Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
" Ta muốn con tạm dừng cuộc chiến!" Khi Mộ Lục Nhiên vừa ngồi xuống ghế, liền nói vào trọng tâm. Giọng bà đã không còn chút ưu tư khi kể lại câu chuyện kia.
Sở Thiên nghe vậy thoáng sửng sốt, tinh thần bình tĩnh lại rồi cười khẽ, lắc đầu nói: " Không thể!"
" Vì sao?" Mộ Lục Nhiên
Bàn tay cầm ly trà khẽ siết mạnh theo miệng ly, giọng nói có phần không bằng lòng: " Từ bao đời, hai nước Sở Định đã giương cung bạt kiếm, tuy không thể xác định thực lực nước nào mạnh qua các đời của tiên hoàng, nhưng đến đời của con thì... hừ! Cũng vì bọn xảo quyệt kia nước Sở mới thua một trận đau đớn, mất tất cả. Không biết sư thúc có nghe nói hay không; nhưng cái chiến tích anh hùng kia của bọn họ Lãnh chỉ toàn nhờ vào lòng tin của nước Sở. Nếu năm đó vị tướng quân kia không đề bạt họ Lãnh kia thì bây giờ nước nào hơn nước nào thua vẫn chưa biết..."
" Và tất nhiên, cuộc chiến này con đã chuẩn bị từ trước; nỗi thù đã in vào trong xương máu; bây giờ chỉ vì một câu nói của sư thúc thật sự quá hoang đường hay chăng?" Sở Thiên tay mân mê ly trà, nói xong cười khẩy một tiếng rồi nhấp một ít trà trong ly.
Nhìn gương mặt Sở Thiên chất đầy oán hận, Mộ Lục Nhiên thở dài nói: " Vậy ngươi cũng nên bảo thuộc hạ của mình thả con của nàng ra..."
" Con của nàng... còn sống??" Đôi mắt Sở Thiên mơ hồ.
" Giờ nó đã là vương phi của Tam vương gia rồi..." thanh thanh giọng nói. Có phần bất đắc dĩ.
Nghe vậy, Sở Thiên thoáng sững sốt, rồi cười đầy giễu cợt: " Không ngờ... không ngờ..." Thì ra là vậy, thì ra là vậy; với tư sắc của nàng thì con nàng sinh ra cũng không thua kém gì. Được sử sủng ái của họ Lãnh kia cũng có thể giải thích. Thực không ngờ...
Đôi tay miết mạnh ly trà.
Tâm tình thanh đạm lạnh nhạt nãy giờ của Mộ Lục Nhiên cuối cùng cũng gở bỏ; bà day day thái dương, vẻ mặt khá khó chịu: " Cứ xem như lần gặp này ta nợ con một ân tình vậy, thuộc hạ của con đang bắt nàng giam trong hầm, cứ thế này ta sợ nàng không qua khỏi..."
Bà biết Sở Thiên là người khá lạnh lùng nhưng đối với người thân thì thái độ nhu hòa không ít; biết hắn cũng hay mạnh miệng nhưng mà tâm tư cũng sáng tỏ, bà hạ mình lần này cũng xem như nợ một phần ân tình, dù gì Khiết Lam cũng là con của Vãn Vân. Hắn cũng có lòng thương xót...
Như bà nghĩ, Sở Sở Thiên ngồi xoa nắn ly trà mặt không có cảm xúc, nhưng nhìn vào tay hắn, ly trà đã rạn nứt vài đường lớn. Lát sau hắn cũng đồng ý...
Bên này không khí có phần lặng động còn ở dãy Thiên Nhai đã diễn ra một hồi căng thẳng.
Lãnh Cô Hạo và Sở Thiên Tề đã so lực hơn mấy chục chiêu thức, không phân cao thấp. Xung quanh các tướng lĩnh cũng đánh hăng say, một lực quân lớn của cả hai đều ngã trận; máu tanh lênh láng, có phần buồn nôn.
Sở Thiên Tề thân mình linh hoạt lách người qua một bên tránh mũi kiếm Lãnh Cô Hạo đâm tới, tay di chuyển kiếm đở lại tránh thân mình mất căng bằng. Con mắt âm hiểm, miệng cười cười nói: " Không ngờ, ta cứ tưởng ngươi trầm luân nữ sắc mà võ công giảm chứ, ha ha ha, không tệ không tệ!" hắn cười mỉa mai.
Lãnh Cô Hạo thoáng nghe sắc mặt trầm xuống, thân thể bay lên cao nhắm Sở Thiên Tề chém xuống, giọng điệu khinh bỉ: " Hừ, tuổi của ngươi cũng không còn nhỏ, người ta bây giờ sắp bế chắt mà nhà ngươi vẫn độc thân lẻ loi nhỉ!" Lực đạo mười phần bổ xuống đầu Sở Thiên Tề.
Sở Thiên Tề nhanh chóng xải rộng chân, lùi vài bước, kiếm trên tay chặn lại; lực đạo mạnh mẽ giáng xuống như búa bổ, cánh tay Sở Thiên Tề như tê dại, chân sau trụ lực lún xuống đất, " hự" một tiếng nhưng vẫn mỉa mai nói: " Ông đây muốn thế đấy! Nhà ngươi đến nữ nhân của mình vẫn giữ không chặt!"
Nhớ lại Khiết Lam vẫn còn mất tích, mặt Lãnh Cô Hạo càng đen, không nói không rằng, mười phần sát khí theo kiếm bổ tới.
Bởi vì cánh tay vẫn còn tê tê, Sở Thiên Tề đành phải tránh ra khỏi đường kiếm, thân mình xoay chưa xong đã bị một dao chém đến phần eo. Máu me loang lổ trên từng tấc quần áo.
" Hự!"
" Hự!"
Hai tiếng cùng phát ra, Lãnh Cô Hạo âm trầm quay người nhìn kẻ dám đánh lén mình, " hừ" một tiếng một kiếm đâm xuyên ngực gã đang đứng ngây người nhìn vết thương ở đùi Lãnh Cô Hạo.
Hắn đang không ngờ mình có thể làm bị thương Lãnh Cô Hạo và đang ngẩn người thì trước ngực đau nhói, ngã xuống, chết!
" Ha ha ha!" Sở Thiên tề cười đầy sảng khoái. Quân lính của hắn chết đi mà hắn cười đến thập phần vui vẻ.
Miệng tà mị nhếch lên: " Năm xưa ngươi đánh cũng chẳng vinh quang lỗi lạc gì, đánh như vậy mới xứng với ngươi! Người đâu!"
Sở Thiên Tề vừa dứt lời, quân mai phục khoảng hơn mười mấy người lao nhanh vào đánh nhau với Lãnh Cô Hạo. Sở Thiên tề thì cười đầy mưu mô rút lui ngồi trên lưng ngựa xem cuộc chiến...