Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Là ông ấy—“
Thu Triệu Ảnh kinh hỉ mở to hai mắt nhìn, không ngờ tới Tiêu Dao Vương phi lại là đồ đệ của Tiết thần y. Tuy rất tò mò vì sao nàng không học y thuật, nhưng hiện tại quan trọng nhất vẫn là tìm Tiết thần y chữa bệnh cho Nguyệt Nhi.
“Không biết hiện tại tôn sư đang ở đâu?” Hai tay ôm quyền, hắn truy vấn hỏi.
Bắc Tiểu Lôi nhếch môi, liếc hắn một cái.
“Ngươi nói muốn tìm ông ấy chữa bệnh cho muội muội ngươi, ta khuyên ngươi vẫn là nên từ bỏ đi.” Xú lão đầu kia không biết hiện tại đang tiêu dao ở nơi nào đâu?
“Vì sao?” Thu Triệu Ảnh sửng sốt, thần sắc khẩn trương hỏi, “Là cần phải có ngân lượng à? Nhiều hơn nữa cũng không sao, chỉ cần tôn sư chịu chữa bệnh cho tiểu muội.” Chỉ cần chữa khỏi bệnh cho Nguyệt Nhi, cho dù táng gia bại sản, hắn cũng không tiếc.
Xuy—
Bắc Tiểu Lôi xem thường cười một tiếng, ngẩng đầu nhìn hắn.
“Chuyện cười, xú lão đầu chưa bao giờ để ý đến bạc.”
Dùng câu nói của ông thì tiền chỉ là vật ngoài thân, sống không mang theo đến, chết không mang theo đi, ông cũng không hiếm lạ.
“Vậy là—“ Thu Triệu Ảnh không hiểu.
“Hiện tại không biết xú lão đầu đã vân du đến nơi nào rồi? Đợi đến khi ngươi tìm được ông ấy, rau cúc vàng đều đã nguội.” Chỉ sợ tìm được cũng vô dụng, người chết rồi, còn có tác dụng cái rắm.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Thu Triệu Ảnh cũng mất đi chủ kiến.
“Không có ông ấy, còn có sư huynh của ta mà. Y thuật của huynh ấy không kém lão đầu đâu.” Thanh xuất từ lam, xanh hơn lam(1).
“Vậy không biết sư huynh của vương phi hiện đang ở đâu?”
Thu Triệu Ảnh thất vọng đã không còn tiếp tục dám ôm hi vọng quá lớn nữa. Hắn sợ hi vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
“Muốn tìm huynh ấy rất dễ dàng.” Bắc Tiểu Lôi đi ra ngoài bình phong, ngồi trên ghế trúc, đáp.
“Vậy có thể thỉnh vương phi hỗ trợ xin sư huynh người đến chẩn trị cho tiểu muội của tại hạ được không?” Thu Triệu Ảnh cũng đi ra theo, thật cẩn thận khẩn cầu nói.
“Có thể.” Bắc Tiểu Lôi gật đầu, “Bất quá, trước khi huynh ấy đến đây, vẫn cần có Nguyệt tư thảo kéo dài tính mạng cho lệnh muội.” Nếu không, cho dù sư huynh có tới rồi, cũng chỉ còn lại một khối thi thể lạnh băng.
“Được, ta đây sẽ lại đi hoàng cung một chuyến.” Hiện tại đã biết sư huynh của vương phi có thể cứu Nguyệt Nhi, hắn làm sao có thể lại đổi nàng lấy Nguyệt tư thảo chứ?
“Đồ ngốc.” Bắc Tiểu Lôi lườm hắn một cái, vừa mới xông vào hoàng cung một chuyến, nơi đó chắc chắn sẽ canh gác sâm nghiêm, giờ hắn lại muốn tự dâng mình lên trước cửa cho người ta bắt à?
“Ta viết một phong thư, ngươi đi giao cho Tiêu Dao Vương phủ. Ta sẽ nói với kẻ gây tai họa lấy Nguyệt tư thảo giúp ngươi.” Thuận tiện cũng báo bình an với hắn.
Thu Triệu Ảnh nhìn Bắc Tiểu Lôi, thấy ánh mắt nàng trong suốt, xem ra nàng thật sự muốn giúp hắn, trong lòng không khỏi nảy sinh lòng cảm kích đối với nàng.
“Đa tạ vương phi.”
“Được rồi, đi lấy bút mực đi.” Bắc Tiểu Lôi khoát tay thúc giục.
“Ta đi lấy ngay.” Thu Triệu Ảnh vội vàng rời khỏi.
…
“Quản gia, thời gian bổn vương đi vắng quý phủ, nếu nơi này có tin tức của vương phi, ngươi hãy dùng bồ câu đưa tin báo cho bổn vương.”
Trước vương phủ, xe ngựa họa tường mây trên thân đậu ở chỗ này. Đầu xe có một mã phu mặc đồ đen đang ngồi, phía trước xe là thị vệ cưỡi tuấn mã. Dạ Tinh Thần một thân áo trắng nhẹ nhàng đang đứng bên cạnh, dặn dò Ngô tổng quản.
“Vâng, vương gia. Nô tài nhớ kỹ.” Ngô tổng quản gật đầu, thật mong vương gia sớm đưa vương phi bình an vô sự trở về.
“Ừ, bổn vương đi đây.”
Dạ Tinh Thần quay thân, áo bào tung bay, chân giẫm lên ghế, nhảy lên xe ngựa.
“Cung tiễn vương gia.”
“Đát đát đát…”
Khi xe ngựa bọn họ còn chưa rời đi, trước mặt đột nhiên có một con ngựa đi đến. Ngồi trên lưng ngựa là một thiếu niên mặc đồ đen, ánh mắt khuôn phép. Thoạt nhìn thân thủ không tệ.
Đáy mắt thâm thúy của Dạ Tinh Thần hiện lên một đạo ánh sáng, nhanh đến mức làm cho người ta nắm bắt không được. Đứng ở nguyên chỗ, mắt nhìn con ngựa càng ngày càng gần.
“Xin hỏi ai là Tiêu Dao Vương gia?”
Thiếu niên từ lưng ngựa nhảy xuống, nhìn mấy người ở đó nói, ánh mắt nghi hoặc rơi xuống trên người Dạ Tinh Thần, nhìn bộ dáng hẳn là hắn đi.
“Bổn vương.” Dạ Tinh Thần đứng dậy, con ngươi đánh giá thiếu niên, “Không biết ngươi tìm ta có chuyện gì?” Thiếu niên này là ai? Cho tới bây giờ hắn chưa từng gặp qua? Là ai nhờ người này tìm đến mình đây?
Thì ra hắn thật sự là Tiêu Dao Vương, nhìn dáng vẻ hắn hẳn là sắp xuất môn, may mắn mình không có đến muộn.
Thiếu niên nhẹ nhàng thở ra, từ trong túi áo lấy một phong thư đưa ra.
“Tại hạ phụng mệnh gia chủ nhân, đặc biệt đến đưa một phong thư cho vương gia.”
Dạ Tinh Thần gật đầu với Ngô tổng quản bên người, Ngô tổng quản tiếp nhận thư giao cho Dạ Tinh Thần.
Dạ Tinh Thần nhận lấy thư, khi con ngươi đảo qua bút tích trên phong thư thì sáng ngời, xẹt qua một tia kinh hỉ, bút tích này rõ ràng là của Lôi Nhi. Khẩn cấp xé mở thư ra xem, quả nhiên là nàng. Sau khi đọc xong, trên khuôn mặt đã mang vẻ tươi cười.
“Vương gia, có chuyện gì mà cao hứng như vậy?” Ngô tổng quản nhìn thấy nụ cười của Dạ Tinh Thần, tò mò hỏi. Từ hôm qua vương phi bị bắt đến giờ, vương gia vẫn luôn trầm mặt không vui, hiện tại cao hứng như vậy, chẳng lẽ có tin tức của vương phi rồi?
“Đây là thư Lôi Nhi gửi đến.” Dạ Tinh Thần giơ thư lên, vui vẻ nói.
“Thật sự?” Nghe được tin tức như thế, Ngô tổng quản cùng mấy thị vệ đều cười lên. Thật tốt quá, là vương phi gửi thư.
“Vậy vương gia, hiện tại vương phi đang ở đâu? Chúng ta có cần đi đón nàng hồi phủ ngay bây giờ không?”
“Không.” Dạ Tinh Thần lắc đầu, nụ cười vẫn không giảm. “Hiện tại Lôi Nhi bình an vô sự, bổn vương trước phải tiến cung lấy một thứ.” Tuy không biết vì sao trong thư Lôi Nhi nói về Nguyệt tư thảo, nhưng khẩu khí kia rõ ràng là nàng, không sai được. Nếu đã như vậy, hắn trước đi lấy Nguyệt tư thảo cho nàng.
“Công tử, làm phiền ngươi đưa tin.” Dạ Tinh Thần quay đầu chắp tay nói với thiếu niên áo đen. “Thỉnh ngươi về truyền lời cho chủ nhân nhà ngươi, hiện tại ta sẽ đi lấy Nguyệt tư thảo. Ngày mai liền mang Nguyệt tư thảo tới cửa bái phỏng, làm phiền các ngươi tiếp tục chiếu cố vương phi của tại hạ một ngày.”
“Vâng, tại hạ nhất định sẽ chuyển lời.” Thiếu niên áo đen cũng chắp tay. “Như vậy xin cáo từ.”
“Cáo từ.” Dạ Tinh Thần chắp tay.
_____________________________________
(1) Thanh xuất từ lam, xanh hơn lam: Thanh xuất vu lam, thắng vu lam. Ý chỉ màu xanh được tạo ra từ màu lam nhưng xanh hơn màu lam, ý ở đây là trò giỏi hơn thầy.