Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Không thể!”
Tô Cảnh Lương không hề nghĩ ngợi, trực tiếp trả lời,
Sau đó, nhìn thoáng qua Tô Sơ Tâm, hình như là nhận thấy lời nói của mình có chút nghiêm túc, mềm vài phần, nói tiếp:
“Có việc, ngoan……… với cả hôm nay,một chút ta cũng không muốn làm!”
Tô Sơ Tâm nghe như vậy, cả người, như là bị ai đó dội một xô nước, trong thời tiết tháng năm lạnh đến nỗi cả người phát run.
Lạnh không có cách nào hít thở …………
Nàng chưa từng nghĩ đến, Tô Cảnh Lương sẽ đối xử với nàng tuyệt tình như vậy!
Lắc lắc đầu, nước mắt như đứt dây, nhanh chóng chảy xuống.
Tô Cảnh Lương đưa lưng về phía nàng, loáng thoáng nghe được tiếng khóc thút thít của nữ tử.
Đáy lòng dấy lên một tia mềm mại, nên ôm nàng vào trong ngực, xin lỗi, dỗ dành, không để nàng khổ sở.
Nhưng ý nghĩ lúc ban đầu vẫn khống chế hắn.
Không thể quay đầu lại, có người chờ hắn………
Nữ tử kia quen biết thời gian ngắn như vậy, lại làm hắn canh cánh trong lòng, không thể nào quên mất.
Tức khắc, bước chân không hề dừng lại.
Nam tử bỗng nhiên mở cửa.
Đi ra ngoài.
Gió lạnh ngập tràn.
Trời tháng năm, tuy lạnh nhưng vẫn chưa đến mức quá lạnh.
Tô Sơ Tâm lại lạnh.
Lạnh không có cách nào hít thở.
Lạnh không có cách nào nhúc nhích. Thái tử ca ca của nàng, Tô Cảnh Lương của nàng đã vứt bỏ nàng như vậy………
Rốt cuộc là chuyện gì quan trọng hơn so với nàng?
Cuộn chặt tay, Tô Sơ Tâm nhanh chóng mặc xong y phục, đi ra ngoài cửa.
Tô Cảnh Lương đi quá vội, không hề nghĩ đến đằng sau có một nữ tử nhẹ nhàng đi theo.
☆
Phủ Thái tử, thư phòng.
Ánh đèn mờ nhạt tỏa ra.
Tô Cảnh Lương đưa lưng về phía cửa sổ đứng.
Trong tay bưng một ly trà, một đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm người mình tin tưởng phái đi, A Bố.