Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lãnh Băng Cơ cười khan, không thèm để ý tới Mộ Dung Phong, nhìn về phía đại ca ngượng ngùng cười nói: “Ca ca, chúc mừng”
Mộ Dung Phong vẫy tay về phía nàng: “Lại đây”
Lãnh Băng Cơ ngoan ngoãn đi về phía trước hai bước: “Sao Phong Vương gia cũng ở đây vậy? Vừa rồi còn thấy kỳ lạ, không biết rốt cuộc là tiểu cả nhà ai mà lại có sức hút lớn như vậy khiến cả con phố chấn động, hóa ra là chàng à, ta nhất thời vụng về, không nhận ra”
Lãnh Thanh Hạc thấy muội muội nhà mình to gan lớn mật như thế, không ngờ lại dám dùng ám khí với Phong vương gia, vì vậy có chút chột dạ, vội vàng chuyển đề tài: “Thời tiết nóng như vậy, tiểu muội sao lại không an tâm chờ ở phủ đi?”.
Lãnh Băng cơ một tay cầm hộp đồ ăn nói: “Muội sợ nắng to quá ca ca không chịu nổi cho nên mang cho huynh một chút chè đậu xanh giải nhiệt”
Mộ Dung Phong khẽ cong môi, duỗi tay về phía nàng, yên tĩnh nắm lấy cái bánh bao nhân mật khó mà nhận ra được nữa kia: “Bổn vương cũng khát, chỉ được ăn bánh bao thôi sao?
Lãnh Băng Cơ nhìn những bá tính dừng chân xem náo nhiệt xung quanh một lượt: “Vị Phong vương gia tôn quý này, chàng thật sự muốn uống ngay trước mắt bao nhiêu người ở đây sao?”
Mộ Dung phong giơ tay nhét bánh bao vào miệng, ăn vô cùng ngon miệng, sau đó lại lấy khăn tay trong áo ra lau đi dầu mỡ trong tay, lạnh mặt nói: “Chè đậu xanh đâu?”
Lãnh Thanh Hạc ở bên cạnh thấy muội phu nhà mình ăn giấm như vậy cũng biết điều nói: “Ta không khát”
Nhi Nhi lấy chè đậu xanh trong hộp ra đưa tới.
Lãnh Băng Cơ nhận lấy, theo lệnh đi tới trước mặt Mộ Dung Phong, đứng ở trước ngựa hắn, nỗ lực nhón mũi chân, giơ tay đưa tới trước mặt hắn.
Mộ Dung Phong hơi khom lưng, vươn tay về phía nàng, vẫn chưa nhận lấy chè đậu xanh mà túm lấy cổ tay nàng. Theo tiếng kinh hô của nàng, cả người nàng bị nhấc bổng lên, sau đó bị Mộ Dung Phong ôm lấy eo, ổn định vững chãi đặt hàng trên lưng ngựa.
Hộp chè đậu xanh đung đưa sánh cả ra ngoài, vung vãi trên mặt đất.
“Chè đậu xanh của ta! Mộ Dung Phong, chàng là tên phá của!”
Mộ Dung Phong khàn khàn cười, nói với Lãnh Thanh Hạc: “Thấy chưa, tiểu muội này của huynh hung hãn thể nào. Huynh còn suốt ngày nói nàng yếu đuối, sợ bị ta bắt nạt”
Lãnh Thanh Hạc bất đắc dĩ nói: “Vương gia ngài nuông chiều quá thành như vậy, không thể trách người khác được”.
Nuông chiều quá thành ra như vậy?
Nữ nhân nào được nuông chiều mà lại mạnh mẽ cứng cỏi như ta chứ? Ca ca, mắt nhìn của huynh kiểu gì vậy.
Mộ Dung Phong cười “ha ha” nói: “Tự làm tự chịu, nói cũng có lý”
Lãnh Băng cơ cả người không được tự nhiên nói: “Chê ta hung hãn vậy chàng còn lôi kéo ta làm gì, còn không mau thả ta xuống?”
Mộ Dung phong cúi đầu: “Tướng phủ ở phía trước rồi, chắc hẳn lúc này khách khứa tới chúc mừng rất đông, hôm nay không mời khách không được rồi, nàng muốn về phủ với bổn vương hay là ở lại?”
Lãnh Băng Cơ nghĩ nghĩ, người đến người đi, lại đều là đồng liệu trong triều đình của phụ thân, có lẽ có chút phiền, chỉ đành không cam lòng nói: “Về vương phủ đi”
Mộ Dung Phong thúc ngựa, chạy song song với Lãnh Thanh Hạc.
“Vậy bổn vương và Băng Cơ tạm hồi phủ trước, yến tiệc Quỳnh Lâm ngày mai, đại ca định ứng phó như thế nào, tự mình phải có chuẩn bị, hoặc là thương lượng với Lãnh tướng một chút là tốt nhất?
Vẻ mặt Lãnh Thanh Hạc có chút buồn rầu: “Đa tạ vương gia nhắc nhở, chỉ là trong thời gian ngắn, ta cũng không có đường nào để xoay xở”
Lãnh Bằng Cơ hiếu kỳ hỏi: “Sao thế, lẽ nào yến tiệc Quỳnh Lâm vẫn có gì nguy hiểm sao?”
Lãnh Thanh Hạc cười khổ không nói gì, Mộ Dung Phong giải thích nói: “Chắc là nàng cũng biết chuyện giành con rể đỗ bảng vàng nhỉ?”.
Đương nhiên là biết, cha nàng lúc trước cũng đỗ bảng vàng cao trung, kết quả bị phủ Thượng thư giành về làm con rể.
“Gặp ta? Gặp ta làm gì?
“Sao hả, phụ hoàng ta muốn gặp con dâu, còn cần phải có lý do sao?” Mộ Dung Phong hỏi ngược lại.
Lời này thật sự không có cách nào cãi lại, về lý thì chính là như vậy. Nhưng mà không phải huynh không muốn cho cái chổi rách như ta ra ngoài để tránh bị mất mặt sao?
“Hôm nay ở trong triều, Hoàng Thượng nghe nói là muội chữa khỏi căn bệnh cứng đầu của ta nên không ngớt lời khen ngợi, bảo Phong Vương gia ngày mai đưa muội vào cung cùng dự tiệc” Lãnh Thanh Hạc giải thích nói.
Lãnh Băng Cơ căng thẳng tới nỗi đổ đầy mồ hôi ra lòng bàn tay. Hoàng đế triệu kiến, lão hoàng đế nắm quyền sinh sát trong tay, sao có thể không lo lắng chứ?
Kể từ đó, nàng không còn chút tâm trạng nào để trêu chọc đại ca nữa, trong nháy mắt cả người đều ủ rũ.
- -----------------