Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bên ngoài Vô Tình cốc, tại phòng trọ trong thị trấn nhỏ.
" Sư công, người đã đến rồi". Tiêu Nam Hiên đối với người vừa tới- Thiên Sơn lão nhân tỏ thái độ cung kính.
" Hiên nhi, Phi nhi, các con cầm phong thư xin gặp mặt này đi Vô Tình cốc đưa cho Vô Tình sư thái, ba ngày sau ta và nàng sẽ gặp lại trên đỉnh Vô Tình cốc" . Thiên Sơn lão nhân phân phó nói.
" Sư công, chúng con xin làm theo". Tiêu Nam Hiên và Long Phi chắp tay, xoay người rời đi.
Trong Vô Tình cốc.
" Sư phụ, đệ tử Thiên Sơn là Tiêu Nam Hiên và Long Phi đến bái kiến". Một đệ tử tiến vào hồi bẩm.
" Cho bọn họ đi vào". Vô Tình sư thái cười lạnh, hắn rốt cục đã đến đây.
Rất nhanh, thân ảnh Tiêu Nam Hiên và Long Phi liền xuất hiện tại cửa, ánh mắt hơi hơi đảo qua Vân Phi Tuyết đứng phía sau Vô Tình sư thái .
Hai người chắp tay nói: " Đệ tử Thiên Sơn xin bái kiến sư thái".
" Có chuyện gì hãy nói đi". Ngữ khí Vô Tình sư thái lạnh như băng hàm chứa vẻ không biết sự tình gì.
" Đây là phong thư xin gặp mặt mà sư công của đệ tử là Thiên Sơn lão nhân đưa cho sư thái". Tiêu Nam Hiên xuất ra phong văn trong lòng .
Một đệ tử bên cạnh tiếp nhận lấy, hai tay cung kính đưa cho Vô Tình sư thái.
Vô Tình sư thái mở ra cũng chỉ thấy trên phong thư viết: " Sư thái, ba ngày sau chúng ta ở trên đỉnh cốc gặp lại, đã tới thời điểm giải quyết ân oán đã hơn chục năm xảy ra trong lúc đó rồi".
" Ba!" nàng lập tức nắm chặt phong thư trong tay, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm bọn họ nói: " Được, trở về nói cho hắn biết ba ngày sau ta nhất định làm theo ước hẹn".
" Sư thái, vậy chúng ta trước hết xin cáo từ". Tiêu Nam Hiên chắp tay nói.
" Tuyết nhi, thay vi sư tiễn đưa bọn họ, miễn cho người ta nói chúng ta không hiểu quy củ". Vô Tình sư thái đột nhiên phân phó cho Vân Phi Tuyết đang ở một bên.
" Sư phụ?". Vân Phi Tuyết hơi hơi sửng sốt đáp lời, nàng không rõ đây là ý tứ gì của sư phụ? Vì muốn thành toàn nàng? Hay còn có ý nghĩa khác?
Vẫn là ra khỏi Vô Tình cốc.
Long Phi nhìn bọn họ nói: " Sư huynh, ta tới phía trước chờ ngươi". Nói xong đầu cũng không quay lại liền hướng phía trước mặt đi đến.
Vân Phi Tuyết biết hắn cố ý lưu lại thời gian để cho bọn họ ở một mình , một chỗ , đáng thương thay cho hắn có tâm lại mang thêm đau khổ rồi.
" Vân Phi Tuyết, sư phụ ngươi có làm khó dễ ngươi hay không?" Tiêu Nam Hiên lập tức ôm lấy nàng, hắn đã lo lắng cho nàng suốt một buổi tối.
" Không có, nàng đã hứa hẹn không làm khó ta, ta tốt lắm, ngươi không cần lo lắng cho ta". Vân Phi Tuyết tựa vào trước ngực hắn.
" Vậy tốt rồi, ba ngày sau, sự tình sẽ được giải quyết, ta có thể mang theo ngươi và Điệp nhi, Bình nhi trở về Vương phủ rồi". Tiêu Nam Hiên đỡ lấy bả vai của nàng, sâu thẳm trong con ngươi đen tuyền là thật nhiều chân tình thâm thúy.
" Ân, ngươi đi nhanh đi, Long Phi chắc đã chờ đến sốt ruột rồi". Vân Phi Tuyết buông tay hắn ra, thúc giục, nàng không muốn lòng của Long Phi càng thêm tổn thương.
" Vậy ta đây đi trước". Tiêu Nam Hiên nhanh ở trên mặt nàng hôn một cái, khóe môi mang theo ý cười xoay thân rời đi.
Vân Phi Tuyết nhìn bóng dáng hắn, nét tươi cười trên mặt chậm rãi thu hồi, vì sao chuyện xảy ra ba ngày sau khiến nàng mơ hồ cảm giác được một loại dự cảm không tốt? Tâm tình nàng lập tức nổi lên trầm trọng.
Trong nhà trọ.
" Sư huynh, chờ xong việc lần này, ta sẽ ở lại Thiên Sơn phụng dưỡng sư công và sư phụ , còn ngươi sẽ trở về" . Long Phi tiến vào phòng hắn, nói tới, hắn thật thiệt tình chúc phúc sư huynh và Vân Phi Tuyết nhưng hắn không thể ở nhìn bọn họ hạnh phúc.
Tiêu Nam Hiên nhìn ánh mắt hắn che dấu bi ai, nếu không để hắn rời đi kia chỉ sợ đối với hắn là sự tra tấn thống khổ nhất, có lẽ thời gian có thể chữa lành hết thảy. Thật lâu sau mới gật đầu nói: " Được". Hắn ngoài đồng ý còn làm được chuyện gì.
" Vậy ngươi nghỉ ngơi đi, ta trước đi ra ngoài". Khóe môi Long Phi hé ra một nụ cười thản nhiên chua sót, mang vẻ tươi cười xoay người rời đi.
Phía sau truyền đến một tiếng áy náy than nhẹ.
"Long Phi, thực xin lỗi".
Thân mình Long Phi cứng ngắc trong một chốc, không cần có " Thực xin lỗi", hắn hiểu điều này, hắn không trách Tiêu Nam Hiên.
Ba ngày sau.
Trên đỉnh Vô Tình cốc .
Sáng sớm, Vô Tình sư thái liền mang theo Vân Phi Tuyết và chúng đệ tử luôn bên cạnh đứng chờ ở một nơi.
Dưới chân núi truyền đến một đoàn tiếng bước chân cực nhẹ nhàng, nếu là người nghiên cứu võ thuật chỉ trong một thoáng liền biết người tới nhất định võ công cao cường, sâu không lường được.
Đang ngồi ở chỗ kia uống trà, bàn tay Vô Tình sư thái nhẹ run run một chút, đầu không khỏi chuyển hướng sang người vừa tới.
Bốn mắt nhìn nhau, hai người liền đối diện mang theo vẻ kinh ngạc như vậy.
Hắn cũng già đi, trong trí nhớ của nàng, thiếu niên tuyệt sắc tuấn mỹ kia đã biến thành như hôm nay thành một lão nhân đầu bạc, hận ý trong lòng nổi lên khiến nàng đột nhiên tức giận, hết thảy đều là hắn tự tìm lấy.
Nàng cũng già đi, trong trí nhớ của hắn, cô gái ngang bướng cố chấp, bá đạo lại xinh đẹp kia nay đã biến thành một lão bà bà trên mặt đều là nếp nhăn , trong lòng đột nhiên dâng lên hổ thẹn.
" Không biết đại danh đỉnh đỉnh - Thiên Sơn lão nhân đến Vô Tình cốc làm cái gì?" Vô Tình sư thái buông lời nói mang theo hận ý, trào phúng thốt ra, không phải luôn trốn tránh nàng sao?
Thiên Sơn lão nhân chỉ là than nhẹ một chút, biết oán hận trong lòng nàng vẫn không thể đong đếm được: " Mấy năm nay ngươi có ổn không?"
" Rất dễ để sống tốt". Vô Tình sư thái oán hận theo dõi hắn, tựa hồ không kiên nhẫn lại che dấu ý tứ của chính mình : " Ngươi có chuyện gì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co".
" Được, vậy tốt rồi, ta đây cũng liền nói thẳng ra, ân oán của chúng ta trong lúc đó hãy tự giải quyết, đừng khó xử tiểu bối". Thiên Sơn lão nhân đem ý mình nói rõ.
" Ngươi không phải quản nhiều , đó là chuyện tình của Vô Tình cốc ta, ta muốn thế nào sẽ được thế đó! Cùng với ngươi không có gì quan hệ". Vô Tình sư thái lạnh lùng, đột nhiên lại cười lạnh: " Muốn không khó xử cũng có thể, trừ phi ngươi dập đầu giải thích trước mặt ta".
" Ngươi sai lầm rồi, nàng là đệ tử ngươi cũng lại là Vương phi của Hiên nhi, nếu ấn định theo đạo lý "Xuất giá tòng phu" nàng đã được xem như là người của Thiên Sơn ta" . Thiên Sơn lão nhân không ra oai không hiềm giận nhìn nàng nói.
Vô Tình sư thái ngẩn ra, không nghĩ tới hắn sẽ nói như vậy, khóe môi nổi lên một cái tươi cười châm chọc : " Cho dù nàng là người của Thiên Sơn thì thế nào? Chính là lúc trước vì bảo trụ hai hài tử kia , nàng đã đáp ứng rồi hứa hẹn cho ta, nên nàng phải làm theo".
Nói xong sắc mặt của nàng thay đổi, trở nên lạnh như băng, Vô Tình nàng sẽ không khinh địch, cứ như vậy mà buông tha cho hắn.
ân Phi Tuyết tâm trạng căng thẳng, xem ra sư phụ không đạt được mục đích sẽ không bỏ qua rồi.
Tiêu Nam Hiên sắc mặt cũng trở nên trầm trọng, cho dù có dập đầu giải thích cũng được nhưng hắn sẽ không để cho sư công chịu nhục nhã như thế.
" Ta cảm thấy rất kỳ quái, luôn luôn có cảm giác ngươi vì sao không tự mình động thủ cùng ta tỷ thí." Thiên Sơn lão nhân vẫn như trước không uy không giận , trên mặt hắn nhìn không ra một tia tức giận.
"Đáng tiếc ta không nghĩ tỷ thí với ngươi." Nhưng hắn càng như vậy thì trong lòng Vô Tình sư thái hận ý càng sâu đậm. Hơn vài thập niên rồi, biểu hiện của hắn vẫn là không thèm để ý như thế , muốn chọc giận nàng động thủ sao? Nàng sẽ không mắc mưu, nàng đã sớm không còn là cô gái hay xúc động liều lĩnh lúc trước nữa rồi.
"Sợ bại bởi ta hay sợ đánh mất mặt của ngươi ngay trước mặt đệ tử của ngươi? Nếu ngươi thắng ta sẽ quỳ xuống cầu xin ngươi tha thứ , vậy không phải càng có thể hả được oán hận chất chứa trong lòng suốt mấy thập niên này rồi hay sao?" Thiên Sơn lão nhân lại từng bước chọc giận muốn chính nàng động thủ, nhưng trong lòng lại có tính toán khác.
"Đánh thắng ngươi? Ta còn tự mình hiểu được, Thiên Sơn lão nhân ngươi là người thế nào chứ, thử hỏi thiên hạ có mấy người có thể là đối thủ của ngươi , ta so với bọn họ muốn đánh thắng ngươi thì lại càng không thể." Vô tình sư thái ngồi ở chỗ kia bất vi sở động nhìn Vân Phi Tuyết cùng Tiêu Nam Hiên nói, nàng muốn hắn khó xử nhìn đệ tử của hắn khổ sở, trong lòng nàng sẽ thoải mái thống khoái.
"Sư thái làm người phải có giới hạn, chó nóng nảy còn có thể nhảy tường huống chi là người bị ngươi bức điên, Phi Tuyết có thể không tuân thủ lời thề ngày đó, ngươi có năng lực làm gì được nàng?" Long Phi đột nhiên ở một bên thốt lên.
"Biến sang một bên đi, ngươi là thân phận gì? Nơi này còn chưa có đến phần ngươi nói chuyện." Vô Tình sư thái có chút bị chọc giận, vấn đề này nàng không phải không nghĩ qua, cho nên nàng mới không có bức bách nàng ta.
"Ngươi hận là ta, cho nên ân oán của chúng ta tự chúng ta giải quyết, không cần khiến cho người vô tội liên lụy." Thiên Sơn lão nhân ở một bên nhân cơ hội nói.
"Chính mình giải quyết, được , ngươi nói muốn như thế nào giải quyết?" Vô Tình sư thái hung hăng nhìn chằm chằm hắn, oán hận suốt bao nhiêu thập niên nàng chỉ cần điều này.
"Ngươi muốn như thế nào giải quyết?" Thiên Sơn lão nhân hỏi lại nàng, chỉ cần nàng trong lòng thoải mái là tốt rồi.
"Ta muốn giết ngươi." Vô Tình sư thái hung hăng nói, lời còn chưa dứt thân mình đã bay lên trời, thanh kiếm trong tay đã thẳng tắp đâm tới
Ai cũng thật không ngờ Vô Tình sư thái sẽ đột nhiên xuất thủ, nhưng cũng không hoảng sợ bởi vì bọn họ biết dựa vào võ công của Thiên Sơn lão nhân, không chỉ nói một Vô Tình sư thái chứ mười Vô Tình sư thái hắn cũng có thể tránh được.
Nhưng càng làm cho ai cũng không nghĩ tới là Thiên Sơn lão nhân cư nhiên đứng ở nơi đó, nhắm mắt không nhúc nhích cứ như vậy nhìn bảo kiếm lấp lánh tỏa sáng dưới ánh mặt trời đang hướng tới ngực của chính mình ngực đâm lại.
Tiêu Nam Hiên thầm kêu một tiếng "không tốt", sư công đây là chuẩn bị chịu một kiếm của nàng, nhưng một kiếm này của Vô Tình sư thái lại ngoan độc , khẳng định dùng đến toàn bộ công lực, hắn sao lại có thể để cho sư công bị thương được, không kịp nghĩ nhiều liền động thân chắn phía trước sư công.
"Xoạt" một tiếng, bảo kiếm đã đâm thủng bờ vai của hắn
"Hiên nhi." Thiên Sơn lão nhân lập tức đỡ lấy hắn, vung tay lên thân thể của Vô Tình sư thái liền nhanh chóng lui lại sau mấy bước mới đứng vững.
"Sư phụ ngươi không sao chứ." Đê tử phía sau đỡ lấy nàng.
"Không có việc gì." Vô Tình sư thái hất các nàng ra.
"Hiên, ngươi thế nào?" Vân Phi Tuyết khẩn trương chạy tới mang theo quan tâm.
"Sư huynh ngươi thế nào?" Long Phi cũng lo lắng đi qua.
"Ta không sao không cần lo lắng." Tiêu Nam Hiên lấy tay rút bảo kiếm ra, Long Phi nhanh chóng rắc kim sang dược lên cho hắn , Vân Phi Tuyết lại giúp hắn băng bó.
"Hiên nhi, sư công là tự nguyện chịu một kiếm của nàng, để cho nàng xóa bỏ được oán khí trong lòng mấy năm nay, để cho sự tình có thể kết thúc tốt đẹp." Thiên Sơn lão nhân nói, bọn họ hẳn cũng nhìn ra được vậy tại sao lại thay hắn ngăn trở một kiếm này.
"Ta biết sư công, nhưng mà sư công ta không thể để cho ngươi bị thương đươc." Tiêu Nam Hiên cúi đầu.
"Ha ha ha ha." Vô Tình sư thái ở một bên đột nhiên cuồng tiếu, giống như là nghe được một câu chuyện buồn cười, "Tức cười, tự nguyện chịu của ta một kiếm, được, vậy ngươi liền chịu chết đi."
Nàng trong tay cầm lấy bảo kiếm lại một lần nữa hướng về phía Thiên Sơn lão nhân đâm tới.
Hắn vẫn như trước không hề nhúc nhích mà đứng ở nơi đó.
Thời điểm bảo kiếm chạm đến quần áo của Thiên Sơn lão nhân chợt dừng lại.
"Mấy chục năm oán hận sẽ không để cho ngươi chịu một kiếm rồi cảm thấy yên tâm thoải mái nhẹ nhàng như vậy đâu. Ta muốn cho ngươi giống ta thống khổ cả đời." Vô Tình sư thái oán hận nói xong, bảo kiếm đột nhiên vòng sang một hướng khác, hướng về Vân Phi Tuyết mà đi.
Vân Phi Tuyết kinh ngạc đứng ở nơi đó, nàng không thể tin được cũng không thể tưởng tưởng được sư phụ thế nhưng lại muốn giết nàng.
"Phi Tuyết tránh đi." Tiêu Nam Hiên một phen đẩy nàng ra lại dùng thân thể chính mình hứng chịu, ai biết Long Phi ở một bên lại bay nhanh đến đẩy hắn ra
"Phốc." Thời điểm bảo kiếm đâm vào ngực Long Phi phun ra một ngụm lớn máu tươi.
"Long Phi." Tiêu Nam Hiên lập tức ôm lấy thân thể đang muốn ngã xuống của hắn.
"Long Phi ngươi thế nào rồi? Có nặng lắm không?" Vân Phi Tuyết nhìn ngực hắn không ngừng chảy ra máu tươi cảm thấy có chút bối rối, "Tại sao có thể như vậy? Tại sao có thể như vậy?"
"Phi nhi." Thiên Sơn lão nhân từng bước vượt qua, tay đặt ở sau lưng truyền nội lực cho hắn.
"Sư công không cần lãng phí công lực." Long Phi nói với hắn, ngữ khí cũng vẫn thoải mái như vậy.
"Phi nhi cố chống đỡ." Thiên Sơn lão nhân chậm rãi thu hồi tay, nếu có thể sử dụng công lực cứu mạng của hắn trở về , hắn sẽ không chút do dự đem công lực mấy chục năm này đều truyền cho hắn.
"Long Phi ta sẽ cứu sống ngươi, chúng ta đi tìm đại phu." Tiêu Nam Hiên nói xong muốn ôm hắn dậy, không thể để cho hắn ta chết được, hắn đã muốn nợ hắn ta quá nhiều rồi.
"Sư huynh hãy nghe ta nói." Long phi ngăn cản , trên mặt hắn mang nụ cười thoải mái mà từ trước đến nay chưa từng có, chậm rãi vươn tay tháo xuống mặt nạ màu bạc trên mặt
P.s: Ai temmmmm~ đi
VOtes và Cmt nếu bạn thấy nó xứng đáng