn dĩ đã bị thương, nhận đòn này, toàn thân liền run rẩy vì đau đớn!
Tôi đã nghĩ rằng Tô Thanh Hà sẽ tiếp tục tấn công tôi. Nhưng lúc này anh ta đã bỏ qua, có lẽ anh ta đoán được rằng cơ thể phụ nữ sẽ không chịu nổi nữa. Khi Bạch Truật khựng lại, Tô Thanh Hà đột nhiên dùng sức từ thắt lưng đá mạnh vào thái dương của đối phương, Bạch Truật kìm nén đau đớn, chật vật giơ tay chống cự!
"Huỵch!"
Uy lực của nó như thế nào? Tôi không biết. Chỉ thấy rằng Bạch Truật suýt nữa thì bị gãy chân, giây tiếp theo lại phải hứng thêm những đòn tấn công khác của Tô Thanh Hà. Trước khi chân thứ nhất tiếp đất, Tô Thanh Hà đã kịp xoay người trên không, trực tiếp tung cú đá móc bằng chân thứ hai.
Bạch Truật không thể nhấc tay bị thương ra đỡ, đành dùng tay phải chặn lại, nhưng vô dụng, cú đá bất ngờ chuyển hướng vào thái dương. Bạch Truật ngã xuống đất. Tôi muốn vùng dậy tấn công, ngặt nỗi Tô Thanh Hà quá nhanh, vừa lúc Bạch Truật đo ván, thì anh ta lại đá vào bụng tôi.
Đau đến lịm người đi!
Mất đà. Hụt hơi. Tôi bị đánh đến mức muốn nôn mửa! Khi sắp ngã xuống một lần nữa, anh ấy đã chộp lấy cánh áo của tôi. Tô Thanh Hà nhìn chằm chằm vào mắt tôi qua chiếc mặt nạ, nhẹ giọng: “Này, còn chưa kết thúc.” Vừa dứt lời, anh ta giật mạnh tôi trở lại.
Một tiếng “roẹt” rõ to, quần áo bị dao găm đâm vào ban nãy rốt cuộc cũng bị xé toạc. Tôi vô thức bảo vệ thân thể, nhưng động tác của Tô Thanh Hà nhanh hơn. Anh ta rõ ràng định tấn công, vậy mà khi nhận ra đã xé rách quần áo của tôi, Tô Thanh Hà đột nhiên áp sát vào người tôi, trong nháy mắt cởi áo khoác quấn lấy đối phương.
Anh ta luồn tay dưới áo khoác, kéo khóa che kín, rồi nhẹ nhàng nói: "Cô đừng căng thẳng, tôi không thấy gì cả."
Giống như món Sushi - cơm được cuộn trong rong biển, tôi bị quấn chặt vào chiếc áo khoác. Và bằng một cú đẩy nhẹ của anh ta, tôi ngã khụy xuống đất.
Tô Thanh Hà nhìn hai chúng tôi, thở dài: "Đây không phải là lần đầu tiên tôi chiến đấu với tội nhân, nhưng phải thừa nhận rằng: Thế hệ tội nhân các người đang ngày càng trở nên tệ hơn. Trước đây họ có thể chiến đấu ngang ngửa với tôi, nhưng bây giờ hai người thực sự không phải là đối thủ của Tô Thanh Hà này. "
Tôi có thể thấy Bạch Truật đang siết chặt nắm tay, biểu cảm vô cùng tức giận. Mặc dù không thể nhìn thấy khuôn mặt của Bạch Truật, nhưng tôi biết rằng cảm xúc lúc này của anh ấy hẳn là không phục.
Là tội nhân mạnh nhất, song Bạch Truật trước đó vốn đã bị thương.
Tô Thanh Hà không vội vàng xử lý chúng tôi, mà nhìn thẳng vào chiếc BMW X5. Anh ta đã thấy máu. Sau khi bước tới xe, Tô Thanh Hà ngó vô trong rồi đột ngột cởi còng sắt bên thắt lưng ra, lạnh lùng nói: “Hai người đã bị bắt vì tội giết người, bây giờ hoặc là ngoan ngoãn nằm yên trên đất không nhúc nhích hoặc tiếp tục đứng dậy chống cự. Dẫu sao hai người cũng quá yếu."
Chống lại… bằng cách nào?
Tôi và Bạch Truật đều không còn sức để chiến đấu nữa. Tô Thanh Hà đến bên cạnh tôi, đột nhiên đưa tay ra, muốn cởi bỏ mặt nạ.
Tim tôi liền đập dữ dội. Không, tôi không thể bị bắt...
Tôi còn phải nuôi con tôi khôn lớn thành người...
Tôi không thể thua ở đây!