Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Âm thanh trong trẻo như vậy, tác động mạnh đến tâm tình của Tô Cẩm Lí. Nhưng hắn lại không dừng lại một chút nào, vẫn đi về phía trước, cũng lười nhìn nàng. Nàng và hắn, vốn dĩ không cùng một chí hướng. Hắn đã không đuổi nàng ra khỏi nhà đã là một đặc ân rồi. Nhưng phía sau lại truyền đến tiếng kêu của Dương Xuyến Xuyến: "Vương gia." Tô Cẩm Lí nhắm mắt lại, cuối cùng vẫn dừng lại. Từ từ quay đầu, ánh mắt lạnh lùng nhìn qua Dương Xuyến Xuyến, như băng ngàn năm có thể đóng băng người khác. Mím môi không nói nhưng Dương Xuyến Xuyến lại thở phào một hơi: "Hôm nay là ngày đến thăm cha mẹ ta, ta hy vọng ngươi...." "Bổn vương vì sao phải đi theo ngươi?" To Cẩm Lí cũng không cự tuyệt, chỉ hỏi ngược lại Dương Xuyến Xuyến, vẻ mặt nghiêm túc. Nói tiếp: "Ta có việc, không rảnh!" Dương Xuyến Xuyến nghe câu trả lời này, biểu tình lạnh nhạt dần. Không rảnh.... "À..." Dương Xuyến Xuyến gật đầu, sau đó ngồi xuống nói với Tiểu Bích ở một bên: "Hôm nay Vương gia không rảnh, không về, ngày khác nói sau." "Ngày khác ta cũng không rảnh!" Tô Cẩm Lí này vẻ mặt lạnh lùng bổ sung một câu, khiến Dương Xuyến Xuyến mất hết tự trọng. Dương Xuyến Xuyến sửng sốt, chậm rãi ngẩng lên nhìn Tô Cẩm Lí. Tâm tình trầm trọng, không có chút tức giận nào. Không nói gì, cũng không biết nên nói gì. Xung quanh còn có nha hoàn và thị vệ đang nhìn. Vương gia Tô Cẩm Lí, đang cảm thấy Vương phi nương nương thật phiền phức! Hoặc là nói chính xác, nàng xứng đánh bị như thế, ai bảo nàng đào hôn. Nhưng ai cũng không để ý, trên hôn lễ không có tân lang, khiến nàng có bao nhiêu tủi hờn. Tô Cẩm Lí nhíu mày, yên lặng nhìn Dương Xuyến Xuyến. Đáy lòng đột nhiên nổi lên chút phiền muộn