Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Dương Ngọc Lan bước vào, một thân y phục hồng nhạt bằng lụa cao cấp. Bước đi nhẹ nhàng thướt tha như gió. Nàng tập mãi mới đi được đấy, ở hiện đại có bao giờ đi thế này đâu. Mọi người đều ngước nhìn nàng. Vũ Phong Thần đưa mắt nhìn nàng. Rất nhanh. Trong mắt hắn thoảng qua ý cười. Và Dương Ngọc Tuấn đã nhìn thấy.
Nàng tiến đến ngồi cạnh Dương Ngọc Tuấn. Nàng yên vị rồi mới nhìn xung quanh. Tên vương gia thúi kia ngồi ở chính giữa. Tất cả quan viên ngồi theo hai hàng. Công nhận a. Cổ đại mỹ nữ dải dác khắp nơi nha. Đâu đâu cũng toàn mỹ nữ. Chả bù cho hiện đại... đâu đâu cũng gặp...
-"Đây là nữ nhi của ta. Dương Ngọc Lan. Vừa từ ngoại quốc về." Dương Ngọc Chính hãnh diện nói
"Thì ra nữ nhân kia là nữ nhi của tri phủ Dương Ngọc Chính." Vũ Phong Thần ngẫm.
-"Tiểu nữ mới về nước mong các vị giúp đỡ!" Dương Ngọc Lan đứng dậy nhẹ nhàng nói.
-"Tiểu thư đúng là mỹ nhân" Vị quan nào đó lên tiếng. Rồi tiếng xì xào khen ngợi vang lên. Hắc hắc khỏi khen nàng cũng biết nhan sắc của nàng mà!
-"Tiểu thư đây có thể vì buổi tiệc mà tấu một khúc?" Một vị quan cười nói.
-"Được thôi" Gì chứ đàn thì nàng bên siêu nhá! Dương Ngọc Lan cho người mang đàn đến. Nàng tấu khúc Hoa Phi Hoa. Tiếng đàn dịu êm rồi réo rắt rồi lại dịu êm. Ai cũng tấm tắc khen ngợi tán thưởng. Hết khúc nàng cho cất đàn.
-" Mời thưởng tiệc" Dương Ngọc Chính nói. Rồi một đoàn vũ nữ vào nhảy múa. Mọi người chúc nhau rượu rồi lại ngắm các hồng y nữ tử nhảy múa. Cứ thế thời gian trôi đi. Tiệc tàn. Dương Ngọc Lan ngà ngà say liền được Tiểu Mai đưa về phòng.
Từ đầu tới cuối Vũ Phong Thần không nói câu nào chỉ lặng im nhìn Dương Ngọc Lan. Tiệc tàn ai về nhà nấy. Chỉ có tên vương gia không về. Dương Ngọc Chính sắp xếp cho hắn một căn phòng gần hậu hoa viên.
Nửa đêm Vũ Phong Thần vẫn không ngủ được. Hắn bật dậy ra ngoài. Đi trong hậu hoa viên. Dưới ánh trăng sáng hoa nở rộ, hương thơm thoang thoảng, nam nhân bạch y dung mạo tuấn tú nhìn về nơi xa. Khung cảnh thật phong tình.
Ấy vậy mà có người lại phá hỏng khung cảnh đó.
-" Ọe... ọe..." Dương Ngọc Lan ngồi xổm trên bậc thềm. Cúi đầu ói. Vũ Phong Thần nhìn nàng rồi chạy một mạch vào phòng. Hắn nhìn mà cũng muốn ói.
-"Tiểu thư. Người có sao không? Sao người không gọi nô tỳ?" Tiểu Mai chạy lại đỡ Dương Ngọc Lan.
Dương Ngọc Lan thở dốc. Tía nhà nó. Lần sau nàng sẽ không đụng rượu nữa. Nó hại nàng thê thảm. Nửa đêm người ta ngon giấc mình lại ra đây ói. Tiểu Mai đưa nàng đi rửa mặt. Rồi đi ngủ.
Tiểu Mai về phòng Cho nàng chừa. Cái gì lạ cũng muốn thử. Cũng tại Đại nhân. Hôm qua nàng đã ngăn Tiểu thư rồi mà Đại nhân còn nói "Hôm nay là ngày của Lan nhi cứ để cho Lan nhi tự nhiên" Nên thành ra giữa đêm nàng phại chạy ra.
Sáng hôm sau, sau khi dùng điểm tâm Dương Ngọc Lan ra phố đi dạo lại chạm mặt Vũ Phong Thần. Hắn lướt qua nàng. Hứ đồ chảnh chọe.
Dương Ngọc Lan cùng Tiểu Mai đi ngược hướng của Vũ Phong Thần. Mạc Thiên hơi ngạc nhiên hôm qua chủ tử còn nói chuyện với Dương tiểu thư cơ mà. Sao hôm nay lại không nói gì? Có hay không đêm qua xảy ra chuyện?
Dương Ngọc Lan như cá cảnh đi lòng vòng làm Tiểu Mai chạy theo chóng cả mặt. Tiểu thư nhà nàng vẫn còn nghịc ngợm lắm. (nói đúng là sửu nhi Mai tỷ ạ!)
-"Ô ô kẹo hồ lồ kẹo hồ lô. Tiểu Mai mua cho ta 2 cây" Dương Ngọc Lan nhìn thấy kẹo hồ lô thì hô lên.
-" Vâng. Tiểu thư đợi muội." Tiểu Mai đi mua kẹo.
Ở hiện đại xem phim cổ trang nhìn thấy kẹo hồ lô gớm mà nó thèm. Nay xuyên không nàng nhất định phải ăn thử. Nguyện vọng sắp thành... hắc hắc!!!
Tiểu Mai đưa kẹo cho Dương Ngọc Lan " Đây là hai cây kẹo cuối cùng rồi. Tiểu thư vẫn thích kẹo hồ lô sao" Ngày trước chưa đi du học tiểu thư nhà nàng rất rất rất thích kẹo hồ lô nha.
"Ân. Thích chứ nhìn ngon chết đi được" Dương Ngọc Lan cắn một miếng. Công nhận những thứ nàng thích là những thứ ngon và đẹp nhất.
-"Giang sơn dễ đổi bản tính khó rời!" Tiểu Mai cảm thán một câu.
"Đi ta với muội đi thăm thú tiếp. Nghe nói ở đây cảnh đẹp lắm đúng không?" Dương Ngọc Lan vừa ăn vừa nói.
"Tiểu thư cẩn thận mắc nghẹn. Đúng là ở đây có rất nhiều cảnh đẹp. Tỷ như thôn Đào Hoa có rất nhiều đào, tỷ như thôn Liên Hoa có một hồ hồng liên rất lớn và đẹp, tỷ như thôn Hồng Thuỷ có một thác nước chảy từ lưng chừng Hồng Thuỷ Sơn nước lại có màu hồng nhạt rất đẹp, tỷ như..." Tiểu Mai hào hứng kể.
"Thôi thay vì đứng đây kể lể thì đưa ta đi thăm những nơi đó đi" Dương Ngọc Lan ngắt lời Tiểu Mai.
"Vâng" Tiểu thư thật là cái gì cũng không nhớ chỉ nhớ mỗi kẹo hồ lô.
"A" Bỗng Dương Ngọc Lan kêu lên.
"Tiểu thư sao vậy?" Tiểu Mai quay lại.
Tiểu thư nhà nàng đang nhìn chằm chằm vào cây kẹo hồ lô dưới đất. Và trên tay của nàng ấy không còn cây kẹo. Tiểu Mai đoán ra chuyện.
"Ha. Dám làm rơi kẹo của ta. Hảo" Dương Ngọc Lan ngẩng mặt lên. À thì ra là Tam vương gia - Vũ Phong Thần của Nguyệt quốc. Hắn đúng là khắc tinh của nàng mà.
"Là Dương tiểu thư" Mạc Thiên bên cạnh hô lên. Ha hả để xem lần này vương gia sẽ xử lí thế nào.
"Ngươi được lắm Vũ Phong Thần. Dám làm rơi kẹo của ta. Đền ngay cho ta." Dương Ngọc Lan quát lên.
"Tiểu thư muội sẽ mua cho tiểu thư. Mạo phạm vương gia e rằng..." Tiểu Mai nói. e rằng Đại nhân sẽ mất chức. Tiểu thư cớ sao cứ vướng vào những người quyền cao chức trọng thế này?
"Hắn làm hắn chịu" Dương Ngọc Lan nói. Nàng thích hồ lô kinh khủng mà hắn dám cả gan làm rơi của nàng. Nàng nhân cơ hội này sẽ ăn kẹo hồ lô free mãi mãi. Nói thật thì ở hiện đại nàng cũng không phải dạng vừa đâu!
"Mạc Thiên" Vũ Phong Thần lên tiếng. Giọng nói lãnh đạm. lạnh lẽo.
"Vâng. Dương tiểu thư muốn nhiều hay ít?" Mạc Thiên hướng Dương Ngọc Lan vấn.
"Tam vương gia đây sẽ là người đi mua không phải ngươi." Nàng lườm Mạc Thiên.
"Vương gia" Mạc Thiên nói nhỏ. Haizzz Dương tiểu thư này thật bá đạo. Coi như vương gia thiệt hại rồi.
"Bao nhiêu?" Vũ Phong Thần vấn. Vẫn cái điệu lãnh đạm đó.
"Lúc nào ta muốn ăn ngươi phải đêm cho ta cho đến khi ta từ giã cõi đời." Vậy là Dương Ngọc Lan được ăn kẹo hồ lô free mãi mãi.
"Hả?" Mạc Thiên ngơ ngác. Dương tiểu thư sao lại có thể bắt vương gia làm như vậy? Vương gia sẽ không đồng ý đâu.
Vũ Phong Thần không nói gì chỉ gật đầu.