Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 53: Chàng Là Phu Quân Của Ta
Hàn Thương Nguyệt nhìn thái độ thay đổi chống mặt của nàng, một khắc trước còn ôm ôm hắn hiện tại liền trở mặt mắng hắn rồi.
" Nàng sao lại mắng ta "
Lạc Vũ Yên do ngượng ngùng hai bên má cũng ửng hồng đáng yêu, nói lấp bắp không nên lời.
" Vừa rồi ngài...là có ý đồ xấu, lưu...manh "
Hắn bày ra vẻ mặt vô tội hướng về phía nàng giải thích.
" Là do nàng tiến đến ôm ta trước "
" Nhưng ngài sao lại...có phản ứng "
" Cái này..."
Hàn Thương Nguyệt cũng hết lời giải thích, hắn vốn dĩ cũng là nam nhân không phải sao. Nàng trước mắt lại ăn mặt như vậy còn ôm chặt lấy người hắn. Hắn cũng đâu có làm gì nàng chỉ là cơ thể có chút... phản ứng cũng là chuyện bình thường. Nhưng kì lạ ở chỗ hắn trước giờ cũng chỉ có như thế đối với một mình nàng.
" Được rồi nàng trước mặt lại y phục chỉnh tề, ta liền cho người vào thu dọn nơi này "
Lạc Vũ Yên đưa mắt nhìn quanh cảnh xung quanh phòng, đây còn là phòng của nàng sao? Khắp nơi đồ vật đều bị bể nát. Hiện tại còn có người chết nằm bất động trên sàn mà cũng không phải chỉ có một a~ thật quá đáng sợ.
Hàn Thương Nguyệt nhìn thấy được sự sợ hãi trong lòng nàng liền sai hạ nhân tiến vào nhanh chóng dọn dẹp cùng sắp xếp cho nàng một căn phòng khác, để nàng tạm thời sẽ ở lại đó.
" Nàng đừng lo ta sẽ gọi người chuẩn bị phòng mới cho nàng rất nhanh liền chuyển đồ qua đó "
Lạc Vũ Yên bản thân còn chưa nói gì hắn đã hiểu rõ ý muốn của nàng rồi, Haiya...không hổ danh là Vương Gia a~ còn hiểu rõ lòng người như vậy thật quá đáng yêu. Nàng vui mừng tươi cười chạy đến ôm lấy hắn để bày tỏ lòng cảm kích của nàng.
" Vương Gia ngài vẫn là tốt nhất "
Hàn Thương Nguyệt được khen nội tâm liền vui vẻ, nàng cuối cùng cũng biết hắn tốt với nàng rồi sao, có hay không nàng đã thích hắn. Càng nghĩ hắn càng cao hứng.
" Nàng lại ôm ta rồi...xem ai mới là lưu manh "
" Ngài...!"
"Haha..."
~ Ba ngày sau / Đại lễ mừng thọ ~
Mọi thứ trong phủ đã được chuẩn bị từ rất sớm cũng chỉ là vì ngày hôm nay, đại lễ mừng thọ của hoàng tổ mẫu ngũ Vương Gia, thân mẫu của Thục quý phi nương nương.
Các quan viên có mặt trong triều đình rất sớm đã xuất phát hướng đến Hoàng Thương phủ để tham gia lễ mừng thọ. Tất cả bọn họ đều thay phiên nhau đến chúc tụng, dù gì ngũ Vương Gia Hàn Thương Nguyệt cũng là một đại nhân vật của Vương Vũ quốc, trong tay nắm giữ nhiều quyền hành còn được hoàng đế coi trọng, thế lực lớn mạnh không thua kém gì với Thái Tử đương triều. Hai người bọn họ là hai thế lực lớn nhất trong triều đình mà không một ai dám đắc tội đến dù chỉ là một người trong số bọn họ.
Tại đại sảnh lớn, hoàng tổ mẫu đang ngồi chính diện bên cạnh là Thục phi nương nương. Hai bên còn có nàng và Hàn Thương Nguyệt cùng nhau tiếp đón các vị quan viên đến chúc mừng. Bọn họ ai nấy cũng nói những lời đáp nghĩa cảm tạ cho đủ lễ tiết làm nàng nghe cũng chán cả rồi.
Quả thật có rất nhiều người đến tham dự, người xe lần lượt tiến vào mừng lễ cùng tặng quà chúc thọ vô cùng long trọng, quà mừng nhiều đến nổi cả một đại sảnh lớn cũng chặt cả lên.
Nàng hôm nay từ sáng sớm đã phải chuẩn bị xiêm y chỉnh tề, ngồi nơi đây từ rất sớm cho đến tận lúc này mặt trời cũng sắp xuống núi buổi tiệc mới có dấu hiệu sắp kết thúc. Hàn Thương Nguyệt và nàng bước ra ngoài tiếp đón cùng tiễn khách, hắn ngày hôm nay cũng chính vì thế đã uống không ít rượu nhưng lại không hề có dấu hiệu say xỉn. Nếu là nàng sợ là đã sớm nằm lăn ra đất ngủ suốt ba ngày ba đêm.
Bên ngoài có hạ nhân tiến vào bẩm báo...
" Bẩm Vương Gia ~Thái Tử đã đến"
Hàn Thương Nguyệt vừa nghe xong ánh mắt trở nên âm lãnh, Thái Tử những năm trước đây đều không có đến tham dự cùng lắm chỉ sai hạ nhân mang quà mừng thọ đến. Nhưng năm nay lại đích thân đến tận đây, hắn sao lại không biết Thái Tử muốn đến là vì điều gì chứ. Hàn Thương Nguyệt đưa mắt nhìn về phía nàng sau đó thuận tay kéo nàng đứng gần sát vào người hắn.
"Thái Tử, bổn vương không ngờ lần này huynh lại đích thân đến tận đây ta quả thật có chút bất ngờ"
Lạc Vũ Yên đứng bên cạnh cũng hiểu quy tắc nơi này nhẹ cúi người hành lễ.
" Tham kiến Thái Tử gia "
" Nàng không cần đa lễ "
Hàn Chính Thuần thân mặc trường bào hoàng kim mỗi bước đi đều toát lên khí thế cường đại, trên gương mặt mang theo vẻ ưu nhã cười đầy ẩn ý.
" Những lần trước là do ta bận rộn chính vụ, xem ra đã thất lễ rồi "
" Sao có thể chứ, mời huynh vào trong "
Hàn Chính Thuần theo ý hắn dẫn theo một hạ nhân trên tay ôm theo lễ vật bước vào trong đại sảnh chúc thọ, rất nhanh hắn liền bước trở ra ngoài. Đưa mắt nhìn về phía Lạc Vũ Yên đang đứng bên cạnh Hàn Thương Nguyệt.
" Ngũ Vương Phi không được khỏe sao? Vẻ mặt nàng có vẻ rất mệt mỏi "
Lạc Vũ Yên nghe hỏi đến mình, nàng quả thật có hơi mệt mỏi một chút, nói đúng ra chính là buồn chán. Nàng rất nhanh lộ vẻ tươi cười lên tiếng đáp trả.
" Cơ thể ta vẫn rất khỏe....đa tạ thái tử đã quan tâm "
" Ừm...vậy thì tốt "
"Chuyện lần trước...thật đa tạ ngài ra tay giúp đỡ"
"Không có gì...Nàng không cần khách sáo"
Hàn Thương Nguyệt đứng bên cạnh nhìn hai người họ cười nói qua lại thật vui vẻ, lòng hắn lại nổi lên một trận lửa nóng khó chịu.
Từ xa có bóng dáng hai người từ từ tiến gần đến, đến nơi vừa kịp nhìn ra người đi đầu chính là Diệp thị lang đại nhân, người theo sau không ai khác chính là Diệp Uyển Như nữ nhi của ông ta.
" Hạ thần tham kiến Thái Tử điện hạ, tham kiến ngũ Vương Gia, ngũ Vương Phi "
" Tiểu nữ xin bái kiến Thái Tử, ra mắt Vương Gia "
" Được rồi...Diệp đại nhân đứng lên đi "
" Vương Gia xin thứ lỗi cho hạ thần đã đến muộn "
" Không sao ngài vào trong đi "
Hàn Chính Thuần bên cạnh bèn đề nghị.
" Ngũ đệ, hôm nay có nhã hứng cùng ta uống vài ly có được không? "
" Tất nhiên... là được rồi "
Diệp Uyển Như vừa nghe vậy liền nắm lấy thời cơ muốn ở lại hầu hạ bọn họ uống rượu.
" Nếu Vương Gia và Thái Tử đã có nhã hứng uống rượu, tiểu nữ xin mạng phép bên cạnh rót rượu tấu khúc góp vui cho hai vị "
Hàn Thương Nguyệt vẫn là không có hứng thú gì nhưng hắn vừa rồi nhìn nàng cùng thái tử nói chuyện rất vui vẻ. Hắn muốn xem thử nàng nhìn hắn và nữ tử khác như vậy nàng rốt cuộc có để tâm hay là không?
" Được, có Diệp tiểu thư tấu nhạc thì còn gì bằng "
Lạc Vũ Yên vốn nghe hai người họ muốn uống rượu cảm thấy ở đây không còn việc của nàng nữa. Nàng định sẽ xin phép trở về phòng nghỉ ngơi nhưng lại nghe Diệp Uyển Như cũng muốn ở lại mà Hàn Thương Nguyệt lại còn rất cao hứng thì nàng liền đổi ý. Diệp Uyển Như này không tốt lành gì còn muốn đến đây tiếp tục bắt cá hai tay.
" Ta cũng muốn ở lại nghe tấu nhạc "
Hàn Chính Thuần thấy nàng muốn ngồi lại liền vui vẻ, hắn đến đây lần này không phải là chỉ để gặp được nàng sao.
" Thật tốt quá, ngũ Vương Phi đã nói như vậy thì cùng ngồi xuống đi "
" Được "
Bọn họ bốn người cùng ngồi lại trong đình, mặt trời đã ngã về chiều. Cung nhân liên tiếp bày biện rượu thịt, Diệp Uyển Như chớp thời cơ cầm lấy bình sứ trắng rót rượu cho hai người bọn họ.
" Mời Thái Tử cùng Vương Gia thưởng rượu "
Hàn Thương Nguyệt cố ý bày ra vẻ ân cần đón lấy ly ngọc, diễn một màn ôn nhu cho nàng xem. Hắn muốn chờ đợi thái độ của nàng tiếp theo sẽ như thế nào. Hắn nhận lấy ly rượu bên miệng hướng tới Điệp Uyển Như khen ngợi.
" Diệp tiểu thư thật hiểu lễ nghĩa, làm người khác phải hài lòng "
" Vương Gia quá khen rồi, tiểu nữ sao bì được với biểu tỷ... "
Lạc Vũ Yên trong lòng cười kinh bỉ một cái, nàng ta diễn cho ai xem chứ. Trước mặt người khác thì nhu nhược nhưng sau lưng lại hướng đến nàng mà ra vẻ. Ai thèm là biểu tỷ của cô?
" Gọi ta là Vương Phi "
Diệp Uyển Như bất ngờ bị lời nói của nàng đành ngắt lời, lời nói kia tuy ngắn gọn nhưng mang theo vài phần khí thế khiến nàng ta giật mình. Thái độ ngang ngược này rất giống với Lạc Vũ Yên của trước kia, chẳng lẽ nàng đã khôi phục lại trí nhớ...không thể nào. Điệp Uyển Như tuy có chút lo ngại nhưng rất nhanh hồi phục trở lại, tiếp tục bày ra vẻ mắt nhu nhược yếu đuối.
" Vương Phi...là tiểu muội gọi sai rồi, muội thật đáng bị trách phạt "
Nàng ta vừa nói vừa khổ sở quỳ xuống.
Hàn Thương Nguyệt âm thầm quan sát chậm rãi đỡ nàng ta đứng lên nhẹ giọng can thiệp.
" Nàng cũng chỉ là lỡ lời thôi, ta không trách "
Lạc Vũ Yên sao lại cảm thấy khó chịu đến như vậy? Lúc trước cũng không có cảm giác này. Nàng cầm ly rượu buồn bực uống xuống một ngụm.
Diệp Uyển Như cười thầm nhìn về phía nàng âm thâm đưa ánh mắt đắc ý, bên tay cố tình rót tiếp rượu cho Hàn Thương Nguyệt.
" Đa tạ Vương Gia không trách tội Uyển Nhi, tiểu nữ kính ngài một ly "
" Được "
Hàn Chính Thuần nãy giờ vẫn không nói gì lúc này cũng lên tiếng.
" Ngũ đệ xem ra rất vừa mắt Diệp tiểu thư đây, hai người trước đây rất thân thiết sao? "
Hàn Thương Nguyệt còn chưa nói Diệp Uyển Như bên cạnh đã ra vẻ ngượng ngùng đến chín cả mặt, nàng ta hướng tới thái tử mà giải thích, lời nói cố ý mập mờ càng nói càng khiến người khác hiểu lầm.
" Thái Tử điện hạ, tiểu nữ và Vương Gia...thật không có... chuyện gì, ngài đừng hiểu lầm khiến Uyển Nhi khó xử "
" Thật vậy sao? "
Nói như vậy chẳng khác nào càng khiến người ta hiểu lầm sao? Lạc Vũ Yên nghĩ đến việc trước kia hắn cùng nàng ta, bọn họ...nếu nàng ta và Hàn Thương Nguyệt có tình ý sâu đậm như vậy, nàng ta đã vậy còn lén lút có tư tình bên ngoài... thật đáng xấu hổ.
Lạc Vũ Yên cảm thấy gai mắt khó khăn uống thêm một ly nữa.
Thái Tử nhìn qua liền biết Diệp tiểu thư có tình ý với ngũ đệ, hắn trước kia đã điều tra được rất nhiều chuyện của hai người bọn họ. Ngũ đệ nếu không theo ý chỉ cưới Lạc Vũ Yên thì hiện tại đã cưới nàng ta vào cửa.
" Ngũ đệ ta mời đệ một ly "
" Được "
Diệp Uyển Như đứng bên cạnh hầu hạ rót rượu lúc này cố ý làm đổ rượu vào người Hàn Thương Nguyệt, sau đó lại giả vờ lo sợ ra mặt nhanh tay dùng khăn lau lau trên người hắn.
" Uyển nhi thật sơ ý, Vương Gia đừng trách phạt "
" Không sao "
Lạc Vũ Yên hừ nhẹ một cái, Diệp Uyển Như diễn tệ như vậy nhìn vào liền biết được nhưng hắn làm sao không nhìn ra chứ. Tức chết nàng rồi, nàng vẫn không để ý chính bản thân đã uống xuống không ít rượu đầu óc cũng không còn tỉnh táo như trước nữa. Lúc này nàng đột nhiên lạnh giọng nói lớn.
" Này...đủ rồi "
Lạc Vũ Yên trong lòng chỉ có cảm giác khó chịu cùng tức giận khi nhìn thấy ả ta không ngừng cố ý dùng khăn dụng chạm vào người Hàn Thương Nguyệt. Nàng đã say từ lúc nào hiện tại cũng không kiềm chế được tâm tình mà tiến đến kéo hắn ra khỏi móng vuốt của Diệp Uyển Như.
Lạc Vũ Yên trực tiếp cầm lấy tay của Hàn Thương Nguyệt, hai chân liền leo lên ghế đá đứng trên cao chỉ xuống Diệp Uyển Như cảnh cáo.
" Hạn nữ nhân như ngươi cũng muốn giành phu quân của lão nương, không biết xấu hổ "
Diệp Uyển Như bất giác đứng hình như trời tròng, không thể tin được, đây rõ ràng là Lạc Vũ Yên của trước kia. Nàng ta hướng về phía Hàn Thương Nguyệt nũng nịu.
" Vương Gia ~ "
" Gọi cái gì mà gọi, chàng là phu quân của ta... chỉ có ta mới được gọi "
Diệp Uyển Như bị nàng quát cho sợ hãi thật rồi.
" Vương...Gia.."
" Câm miệng...không được gọi "
Lạc Vũ Yên say đến mất bình tĩnh, hành động lời nói đều theo bản năng mà phát ra.
Diệp Uyển Như bị dọa không dám nói gì thêm nữa chỉ còn biết đưa mắt tố cáo nàng về hướng Hàn Thương Nguyệt.
Hắn lúc này làm sao còn tâm trí quan tâm đến nàng ta, trong lòng hắn chỉ hướng về Lạc Vũ Yên, hắn theo dõi từng biểu cảm trên gương mặt nàng mà vui mừng đến lòng nở hoa. Nàng đang ghen sao? Nàng trong lòng có để tâm đến hắn, nàng đang thích hắn.