Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Thuốc. . . . .thuốc. . . . . .” Hắn khó khăn lên tiếng, giọng nói khàn khàn bởi vì bị thương lại càng trở nên mơ hồ.
“Thuốc? Ngươi nói thuốc gì?” Hạ Thiên luống cuống tay chân đỡ hắn ngồi dậy, gấp đến mức choáng váng, nàng không phải thầy thuốc nên không biết phải ứng phó với cái loại tình huống này như thế nào.
“Thuốc. . . . . .” Sắc mặt của hắn xanh mét, giống như đang cố gắng hết sức để chịu đựng cơn đau dữ dội.
“Được được được, đại thúc, ngươi chịu đựng. . .chịu đựng một chút, để ta đi lấy thuốc cho ngươi, lấy thuốc cho ngươi. . . . .” Hạ Thiên không quản được nhiều như vậy, hai ba bước, liền chạy đến đầu giường, mở mấy bao thuốc, tìm một hộp “Đại Lực Kim Cương hoàn”, lấy ra hai viên, rồi lại chạy trở về bên cạnh hắn.
“Đại thúc, đại thúc, thuốc đây, thuốc đây.”
Hắn theo bản năng há miệng, đem thuốc ở trong miệng nuốt xuống một cách khó khăn.
Thuốc vào trong bụng, sau nửa ngày mà vẫn đau đớn như cũ, đau đến nỗi hắn không có cách nào hô hấp nổi, lại khó khăn mở miệng: “Ngươi cho ta uống. . . .thuốc gì vậy. . . . .?”
Hạ Thiên túm chặt lấy bao thuốc, nhỏ giọng nói lí nhí: “Thuốc. . . .thuốc tráng dương. . . .”
Nghe vậy, trong nháy mắt, hắn trầm mặc, mới vừa rồi vẫn còn ho khan kịch liệt vậy mà bây giờ đã ngừng lại một cách thần kỳ, Hạ Thiên không biết hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy, sắc mặt của hắn vốn đang xanh mét mà bây giờ đã sưng lên thành màu gan heo.
“Cái kia, đại thúc, ngươi đừng trách ta, trên người ta chỉ có mỗi loại thuốc này, ngươi vẫn cứ muốn uống, ta. . .ta liền. . . . .”
“Khụ. . . . Khụ khụ. . . . . “
Rốt cuộc, hắn lại lên tiếng: “Thuốc. . . .ở sau lưng ta. . . “
Hạ Thiên quẫn, nàng cảm thấy thật xấu hổ, vội vàng sờ soạng trên eo hắn, quả nhiên là tìm thấy một cái bình màu xanh biếc, vừa mở nắp, mùi thuốc trong nháy mắt tràn ra.
“Đại thúc. . . . . .là cái này à?”
Hắn gật gật đầu, Hạ Thiên không chần chừ thêm, vội vàng đổ ra một viên, nhét vào trong miệng hắn, lại vội vàng cầm tới một chén nước, nâng lên đưa cho hắn uống vào.
Mấy phút sau, giống như là có kỳ tích, Hạ Thiên nhìn thấy vết thương lớn trên lưng hắn đã không còn chảy máu nữa rồi, tiếng ho khan kịch liệt cũng dịu đi không ít.