Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trên vách núi, biệt thự màu trắng rách nát còn tràn ngập dư vị của khói thuốc súng, bọn bảo tiêu ra sức đẩy ra vách tường sụp đổ, nhìn xem bên dưới có người hay không còn sống sót. Người bị thương được mang lên băng ca, do con thuyền bỏ neo ở phụ cận mang đến cứu chữa.
Một đoàn máy bay trực thăng đáp xuống bên cạnh biệt thự ở trên đài, một thân âu phục màu tro, tuấn nhã vô cùng Lý Dục Hàm từ trong máy bay bước xuống, hắn nhíu mày nhìn đến cảnh đá đổ tường sập trước mắt.
Trên người Lý Dục Đình xanh tím một khối phải được nhân viên chữa bệnh và chăm sóc dìu dắt, từ trong nhà đi tới. Hắn thấy đại ca của mình, lập tức khóc đến lê hoa đái vũ, ai oán kêu lên một tiếng “Ca~~”
Lý Dục Hàm bất đắc dĩ thở dài, hắn đở trán nói “Anh kêu em đừng có làm xằng bậy, nhìn xem hiện tại đã thành cái dạng như vậy, nếu như bị ba biết liền thảm…”
“Ô ~~~ em mặc kệ ~~~!!! Em hận chết thối Dục Long ~~!!” Lý Dục Đình không cam lòng khóc nháo lên.
“Tốt lắm tốt lắm, nháo đến nước này em cũng chấm dứt hi vọng được rồi chứ.” Lý Dục Hàm phất phất tay đối nhân viên chữa bệnh và chăm sóc nói “Đem em ấy đưa đi”
Lý Dục Đình sau khi bị người mang đi, Lý Dục Hàm mới cẩn thận lấy điện thoại cầm tay ra, bấm lấy số của Lý Dục Long ———–
“Uy? Tiểu Long?
“Làm gì…” điện thoại truyền đến thanh âm của người nào đó còn chưa tỉnh ngủ.
“Tôi nói cậu a, tôi đều phối hợp với cậu như vậy, bản vẽ địa hình hòn đảo cũng đều cho cậu, cậu còn đem biệt thự nhà chúng tôi oanh (nổ) thành như vậy, cậu xuống tay không thể nhẹ chút sao?”
“Tôi tính toán cấp mặt mũi anh … Ít nhất biệt thự không đổ đi.”
“Cậu còn không biết xấu hổ nói… Chúng tôi bên này chính là thương vong thảm trọng a, bọn người bảo tiêu bảo hiểm cũng đủ tôi bồi ~~ ai ~~ cậu người này để làm chi ngay cả phi đạn đều đem ra hết ~~” Lý Dục Hàm bi thiết, đợi cả buổi, kia quả nhiên Lý Dục Long vẫn như cũ không trả lời, Lý Dục Hàm không khỏi hô “Uy? Tiểu Long? Tiểu Long? Có đang nghe không?”
“Hô…” Trên điện thoại truyền đến tiếng ngáy ngủ, biểu hiện đối phương đã ngủ say.
“Mẹ nó…” Lý Dục Hàm mắng lên, vô lực cúp điện thoại.
Mùi gió biển trước mặt thổi tới, sáng tinh mơ dương quang rực rỡ đắm chìm trong bức họa hải ngạn (sóng biển), ốc mượn hồn đính trên người Bối Xác (vỏ óc) cường điệu nặng, trên mặt đất rất nhanh di động, cây dừa trong gió phấp phới. Trải qua một đêm xôn xao, bờ biển lần thứ hai khôi phục khung cảnh yên tĩnh hòa bình….
———————–TOÀN VĂN HOÀN ———————