Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sáng sớm, Mộ Dung Phong đã lôi Huỳnh Hiểu ra khỏi giường, yêu cầu nàng sửa soạn một chút rồi vào cung với hắn. Huỳnh Hiểu lười biếng nằm lì trên giường không chịu dậy. Đang nằm hưởng thụ trong chăn ấm nệm êm thế này, Huỳnh Hiểu không có nỡ rời đi đâu. Nàng vừa ngáp vừa đẩy tay Mộ Dung Phong ra, giọng nói có phần ngái ngủ :
- Cậu tự mình vào đi. Ta vào đó làm gì cơ chứ ? Ngoan, để cho ta ngủ một lát.
Mộ Dung Phong tất nhiên là không hài lòng với câu trả lời đó rồi. Hắn nhanh chóng kéo chiếc chăn bông ấm áp ra khỏi người Huỳnh Hiểu, vỗ vào mông nàng mấy phát :
- Hiểu Hiểu lười, mau dậy. Ngủ nhiều sẽ mập như heo đấy. Ta cho tỉ nửa canh giờ để sửa soạn. Nếu tỉ không dậy, ta sẽ đánh sưng mông tỉ lên.
Bị mất chăn, Huỳnh Hiểu co rúm người vì lạnh. Nàng rủa thầm Mộ Dung Phong là tên vô nhân đạo, cướp quyền ngủ nướng, quyền hưởng thụ giường ấm của nàng. Huỳnh Hiểu không đành lòng đứng dậy, xoa xoa cái mông bị tên kia đánh cho mấy cái. A, ác quá, ác quá, sao cứ mông nàng mà tét vậy?
Lát sau, nàng và Mộ Dung Phong đã vào đến hoàng cung. Dù đây là lần thứ hai nàng đến hoàng cung nhưng vẫn không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp xa hoa của nó. Nói là lần thứ hai nhưng căn bản lần trước Vệ Ảnh đem nàng bay qua mái nhà mà đến, nàng lúc ấy còn bị kiếm kề bên cổ, hoảng sợ vô cùng, đâu có rảnh mà ngắm phong cảnh chứ. Còn lần này nàng trực tiếp đi vào bằng cổng chính nha. Huỳnh Hiểu thưởng thức cảnh vật xung quanh, trong lòng không khỏi tán dương. Chỉ cần tưởng tượng đến số tiền xây dựng nơi đây, Huỳnh Hiểu đã sợ tới mức muốn rớt cằm. Ây da, quá là kinh khủng đi. Nếu không xây hoàng cung rộng lớn này, nàng dám chắc hoàng đế kia sẽ chết chìm trong bể tiền.
Thấy Huỳnh Hiểu cứ ngơ ngơ, ngẩn ngẩn, tò mò nhìn tới nhìn lui, Mộ Dung Phong vỗ vỗ vai nàng :
- Hiểu Hiểu, tỉ đừng có ngó nghiêng nữa. Đi mau lên. Ta dẫn tỉ tới gặp thái hậu chút.
Huỳnh Hiểu gật đầu, nhanh chóng bước theo Mộ Dung Phong.
Ở đình viện phía trước có hai bóng người thân mật đứng cạnh nhau. tuấn tú ôn nhu, nữ xinh đẹp e lệ. Quả là bức mĩ nam mĩ nữ đẹp mắt nha. Bất quá nam nhân kia không ai khác chính là vị hoàng đế trẻ tuổi đẹp trai Mộ Dung Triệt.
Huỳnh Hiểu kéo tay Mộ Dung Phong, chỉ về phía đình viện, cất giọng hỏi :
- Tiểu Phong, mĩ nhân trong ngực hoàng huynh cậu là ai vậy ? Thật là xinh đẹp nha. Nhìn nàng như tiên nữ vậy.
Huỳnh Hiểu không khỏi cảm thán. Ai, mĩ nhân như hoa như ngọc, thanh lệ thoát tục thế kia thì ai mà có thể không yêu thương cơ chứ ? Nàng đây là nữ nhân mà còn có cảm giác ái mộ chứ đừng nói đến nam nhân vốn yêu bằng mắt.
- Hoàng hậu nương nương.- Mộ Dung Phong ngắn gọn đáp. Hắn không có hứng thú nhìn hai người kia diễn trò chàng chàng thiếp thiếp mặn nồng.-Nhan sắc nàng ta chẳng có gì là đẹp.
Nghe giọng điệu thản nhiên của hắn, Huỳnh Hiểu khẽ nhăn mày, chẳng lẽ Mộ Dung Phong không có tí cảm xúc gì đối với người đẹp kia sao? À, mà nàng quên, thần trí hắn không giống người thường, có lẽ quan điểm về cái đẹp cũng khác người.
-Ta tự thấy mình còn đẹp hơn.- Mộ Dung Phong bồi thêm một câu mang tính chất tự luyến rất cao.
Nghe xong Huỳnh Hiểu suýt sặc. Nàng chớp mắt nhìn hắn “ Tiểu Phong à, cậu cũng thật là biết cách tự dát vàng lên mặt mình nha”. Nhưng ngắm kĩ khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, nàng cũng phải công nhận, hắn mới là người đẹp nhất.
Ơ, hình như Mộ Dung Phong nhìn thấy đôi tay không an phận của hoàng huynh hắn đang di động trên cặp mông tròn của hoàng hậu. A, mà cái này hắn biết nè. Mộ Dung Phong hào hứng nói với Huỳnh Hiểu :
- Hiểu Hiểu, hoàng huynh đang thả dê hoàng tẩu kìa.
Huỳnh Hiểu đưa mắt nhìn ra xa, quả nhiên phát hiện thấy. Tên hoàng đế này, muốn ân ái với vợ thì phải tìm chỗ kín mà hành động chứ ? Sao lại ngang nhiên giữa thanh thiên bạch nhật, tại chỗ đông người mà giở trò lưu manh? Thật uổng công nàng cho rằng hắn là một nam tử đứng đắn.
- Ê, Hiểu Hiểu, tỉ nhìn thấy không, hoàng huynh còn sờ ngực tẩu tẩu nữa cơ. Nhìn mặt huynh ấy có vẻ rất thỏa mãn. Sờ cái đó rất vui sao?- Mộ Dung Phong đột nhiên lên tiếng. Hắn thích thú ngắm nhìn con sói già hoàng thượng đang trêu đùa người đẹp.
- Khụ…khụ…- Huỳnh Hiểu ho sặc sụa. Nàng thật sự không biết đáp sao với hắn. Huỳnh Hiểu thầm than “ Tiểu Phong ơi là tiểu Phong, cậu hỏi thế làm sao ta biết được. Muốn biết thì trực tiếp đi hỏi hoàng thượng ấy có phải hơn không?”.
-Hiểu Hiểu, cho ta sờ của tỉ một chút, xem có thoải mái không?- Mộ Dung Phong đề nghị.
Hắn không biết yêu cầu ngây thơ này của hắn rất đáng ăn đòn sao? Huỳnh Hiểu giật mình, hai má đỏ bừng, nàng mạnh tay đánh vào tay hắn, tức giận nói :
- Lưu manh. Sờ cái đầu cậu đấy.
- Sao tỉ lại đánh ta?- Mộ Dung Phong vô tội hỏi.- Sao hoàng huynh sờ được mà ta lại không được chứ?
-Hoàng huynh với hoàng tẩu cậu thân mật bởi vì họ là phu thê nha. Ta với cậu không phải nên không được, hiểu chưa?
Mộ Dung Phong xụ mặt gật đầu làm bộ đã hiểu. Huỳnh Hiểu thở phào kéo hắn chạy đi. Phu thê người ta đang ân ái, không nên đứng nhìn lén nha, rất mất mặt.
Mộ Dung Phong thầm nghĩ : “ Nếu ta cưới Hiểu Hiểu, ta cũng sẽ giống như hoàng huynh được thả dê nương tử của mình. Ngẫm lại, hình như còn được ôm ôm, hôn hôn, sờ sờ nữa. Mà Hiểu Hiểu rất thơm nha, ôm rất sướng nha. Lần trước Hiểu Hiểu nói chỉ cần là phu thê thì sẽ được ngủ chung giường. Ha ha, thật thích nha”. Hắn gật gù, xem ra cưới Hiểu Hiểu có rất nhiều lợi ích nha. Hắn phải bảo với hoàng huynh nhanh chóng cho hắn thành hôn với nàng mới được.
Huỳnh Hiểu hoàn toàn không biết những suy nghĩ có phần không trong sáng của hắn, bàn tay nhỏ bé của nàng vẫn nắm chặt lấy bàn tay to dày, ấm áp của hắn kéo đi. Mộ Dung Phong nhìn thân hình nhỏ nhắn phía trước, khóe miệng nâng lên một nụ cười thỏa mãn.