Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Trương Nguyên hát xong một bài, mọi người vỗ tay ào ào.
“Anh Chu Nghi, em hát cho anh nghe một bài nhé? Bài << Sao Sáng >> anh thích ấy.”
Hoa Tình đặt đĩa trái cây lên ghế đẩu cao, không đợi Chu Nghi trả lời đã chạy đến bên Trương Nguyên, cầm lấy micro.
“Tôi cũng hát một bài, << Sao Sáng >> của Châu Kiệt Luân, trước đó bọn tớ đã tập rồi.” Cô quay đầu nói với những người ở phía sau, mọi người ra hiệu “OK”, cô quay lại, khẽ hắng giọng.
“Để tôi hát bè cho cậu!” Trương Nguyên ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh, vẻ mặt đắc ý, cậu thậm chí còn giơ hai tay lên đầu và vỗ tay hô lớn: “Tiếp theo, chúng ta hãy chào đón nhân vật chính của hôm nay, Hoa Tình, lên biểu diễn << Sao Sáng >>! Wow!”
Mọi người cũng cùng hô theo, tiếng reo hò vang lên.
Chu Nghi vừa nướng xong mấy xiên thịt nướng, dừng lại nhìn cô. Khoảnh khắc ánh mắt hai người chạm nhau, Hoa Tình cười tươi như bông hồng trắng nở rộ.
Những chiếc đèn sao nho nhỏ treo lơ lửng dưới gốc cây như mưa sao băng, đẹp đẽ và lãng mạn, nhưng đó chỉ là điểm nhấn tô điểm cho cô mà thôi.
Đêm nay, người đẹp nhất chính là cô!
Trong mắt Chu Nghi, cô rất đẹp, đẹp đến nỗi anh không nỡ chạm tay vào, bất kì loài hoa nào trên thế giới này cũng cần được trồng trong môi trường phù hợp nhất mới có thể nở rộ ở vẻ đẹp hoàn hảo nhất.
Năm 12 tuổi, anh theo cha mẹ vào thành phố, 14 tuổi lại vì cha mẹ ly dị mà theo mẹ về quê. Mẹ anh qua đời vì bệnh tật khi anh học đại học, sau khi tốt nghiệp, anh chọn ở lại thành phố làm việc. Sau đó, ở tuổi 25, anh quyết định quay về quê sống một mình. Anh bước đi trong bóng tối, dù có bao nhiêu hoa nở rộ xung quanh, tâm hồn anh vẫn nhỏ bé, yếu đuối và cô đơn, là mảnh đất không phù hợp cho bất kỳ loài hoa nào.
Anh sợ phụ lòng cô, làm cô khóc. Hiện tại chính là tuổi thanh xuân tươi đẹp nhất của cô, anh càng không nên làm vấy bẩn cô, để lại những nét màu khô héo trong giai đoạn đẹp nhất đời cô.
Cậu thanh niên bên cạnh cô, cùng tuổi, năng động và tràn đầy sức sống, có cùng sở thích với cô, phối hợp hát cùng cô, sẵn sàng làm người phụ họa giúp cô, cậu ta mới là người phù hợp với cô hơn!
Bài hát được hát đến một nửa, Chu Nghi thấy Trương Nguyên ra hiệu cho chàng trai ở cửa, chàng trai đáp lại anh ta bằng một cử chỉ đã sẵn sàng.
Trên chiếc xe đẩy màu hồng trước mặt chàng trai là bánh kem, rượu sâm panh, bó hoa và quà đã được chuẩn bị sẵn.
Bỗng có một bàn tay cầm lấy đĩa trái cây trên ghế đẩu bên cạnh, Tô Cẩm ngồi xuống bên cạnh Chu Nghi, thở dài một hơi.
“Ôi, mệt chết tôi rồi, từ sáng đến giờ cuối cùng cũng được nghỉ ngơi.”
“Vất vả rồi.”
“Không dám nói vất vả, cũng là vì ông chủ kiếm được tiền để trả lương cho tôi.”
“Cậu tìm cách nào đó, giảm giá cho Hoa Tình đi, đừng để em ấy tốn quá nhiều, cũng đừng quá lộ liễu.”
“Ông chủ à, tiêu chuẩn của yêu cầu này khó nắm bắt quá, giảm cụ thể bao nhiêu phần trăm đây?”
“Đừng quá lộ liễu là được.”
“Rất khó xử nha. Cậu con trai kia đang giành trả tiền đấy, hay là tôi cứ thu tiền của cậu ta theo giá gốc?”
Chu Nghi nhìn Hoa Tình, Hoa Tình đang nghiêng đầu cười ngọt ngào với anh, anh im lặng một lúc rồi nói: “Được.”
“Nhưng Hoa Tình không muốn đâu, cậu rõ ràng là để Hoa Tình mắc nợ người ta, tạo cơ hội cho họ đúng không?”
“Họ khá hợp nhau.”
“Tôi thấy không hợp lắm. Hoa Tình cần một người biết trồng hoa, chăm hoa, bảo vệ hoa. Cậu con trai kia còn nhỏ quá, chưa hiểu chuyện.”
“Chẳng ai sinh ra đã hiểu chuyện cả.”
“Được rồi, tôi không nói lại cậu được. Nhưng cậu không thể sống cô đơn đến hết đời chứ? Hoa Tình thực sự là một cô gái tốt, cũng không phải là một con búp bê yếu đuối, lại còn lớn lên ở cùng một làng với chúng ta.”
“Em ấy là một cô gái tốt, tôi càng không nên vì né tránh sự cô đơn mà chấp nhận em ấy. Hơn nữa, em ấy năm tuổi đã vào thành phố, lớn lên ở thành phố, điều quan trọng hơn là gia đình hòa thuận, bố mẹ em ấy bảo vệ em ấy rất tốt. Hoa trong nhà kính, không hợp với gió bão.”
“Tôi thấy cậu là đang có thành kiến.”
“Tôi chỉ không muốn thấy em ấy hối hận.”
Anh nhìn cô, sau khi cô hát xong câu cuối cùng, đang định xuống tìm anh, bài hát “Chúc mừng sinh nhật” vang lên ngay sau đó, chàng trai đang đứng ở cửa lúc nãy đẩy chiếc xe đẩy màu hồng đến đứng trước mặt Hoa Tình.
Trương Nguyên cầm micro, vừa hát bài hát chúc mừng sinh nhật, vừa đi về phía Hoa Tình.
“Hoa Tình, chúc mừng sinh nhật!” Trương Nguyên hát xong, cầm bó hoa tặng cho Hoa Tình.
Một trăm bông hồng, đỏ rực rỡ, tượng trưng cho tình yêu nồng cháy nhất.
Hoa Tình nhận lấy bó hoa và mỉm cười, con gái thì luôn không thể từ chối sự quyến rũ của hoa tươi: “Cảm ơn.”
Trương Nguyên lại cầm hộp quà mở ra, bên trong là một chiếc vòng cổ kim cương đắt tiền.
“Hoa Tình, có một chuyện tôi đã chuẩn bị từ rất lâu rồi, hôm nay tôi nhất định phải nói trước mặt mọi người. Thực ra, từ ngày nhập học đại học tôi đã thích cậu rồi. Khoảnh khắc cậu mặc váy trắng chạy qua bên cạnh tôi, tôi đã xác định rằng cô dâu tương lai tôi sẽ cưới chính là cậu! Đồng ý làm bạn gái tôi nhé? ”
“Đồng ý đi! Đồng ý đi!” Mọi người xung quanh hò hét cổ vũ.
Hoa Tình có chút lúng túng, trong ấn tượng của cô, ngày nhập học cô căn bản chưa từng gặp Trương Nguyên, thậm chí sau đó rất lâu cô cũng không có ấn tượng gì về Trương Nguyên. Cho đến khi cô tham gia câu lạc bộ, tiếp xúc với ban nhạc do cậu thành lập, cô mới bắt đầu chú ý đến Trương Nguyên.
Trương Nguyên thích cô, cô biết điều đó, anh ấy luôn theo đuổi cô, ai cũng nhìn ra được.
Hoa Tình không phải là người dễ dãi, mặc dù cô không thể hiện rõ sự từ chối, dù sao Trương Nguyên trước đây cũng chưa bao giờ nói là thích cô, nhưng cô vẫn sẽ ám chỉ Trương Nguyên không cần thiết phải lãng phí thời gian và tâm trí vào cô ấy.
Hoa Tình nhìn về phía Chu Nghi, bên cạnh giá nướng thịt đã không còn bóng dáng anh, chỉ còn Tô Cẩm.
Hoa Tình bỗng dưng buồn bã, lại có chút lo lắng, “Trương Nguyên, xin lỗi…”
Nghe thấy hai chữ “xin lỗi”, Trương Nguyên vội vàng ngắt lời Hoa Tình: “Đừng xin lỗi, Hoa Tình, tôi biết trước đó cậu đã nói cậu có người mình thích rồi, nhưng đã ba năm rồi, người cậu thích cũng chẳng thấy bóng dáng đâu. Tôi biết, cậu chỉ tùy tiện tìm cớ từ chối tôi thôi, nhưng tôi thực sự thích cậu. Ba năm trời, cậu vẫn chưa hiểu tôi thật lòng với cậu sao? Cậu cứ coi như cho tôi một cơ hội được không? ”
Trương Nguyên đột nhiên quỳ xuống, Hoa Tình giật mình, nắm lấy cánh tay cậu định đỡ cậu dậy, nhưng lại không thể chống lại được sức mạnh của một chàng trai.
“Đồng ý đi, đồng ý đi!” Mọi người vẫn đang hò hét.
“Trương Nguyên, cậu đứng dậy trước đi.”
“Cậu đồng ý với tôi, tôi mới đứng dậy.”
Hoa Tình nhìn quanh, không tìm thấy bóng dáng Chu Nghi ở đâu cả.
“Cậu đứng dậy trước đi, chúng ta nói sau.”
“Hay là cậu cho tôi thêm một cơ hội, nhận lấy chiếc vòng này đi, đây là mẫu tôi đặc biệt đặt làm cho cậu, cậu xem này, là thiết kế ngôi sao cậu thích nhất.”
Thấy Trương Nguyên vẫn không chịu đứng dậy, Hoa Tình hơi tức giận, nhưng vẫn cố gắng hạ thấp giọng.
“Cậu cứ như vậy, chỉ có cậu là khó xử thôi. Tôi không phiền việc cậu làm hỏng sinh nhật của tôi, nhưng cậu có thể đừng không quan tâm đến thể diện không?”
Trương Nguyên ngẩn người một lúc, rồi nhìn về phía mọi người, hầu hết mọi người không chỉ đang ăn dưa hấu trên tay, mà trên mặt cũng lộ vẻ đang hóng chuyện.
“Món quà này của cậu, tôi không thể nhận.” Hoa Tình đặt hoa hồng trở lại bên cạnh bánh kem, chạy đến bên Tô Cẩm: “Anh ấy đi lúc nào vậy?”
“Lúc cậu con trai kia tỏ tình với em thì cậu ấy đã đi rồi.”
Hoa Tình chạy đến bên cạnh Khúc Tiểu Mi, lấy túi xách của mình, rồi cầm lấy một chai bia quay người chạy khỏi sân.
“Hoa Tình!”
“Sao thế?”
Tô Cẩm đứng dậy vỗ tay, “Mọi người cứ tiếp tục chơi đi, Hoa Tình nói với tôi là cô ấy có chút việc gấp cần về nhà một lát, nhà cô ấy ở ngay cạnh đây, mọi người không cần lo lắng. Còn nữa, chi phí ở đây cô ấy đã trả hết rồi, mọi người cứ yên tâm chơi đến chiều mai.”
Mọi người nghe Tô Cẩm nói vậy, liền tiếp tục chơi, chỉ có Trương Nguyên thất thần nhìn chiếc vòng cổ trên tay mình.
Lưu Chí đột nhiên ôm lấy vai cậu từ phía sau: “Đừng có buồn như vậy, với hoàn cảnh gia đình của cậu, cần gì phải chết treo trên một cành cây?”
Lòng tự trọng của chàng trai mạnh mẽ hơn tất cả, để cứu vãn thể diện, Trương Nguyên cố gắng ngẩng đầu lên: “Cậu nói đúng, tôi cũng đâu có nhất thiết phải là cô ấy!”.
Nói xong, mắt cậu như bị cát bay vào, cậu nhanh chóng chớp mắt: “Lại đây, chúng ta tiếp tục hát, tối hôm nay phải thật náo nhiệt!”
Sau khi rời khỏi “Gặp Gỡ Trời Quang”, Hoa Tình lập tức chạy thẳng đến sân nhà Chu Nghi. Nhưng Chu Nghi dường như đã đoán trước được, đóng sầm cửa lại, cho dù cô có gọi hay đập cửa, đáp lại cô chỉ có sự im lặng.
Hoa Tình tức giận mở lon bia uống một ngụm lớn, rồi lùi lại vài bước, vươn cổ nhìn lên tầng hai của ngôi nhà. Đèn vẫn sáng, người cũng chưa ngủ, anh chắc chắn biết cô đến rồi, nhưng lại cố tình không mở cửa!
Ánh mắt cô đột nhiên rơi vào tấm biển gỗ treo trên tường trước cổng vườn nhà anh, trên đó khắc năm chữ: “Vườn hoa của anh Chu”.
Cô tức giận đập mạnh hai cái vào hai chữ “anh Chu”, cảm thấy vẫn chưa hết giận, lại đập mạnh một cái nữa, đau đến mức khiến cô kêu lên: “A”.
“Tên khốn Chu Nghi!” Hoa Tình lại uống một ngụm bia, lảo đảo ngồi xuống trước cổng vườn: “Đã lớn như vậy rồi, còn chơi trò trốn tìm, có chuyện gì không thể nói rõ ràng sao? Em không tin anh không có cảm giác gì với em, nếu không thì sao lại trốn em? ”
Bên cạnh lan can màu trắng phủ đầy hoa hồng leo trên ban công tầng hai đột nhiên xuất hiện một bóng người. Chu Nghi lúc nãy quả thật không có trong nhà, anh đứng trong khu vườn nhỏ bên cạnh, không bật đèn. Những cành hoa hồng leo phủ kín giàn hoa che khuất bóng dáng anh, cộng thêm trời tối, cũng không dễ bị phát hiện.
Anh nhìn thấy từng hành động của Hoa Tình, những lời cô nói cũng nghe rõ ràng từng chữ.
Lúc này cô vẫn đang vừa mắng anh, vừa uống bia. Chẳng mấy chốc cô đã uống hết bia, rồi cầm lấy lon bia đập mạnh vào cửa phía sau.
Chu Nghi nhìn một lúc lâu, cuối cùng vẫn có chút lo lắng, lo lắng cô sẽ làm xước cửa nhà mình.
Anh xuống lầu đi vào phòng khách, nhìn thấy hộp quà màu đỏ thẫm đặt trên bàn, do dự một lúc rồi cất nó vào tủ bên cạnh, sau đó đến bên cửa gõ hai tiếng, nhắc nhở cô: “Anh mở cửa rồi, em đứng dậy trước đi.”
Vì cửa vườn nhà anh là kiểu mở vào trong, cô đang dựa vào cửa, nếu không nhắc nhở cô đứng dậy trước, một khi mở cửa, chắc chắn sẽ ngã nhào ra sau.
Ngoài cửa, Hoa Tình nghe thấy giọng nói của Chu Nghi, cô phấn kích nhảy bật lên, sau đó như nhớ ra điều gì lập tức cúi đầu xuống, giả vờ say. Rồi cô lại nhanh chóng lo lắng, lúc nãy sao lại quên thoa son lên mặt, chỉ có chút bia này, mặt cũng chẳng đỏ lên chút nào, làm sao lừa được anh ấy!
Hoa Tình thầm thở dài, có vẻ như chỉ có thể dựa vào diễn xuất rồi!
Cửa vừa mở ra, Hoa Tình lập tức lao vào người Chu Nghi, Chu Nghi khẽ lắc đầu, đỡ cô dậy.
“Cẩn thận chút, để anh đóng cửa đã.”
Hoa Tình nghe anh nói vậy, ngoan ngoãn đứng thẳng, đợi anh đóng cửa quay lại thì liền lao tới ôm lấy tay anh, dựa đầu vào tay anh.
“Anh Chu Nghi, hôm nay là sinh nhật em, anh vẫn chưa chúc mừng sinh nhật em đâu!”
“Say rồi à?”
“Em không say?” Hoa Tình đột nhiên tăng âm lượng, giọng nói khàn khàn trả lời, rồi lại cười ngốc nghếch.
Chu Nghi thầm cười, không vạch trần cô.
Editor: Kites
Nguồn: Tấn Giang
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");