Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Thấy chủ nhân trợn mắt nhìn sau lưng mình. Tiểu Mai quay đầu lại nhìn, nàng cũng trợn mắt nhìn nó. Nàng nín thở.
-"Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa..." Tiểu Mai hét ầm lên.
Phía trên tường nghe tiếng hét, Dương Ngọc Lan giật mình nàng trượt tay và thế là nàng hạ cánh xuống nền đất mát lạnh.
-"A cái mông của ta" Nàng đứng dậy suýt xoa cái mông. Nàng nhìn xuống chân.
-"Aaaaaaaaa Chó... chó... cứu ta với, cứu mạng..." Lại một lần nữa tiếng hét chói tai vang lên.
Thế là cả chủ lẫn nô chạy quanh vườn vì bị "chuối đỏ" chưa khi nào góc vườn nổi tiếng yên tĩnh ồn ào như hôm nay. Tiếng chó sủa vang cả phủ. Tiếng người hét nhức cả óc. Người trong phủ kéo nhau dậy xem chuyện gì. Đích thân tri phủ phu nhân Liễu Kim Dung đến xem chuyện người hét chó sủa. Trước mắt bà là một con chó vừa đuổi vừa sủa và hai người mặc trang phục rất lạ xộc xệch, chân đất tóc rối bù nâng váy chạy vòng quanh. Chân chạy miệng la hét. Bà ra hiệu cho người dẫn con chó đi.
Thấy con chó đã đi nàng dừng lại thở dốc. Nàng chạy rất mệt.
-"Ối giời ơi. Chết ta mất. Biết thế này đi đường chính cho xong" Chả nhìn xem có ai không nàng đã ngồi phịch xuống đất. Ui da thật mất hình tượng mà giờ làm gì còn hình tượng nữa.
-"Tiểu thư mà nghe muội thì có phải tốt hơn không" Tiểu Mai cũng chả thèm giữ lễ nghĩa ngồi phịch xuống cùng nàng.
Mọi người trợn mắt há miệng nhì hai chủ tử nhà kia.
-"Cho hỏi hai vị từ đâu tới?" Liễu Kim Dung bước đến gần nàng hỏi.
Nghe giọng này Tiểu Mai đứng phắt dậy hành lễ.
-"Tham kiến phu nhân."
-"Tiểu Mai? Là Tiểu Mai phải không?" Liễu Kim Dung bám lấy hai vai Tiểu Mai. Tiểu Mai ngẩng mặt. Bà nhìn rồi ôm chầm lấy.
-"Vậy Lan nhi đâu?" Bà nhớ ra hài nhi của mình.
-"Tiểu thư đây ạ" Tiểu Mai kéo nàng đứng dậy.
-"Cái gì?" Nàng khó chịu. Nghe giọng nữ nhân vừa rồi rất giống với mẹ nàng ở hiện đại. Nàng bỗng nhớ gia đình rồi nàng khóc. Nàng ngẩng mặt lên, nước mắt lem luốc.
-"Bà là ai?" Nàng nhìn người kia dung nhan ấy giống hệt mẹ nàng không sai một li.
-"Con không biết ta?" Liễu Kim Dung ngạc nhiên tột độ. Đứa con mình dứt ruột đẻ ra bây giờ không biết mình hỏi sao không ngạc nhiên.
-"Thưa phu nhân Tiểu thư ở ngoại quốc có bị ngã và đã mất trí nhớ rồi ạ" Tiểu Mai nhanh nhẹn giải thích. "Tiểu thư đây là mẫu thân của người."
-"Lan nhi của ta" Liễu Kim Dung ôm lấy nàng và khóc.
-"Mẫu thân." Nữ nhân này cho nàng cảm giác mẹ ở cạnh nàng. Thôi thì cứ coi như mẹ vậy. Nàng cũng ôm và khóc to hơn.
-"Có chuyện gì mà đêm khuya không nghỉ ra đây làm ồn?" Tri phủ đại nhân Dương Ngọc Chính từ trong đi ra.
Liễu Kim Dung thả nàng ra quay sang bái kiến vị tri phủ kia. Tiểu Mai dật tay áo nàng kéo nàng xuống bái kiến. Sau khi miễn lễ Tiểu Mai thì thầm vào tai nàng: Người vừa hỏi là Dương Ngọc Chính tri phủ Thanh Châu phụ thân của người. Còn người trẻ tuổi bên cạnh là Dương Ngọc Tuấn ca ca của người còn mẫu thân người tên là Liễu Kim Dung. Nàng cũng chỉ gật đầu ậm ừ. Không hiểu tại sao mà phụ mẫu thân và ca ca của nàng lại giống ba mẹ và hai của nàng ở hiện đại đến thế? Giống từ cái tên đến dung nhan, dáng người. Nàng xác định đây sẽ là ngôi nhà t2 của nàng.
-"Lão gia hôm nay Lan nhi đã về." Liễu Kim Dung nói rồi dẫn nàng đến trước mặt Dương Ngọc Chính.
-"Lan nhi?" Ông nhìn nữ tử trước mặt.
-"Vâng Lan nhi đã về, nhưng đã mất trí nhớ" Liễu Kim Dung nói.
-"Lan nhi cuối cùng con cũng về" Dương Ngọc Chính ôm chầm lấy nàng. Mấy năm qua ông thật sự rất nhớ nàng. Thề có trời lần sau ông sẽ không cho nàng đi xa nữa.
-"Muội muội. Ta nhớ muội" Hết Dương Ngọc Chính lại đến Dương Ngọc Tuấn ôm. Muội muội này đi mất phủ trở nên im ắng. Hắn nhớ tiểu nha đầu muội muội này nha.