Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 55: Ta Nhớ Hết Rồi
Ánh nắng mặt trời bên ngoài đã lên cao, trong phòng trên chiếc giường lớn. Nàng cả thân người nằm gọn trên người hắn, đầu đặt trên ngực hắn một bên tay trong vô thức sờ sờ khuôn ngực rắn chắc, cảm giác thật ấm áp thật trơn bóng.
Ánh sáng bên ngoài chiếu rọi vào hai mắt làm nàng cảm thấy khó chịu từ từ mở mắt ra. Cảm giác đầu tiền chính là toàn thân đều nhứt mỏi, đầu còn có chút choáng váng. Hai tay chống xuống giường nệm nâng người dậy, mắt theo thói quen cũng nhìn xuống. Hắn...Hàn.... Hàn Thương Nguyệt???
Lạc Vũ Yên theo bản năng rời khỏi người hắn, nhìn khắp cơ thể của chính mình. Trời ạ~ nàng hiện tại có khác gì với tắc kè hoa đâu chứ. Cả người chỗ nào cũng xanh xanh tím tím, phía thắt lưng còn có phần ẩn ẩn đau nhứt.
Đem kí ức ngày hôm nay từ chút mà gợi nhớ lại, nàng không khỏi mắng chửi bản thân đã làm ra chuyện xấu hổ nữa rồi. Trong mơ không phải nàng đang tắm biển hay sao? Thật không ngờ đêm qua sự thật là nàng và hắn...đã...huhu ~
Nhớ đến lúc uống say đã làm ra bao nhiêu chuyện kinh ngạc, mắng Diệp Uyển Như rồi còn cả việc chủ động ôm hắn, xoa xoa mặt hắn, cùng hắn...
Nàng, Lạc Vũ Yên hôm nay xin thề với trời sẽ không uống một giọt rượu nào nữa. Thật xấu hổ quá đi mất ~
" Nàng tỉnh rồi "
Lạc Vũ Yên vén chăn phủ kín người, vẻ mặt chuyển sang kinh ngạc đưa mắt nhìn xung quanh rồi chuyển đến hắn, giọng điệu ngây ngốc.
" Đây...là đâu? Chàng...là ai?
Đúng vậy, nàng vì thẹn quá liền giả mất trí. Hắn sẽ không biết đâu nhỉ? Chuyện ngày hôm qua hắn tốt nhất đừng nhắc tới a~
Hàn Thương Nguyệt thoáng chút nhíu mài rất nhanh suy nghĩ điều gì đó liền hồi phục lại tâm tình. Nàng đang muốn chơi trò giả ngốc trước mặt hắn, được hắn sẽ chơi cùng nàng.
" Nàng không nhớ ta là ai? "
" Đúng... vậy "
Hàn Thương Nguyệt bên môi khẽ cười, kéo một cái lại đem nàng đặt ở dưới thân hắn, giọng điệu vô cùng phúc hắc.
" Không sao, nương tử cứ để vi phu từ từ giúp nàng nhớ lại "
" Ai...là nương tử? Ta không nhớ gì hết "
" Thật không nhớ? "
" Ừm..."
Hắn một bên tay chơi đùa tóc nàng, nâng lên phần tóc đen dài có chút rối loạn đưa đến mũi ngửi ngửi thưởng thức hương thơm trên người nàng.
" Những chuyện khác nàng quên đi cũng không sao...duy có một chuyện nàng nên ghi nhớ "
" Chuyện...chuyện gì?"
Hàn Thương Nguyệt nhẹ nhàng đặt nụ hôn lên giữa trán nàng, giọng nhẹ nhàng thủ thỉ bên tai nàng.
" Nàng thích ta, còn là nữ nhân của bổn vương "
Lạc Vũ Yên buồn bực trong lòng, nàng còn chưa được tỏ tình, chưa qua hẹn hò chưa được cầu hôn...đùng một cái liền trở thành nữ nhân đã có chồng rồi "ông trời ơi ~ ông không cần lượt bớt của ta nhiều giai đoạn yêu đương ngọt ngào như vậy chứ."
" Ta mới không có thích chàng "
" Yên nhi nàng nói không thật lòng "
" Ta Không có, khoan đã...ngài vừa gọi ta là...cái gì? "
Hắn cười cười một chút, cố ý nhắc lại lần nữa, giọng đầy mê hoặc.
" Yên Nhi..."
Hắn từ lúc nào lại sến súa như vậy, nhưng nghe cũng...hay hay, có chút thuận tai đi.
" Khó nghe chết đi được "
Hàn Thương Nguyệt biết trong lòng nàng không nghĩ như vậy. Hắn vốn thích trêu chọc nàng, trên môi gương lên nụ cười quỷ nguyệt, trầm giọng gọi tên nàng thêm một lần nữa.
" Yên nhi, Yên nhi...ngoan...cố chịu một chút, một chút nữa thôi "
"..."
Lạc Vũ Yên như muốn hộc máu tươi tại chỗ, hắn cái tên vô sỉ này. Những lời này không phải là đêm qua...hắn nhắc lại làm gì chứ. Chưa kịp ngăn cản, hắn lại không chút đỏ mặt nói tiếp.
" Yên nhi...đêm qua giọng nàng ngâm... thật dễ nghe "
" Aaaa...đủ rồi, đừng nói nữa "
Hắn muốn ép nàng chui xuống hố thật sao, những chuyện này sao lại không biết ngượng miệng mà từ chút khơi gợi kí ức của nàng.
" Là do nàng nói không nhớ gì hết nên ta mới nhắc lại một chút "
" Đủ rồi, ta nhớ hết rồi, cái gì cũng nhớ...không cần nhắc nữa"
Hàn Thương Nguyệt nhìn nàng cười ẩn ý, không buông tha mà tiếp tục trêu chọc nàng.
" Yên nhi cái gì cũng nhớ hết...thật xấu "
" Hàn Thương Nguyệt cút..t.t ra ngoài "
" Đây là phòng của bổn vương "
"..."
Lời còn chưa nói xong hắn toàn thân đã thuận lợi tiếp đất, hắn trong lòng buồn phiền đến đâu cũng không thể làm gì được nàng, vẻ mặt ủy uất ôm y phục âm thầm đến một góc phòng mặc vào. Sau đó liền gọi Tiểu Hương đến hầu hạ nàng, còn căn dặn nàng tạm thời để tránh thích khách thì nên lưu lại phòng hắn một thời gian, chờ hắn đều tra rõ ràng thì sẽ an toàn hơn.
Nàng nghe vậy không khỏi nhớ đến chuyện ngày hôm đó, cả người đều sợ hãi, đúng là ở đây sẽ an toàn hơn, nàng rất nhát gan a ~
Hàn Thương Nguyệt thấy nàng gật gật đầu đồng ý liền rất cao hứng, hắn đây là còn có ý định riêng. Nàng lại không có chút nghi ngờ ý đồ, hắn trước khi rời đi còn để lại cho nàng nụ cười ẩn ý.
Lạc Vũ Yên nhìn hắn cười như vậy với nàng, nàng liền có cảm giác không lành nổi hết cả gay óc. Có chuyện gì không đúng thì phải? Thôi mặc kệ, sau này không uống say nữa thì chắc chắn sẽ không thể xảy ra chuyện gì được nữa.
~ Thư phòng ~
Một tên thị vệ gấp rút tiến vào trong bẩm báo.
" Bẩm Vương Gia chuyện hắc y nhân hành khách Vương Phi đã điều tra ra được người đứng ở sau lưng chỉ định"
" Mau đưa tin tức lên đây "
" Rõ "
Hàn Thương Nguyệt mở cuộn giấy nhỏ trong tay xem qua một lượt liền vò nát, dùng nội lực biến thành tro bụi. Cả người tản ra hàn khí bao bọc đôi mắt ánh lên tinh quang sắc bén.
" Ngươi cho người đến báo với Vương Phi chuẩn bị một chút liền theo ta vào cung "