Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mỹ Nhân lâu không hề có phòng thượng hạng số 5. Trên tầng cao nhất chỉ có đúng 4 phòng thượng hạng dành cho khách quý, chỉ những người trong nội bộ mới hiểu phòng thượng hạng số 5 là gì. Lại còn bánh Ô Thước cùng Phượng Hoàng cũng là mật ngữ, ai bước chân vào cũng chỉ thích ăn bánh Phượng Hoàng vừa ngon lại vừa có cảm giác như mình được hóa thành cao sang quý phái. Cho nên người ăn bánh Ô Thước cũng chỉ những người trong nội bộ mới hiểu.
Hồ Hiểu Minh im lặng đứng trong một căn phòng rộng lớn được trang trí xa hoa tráng lệ chẳng khác gì cung điện nguy nga. Rèm trướng được làm từ những hạt trân châu lóng lánh khẽ đung đưa va chạm vào nhau tạo nên những tiếng vang thanh thúy. Nàng đứng giữa phòng, chậm rãi nhìn quanh, một bức bích họa cũ kỹ treo khuất sau chiếc ghế thái sư bằng ngọc nguyên khối xanh biếc đã thu hút ánh mắt của nàng. Hồ Hiểu Minh bước vội đến, nhìn chằm chằm vào hình nữ tử mặc đồ Thanh Miêu được vẽ trên tranh. Chẳng phải đó là mẹ nàng hay sao?
Hồ Hiểu Minh đưa tay vuốt ve khuôn mặt trong tranh, nữ tử trong tranh hay còn trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt long lanh đầy sức sống, đôi tay vung cao như đang múa giữa đồng cỏ xanh mướt một màu. Càng nhìn nàng lại càng thêm đau lòng, cũng vì cái gia tộc chết tiệt kia, mà nữ tử đáng yêu đó đã vĩnh viễn biến mất, ngày nàng gặp lại mẹ, chỉ thấy một mảnh đau thương đến quặn lòng trong mắt bà, khuôn mặt xanh xao nhợt nhạt vì bị nhốt trong bóng tối quá lâu, đến cả cánh tay cũng gầy ốm trơ xương. Nếu những người thân yêu của bà ở đây thấy được cảnh đó, không biết họ còn đau lòng đến dường nào.
“Thuộc hạ tham kiến môn chủ.”
Từ lúc nào, trong phòng đã chật kín toàn người là người. Tất cả cùng đồng loạt quỳ xuống, cúi đầu cung kính, hướng nàng thi lễ. Hồ Hiểu Minh chậm rãi quay lại, vẻ mặt không còn ngây thơ đơn thuần nữa, ánh mắt nghiêm nghị cùng băng lãnh chẳng khác gì Phụng Phi Vũ chậm rãi nhìn đám người đang phủ phục bên dưới. Nàng ngồi xuống ghế ngọc, nghiêng người dựa vào lưng ghế, một tay gác, một tay chống cằm, hai chân bắt chéo, bộ dáng uy quyền tột bậc, đợi một lúc lâu mới từ tốn nói.
“Đứng dậy đi.”
Một nam nhân khoảng ba mươi mấy có vẻ là lão bản của Mỹ Nhân lâu cầm đầu đứng dậy trước, ánh mắt nhìn nàng vừa tôn sùng lại có chút bi thương, chắp tay cung kính nói.
“Môn chủ, chúng thuộc hạ đã nhận được tin về ngài cách đây hơn một tháng, thật không ngờ ngài lại ở trong Phượng phủ, tối qua suýt nữa đã phạm phải tội lỗi tày trời, xin ngài cứ trách phạt.”
Hắn vừa nói vừa quỳ sụp xuống nền đá hoa cương lạnh lẽo, sau lưng còn có bốn người khác quỳ theo, vẻ mặt ăn năn hối hận vô cùng. Hồ Hiểu Minh mân mê chiếc gai nhọn được lấy từ trên thân của sâu chúa Thanh Miêu vốn luôn giấu trong lớp áo dày trên tay, rèm mi buông rủ nhìn bâng quơ lớp hoa văn xinh đẹp trên lớp đá dưới chân, lạnh nhạt lên tiếng.
“Không biết không có tội. Đứng dậy đi!”
“Tạ ơn môn chủ!”
Ngũ Kiếm lén thở phào một hơi, nhanh chóng đứng dậy, còn chưa yên ổn đã lại nghe thấy tiếng nói lạnh nhạt của nàng vang lên.
“Lệnh hạ sát ta, là ai yêu cầu?”
“Bẩm môn chủ… mọi thứ đều ghi rõ trong này.”
Nhạc Vô Thường, người đứng đầu Ngũ Kiếm cũng là quân sư của Tuyệt Mệnh môn, cung kính nâng một quyển tập dày cui lên ngang mày đưa cho nàng. Hồ Hiểu Minh nhìn cũng không thèm nhìn, tay khẽ động một cái, một ngọn roi bạc nhanh như chớp phóng ra cuốn lấy quyển tập dày cui kia, vứt sang một bên, giọng nói muôn phần âm lãnh.
“Nói.”
Nhạc Vô Thường bị khí thế của nàng hù đến sợ cứng người, so với vị ngoại tổ của nàng chính là hơn đến mười phần, vội vàng quỳ xuống nói.
“Bẩm môn chủ, là thuộc hạ của Thái hậu yêu cầu.”
“Cái gì? Thái hậu? Là mẫu thân của Phụng Phi Thiên cùng Phụng Phi Vũ.”
Nhạc Vô Thường nghe Hồ Hiểu Minh thản nhiên nhắc đến tên của đương kim thánh thượng cùng vị Định Vương cao quý kia thì mồ hôi lạnh ướt đẫm lưng áo, cả một đám cũng bị nàng dọa đến run rẩy, không ngờ tân môn chủ lại to gan đến thế.
“Bẩm môn chủ, đúng… đúng là vậy.”
Hồ Hiểu Minh cũng không buồn để ý sắc mặt đại biến của những người đang có mặt trong phòng, hơi nhíu mày suy nghĩ. Hoàng cung đúng là nơi giết chết tình thân, đến cả mẹ mà còn muốn tuyệt đường sống của con, thật đúng là lòng người khó dò. Không biết cả vị hoàng đế có vẻ yêu thương bào đệ kia còn có tâm cơ gì không?
Hồ Hiểu Minh chỉ suy nghĩ đôi chút liền bắt đầu hỏi rõ ràng tình hình của Tuyệt Mệnh môn. Lúc gặp lại ngoại tổ, nàng đã được giao trọng trách coi quản Tuyệt Mệnh môn này. Tuyệt Mệnh môn thực ra là một cơ quan tình báo ngầm của tộc Thanh Miêu, ngoài mặt là một tổ chức sát thủ bí ẩn, bên trong lại thu thập tin tình báo từ các nước lân cận nhằm loại trừ nguy cơ có kẻ âm hiểm muốn thôn tính bộ tộc. Đứng đầu Tuyệt Mệnh môn thường là tộc trưởng tộc Thanh Miêu, hoặc con của tộc trưởng. Hai mươi năm trước, trước khi mẹ của Hồ Thủy Linh biến mất, Tuyệt Mệnh môn do cựu phụ của nàng là Hồ Ngụy cai quản. Cựu Cựu Hồ Ngụy này cực kỳ yêu thương mẹ của nàng, khi nghe mẹ nàng mất tích đã rất đau buồn, lúc đó ông lại đang bị thương nặng, cứ thế lay lắt được vài năm thì qua đời. Con trai trưởng của Hồ Ngụy lên nắm quyền nhưng lại không có thực lực nên đã gây ra một trận nồi da nấu thịt trong nội bộ Tuyệt Mệnh môn. Cuối cùng, ngoại tổ của nàng phải ra tay trấn áp mới yên chuyện, các cựu phụ khác của nàng tính tình khá hiền lành, cũng không ham quyền lực nên chẳng ai chịu tiếp nhận Tuyệt Mệnh môn, cứ thế Tuyệt Mệnh môn lay lắt suốt hơn một năm qua. Cuối cùng thì nàng xuất hiện, việc nàng không thể ở lại Thanh Miêu tộc khiến ngoại tổ của nàng vô cùng lo lắng, lúc đó ngài liền nhớ đến Tuyệt Mệnh môn kia, vừa có thể là chỗ dựa cho cháu gái lại vừa đúng lúc cần một người lãnh đạo tài giỏi để vực dậy, thật là nhất cử lưỡng tiện. Cho nên trước khi nàng rời đi đã kể cho nàng nghe về Tuyệt Mệnh môn, trao cho nàng chiếc gai độc của sâu chúa Thanh Miêu, đồng thời truyền tin đến vị quân sư Nhạc Vô Thường vẫn đang mòn mỏi đợi chờ trên Lạc Thiên quốc khiến hắn vui mừng đến khóc rống lên. Chỉ có điều cả bọn chờ đến dài cả cổ, cuối cùng môn chủ kia mới chịu xuất hiện, lại còn suýt nữa giết chết môn chủ, cái tội tày trời đó quả thật chỉ cần nghĩ đến hậu quả cũng đủ khiến một đám người rét run.