Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Khi Vương Tử Hà trở về thì cảm thấy một nguồn khí tức quen thuộc, nàng bình thản bay vào phòng. Bên chiếc bàn cũ kĩ, người mặc hắc y khuôn mặt tuấn mỹ quen thuộc đứng đó mỉm cười nhìn nàng. Vương Tử Hà tựa tiếu phi tiếu:
'' Vương gia, đêm khuya vào phòng nữ nhân không sợ phá hủy thanh danh hay sao?'' Phải, người trước mặt nàng chính là Hàn Triết Văn.
Nghe vậy, Hàn Triết Văn thanh âm ôn hòa: '' Ta là muốn đến thăm nàng.'' Hắn đã cố gắng ngủ nhưng mỗi lần nhắm mắt là lại hiện lên khuôn mặt của nàng làm hắn không kiềm lòng được bèn đêm đến đây.
'' Đa tạ Vương gia quan tâm nhưng trời đã tối mong Vương gia về cho, ta rất mệt mỏi.'' Vương Tử Hà nói vài câu liền lên tiếng đuổi khách khiến Hàn Triết Văn lòng bất giác khó chịu: '' Nàng là đang xem thường ta?'' Hắn đường đường là Chiến Thần của Quan Long quốc ( mình quên giới thiệu, nơi này không có trong lịch sử gồm 5 nước: Quan Long quốc, Huyền Vũ quốc, Thanh Chiêu quốc, Tề quốc, Hắc Nguyên quốc. Trong đó Quan Long quốc là lực lượng hùng mạnh nhất nhé!) danh chấn khắp phương, nữ nhân ngưỡng mộ thèm thuồng không ít vậy mà nàng lại chả để tâm.
'' Không dám.''
'' Nàng còn nhớ đã hứa gì với ta.''
'' Ta từng hứa với ngươi?'' Vương Tử Hà khó chịu nhíu mày, nàng không để hắn vào mắt huống hồ là hứa hẹn.
'' Ta liền nói muốn thú nàng.'' Lúc này Hàn Triết Văn nụ cười ôn nhu không kém phần yêu nghiệt nhìn nàng. Nghe vậy Vương Tử Hà mặt tối sầm lại: '' Mặc ngươi, đừng ép người quá đáng. Ta chưa từng nói là sẽ đồng ý.''
'' Thế ta và nàng liền đánh cược, nếu nàng thua liền phải trở thành Vương phi của ta.'' Hàn Triết Văn nụ cười thêm sâu, mắt tím nhìn nàng. Lúc này Vương Tử Hà khựng lại:
'' Ngươi muốn đánh nhau?'' Hiện giờ công lực của nàng vẫn chưa hồi phục tuyệt đối không phải là đối thủ của hắn. Tốt nhất vẫn nên vận dụng đầu óc thương lượng.
'' Phải a.''
'' Được thôi, nhưng đợi vài tháng sau hãy bắt đầu.'' Đợi đến lúc công lực phục hồi hẳn, nàng sẽ hảo hảo '' chiếu cố '' hắn thật tốt. Hàn Triết Văn liền cười tà mị:
'' Trong giờ phút này, nàng còn có thể đưa ra điều kiện.''
Đúng vậy a, hiện tại nàng đang trong thế hạ phong. Hắn đương nhiên có thể ép nàng được: '' Vương gia, ngươi là đang ép gả?'' Vương Tử Hà nhíu chặt mày, hàn khí bắt đầu tuôn ra lần đầu nàng bị áp tới chân tường.
Thấy khí tức của Tử Hà, Hàn Triết Văn khẽ run mình khẳng định nàng chắc chắn là một người không tầm thường, những ám vệ hắn phái tới theo giỏi nàng đều bị mất dấu hẳn trong này có gì khó hiểu.
'' Phải a.'' Hắn dù sao vẫn biết hắn đang chiếm thế thượng phong vì vậy việc quan trọng là phải thú được nàng. Lúc này Vương Tử Hà thực không thoải mái: '' Ngươi đừng ép người quá đáng, nên nhớ con giun xéo lắm phải quằn.''
Nàng quát lớn liền nhanh chóng vận khinh công công bay đến chưởng vào ngực hắn nhưng chậm một bước đã bị người thoát khỏi. Hắn lúc này cũng vận khinh công bay lên cao tránh khỏi tầm mắt của nàng, trong đầu hắn chợt nhìn ra nếu lúc nãy trúng một chưởng của nàng liền sẽ bị thương nặng.
'' Ngươi có chịu cút.''
'' Không.''
Hàn Triết Văn vẫn một mực cứng đầu khiến Vương Tử Hà lúc này tức đến cực độ tự thề là sẽ phải giết hắn cho hả giận nhưng lần nào cũng hụt. Hai người sao vài trăm hiệp liền bất phân thắng bại, thực ra bởi vì Hàn Triết Văn chỉ vận khinh công bỏ chạy mà không đánh lại nên khiến Vương Tử Hà rối rắm rất nhiều.
'' Nàng nên ngoan ngoãn về làm Vương phi của ta, tiểu bảo bối a~.'' Hàn Triết Văn sau mấy lần người đuổi ta chạy lúc này nét mặt cười đắc ý.
'' Tiểu bảo bối con mẹ nhà ngươi.'' Song nàng vận khinh công bay lên đánh song chưởng vào hắn, nếu lần này không trúng thì nàng coi như thua bởi sức lực còn lại nàng dồn hết vào đòn đánh này.
'' Ai, đừng nóng.'' Hàn Triết Văn mặt đầy ý cười nhanh chóng né đòn, nhưng Tử Hà vẫn không buông tha liền dốc sức đuổi theo đến khi toàn thân đã không cự được liền ngã xuống. Lúc này, hắn hoảng hốt nhanh chóng bắt lấy nàng.
'' Nàng tại sao lại không muốn làm Vương phi của ta?'' Hắn phi thường buồn bã nhìn nàng, tự hỏi tại sao nàng lại như thế.
'' Ta không thích ngươi.'' Vương Tử Hà lạnh giọng, thanh âm như không còn sức lực.
'' Không sao, rồi sẽ thích.'' Hắn biết không nên tiếp tục chọc tức nàng liền bế nàng vào trong phòng rồi nói vài câu buồn bã bỏ đi, sát thực là bị '' đuổi '' (:v anh bị phủ quá rồi)