Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộ Dung Phong gắt gao ôm lấy eo của Lãnh Băng Cơ, để nàng hoàn toàn chìm trong vòng tay hắn. Điên cuồng tìm kiếm sự an ủi mà hắn muốn.
Lãnh Băng Cơ cũng siết chặt cánh tay, cả người cũng lao vào vòng tay hắn. Nàng bám trên người hắn. Cả hai như thể hai con cá bị sóng đánh dạt vào bờ mà mắc cạn, đang cố phùng mạng để thở, vẫn cảm giác rất khó thở, tâm trí trở nên trống rỗng.
Mãi đến khi hai con cá không thể nào thở nổi nữa, mới miễn cưỡng tha cho nhau.
Căn địa thất tịch mịch, trống ngực đập liên hồi, còn có hơi thở nặng nhọc. Đôi mắt trong veo của Lãnh Băng Cơ lúc này trở nên mơ màng. Ráng chiều hoàng hôn nhuộm khuôn mặt nàng bằng một sắc đỏ say lòng người.
“Mộ Dung Phong, có phải chàng thích ta thật không?”
Vòng tay Mộ Dung Phong càng siết chặt hơn, bàn tay to ôm lấy sau gáy của nàng, buộc nàng ta phải ngẩng đầu nhìn mình: “Lãnh Băng Cơ, nàng có lương tâm không vậy? Nếu ta không yêu nàng, tại sao lại tìm đủ mọi lý do kỳ quái để giữ nàng lại bên ta? Tại sao giải vây cho nàng hết lần này đến lần khác? Tại sao lại muốn thừa nhận nàng là người phụ nữ của Mộ Dung Phong ta?”
“Nàng đã từng nói, sau này nếu có người nói yêu nàng, thì nhất định phải chấp nhận đứa con trong bụng nàng. Ta cũng đã chấp nhận rồi, còn chiếu cáo thiên hạ nó là cốt nhục của Mộ Dung Phong ta. Bây giờ nàng vẫn còn muốn giả vờ với ta. Nàng ngốc thật vậy sao?”
“Nếu ta không thích nàng, ăn no rảnh rỗi sao? Tên nam nhân này lại là ai, có quan hệ gì với ta chứ? Ta việc gì phải liều mạng với hắn ta?”
Lãnh Băng Cơ mím đôi môi hơi đỏ của mình: “Chàng nói rồi có giữ lời không? Hạn sử dụng bao lâu?”
Mộ Dung Phong nhìn nàng, tâm thần chấn động, môi dưới lại bặm không ngừng.
Tấm ván trên đầu bị đập một cái, Vu phó tướng vội thò đầu vào cửa động, thanh âm như tiếng chuông, mang theo chút lo lắng: “Vương gia, vương gia, ngài không sao chứ?”
“Đùng”
Tấm ván lại bị đóng lại một cách vô cùng mạnh bạo.
Đợi cho Lãnh Băng Cơ mặt mày xấu hổ dưới đất chui lên, Vụ phó tướng nhếch nhếch mép, nhìn cô cười vừa ngốc lại dung tục.
Mộ Dung Phong cất tiếng: “Mau báo lại tình hình!”
Trên y phục của Vụ phó tướng có một dấu chân lớn, nhưng vẫn không làm cản trở tâm trạng vui vẻ của hắn.
“Hồi bẩm Vương gia. Đã bắt sống được tổng cộng hai mươi tên. Sau khi thẩm vấn biết được tất cả chúng đều là bọn phỉ tặc trong Tàng Kiếm Các mà chúng ta đang truy lùng khắp nơi. Tuy nhiên, mấy tên cầm đầu vừa thấy động tĩnh đã trốn trước, nên không bắt được. Bọn lính lác nhãi nhép này cũng không biết gì, tra hỏi thêm cũng không ra được manh mối gì hữu ích”
“Hai lối ra còn lại của một đạo thông thẳng đến phía sau núi. Lúc mạt tướng dẫn binh đuổi theo đến đó, đám người cầm đầu đã chạy mất dạng, khẳng định đã có người tiếp ứng”
Mộ Dung Phong có chút buồn bực. Vì nóng lòng cứu Lãnh Băng Cơ, nên không làm bố trí được triệt để. Thậm chí cũng không thông thuộc địa hình gần đó, để cho bọn cướp trốn được. Cũng không thể trách Vụ phó tướng.
Còn về manh mối, hắn tin rằng những gì mà Lãnh Bằng Cơ biết, còn nhiều hơn đám lính lác kia.
Chỉ có thể xua tay bỏ đi.
Lúc này Vụ phó tướng lại lấy ra một bảo vật. Hắn vô cùng cẩn thận cầm bảo vật dâng lên: “Tuy nhiên, một tướng lại có thu hoạch khác. Mạt tướng nhặt được một bảo bối”
Lãnh Băng Cơ nhìn chăm chú. Đó không phải là bảo vật khác, mà chính là vật dùng để cứu mạng trong lúc nguy cấp, Chấn Thiên Lôi!
Mộ Dung Phong kinh ngạc nhướng mày, giơ tay nhận lấy: “Chẳng lẽ đây chính là Chấn Thiên Lôi lần trước làm người bị thương?”
Vụ phó tướng hưng phấn gật đầu, nhưng lại xoay người một cái, giấu nó đi: “Đây là do mạt tướng nhặt được, Vương gia chỉ được nhìn thôi, ngài đừng nghĩ chiếm làm của riêng”
Lãnh Băng Cơ cười khúc khích: “Cái này có phải của hiếm gì đâu, còn gọi là bảo bối nữa chứ.
“Nữ nhân không hiểu đâu” Vụ phó tướng hiếm khi trở nên kích động như vậy: “Thứ này có uy lực lớn như thế. Lần sau khi đối mặt với quân địch, chỉ cần ném ra một cái, kẻ địch còn dám không đầu hàng sao? Tàng Kiếm Các kia mạt tướng đã nhắm kỹ rồi, nhất định có thể san bằng được nó bằng chấn thiên lôi. Dám hỏi người có món đồ khác làm được như vậy không?
Lãnh Băng Cơ muốn nói làm ra thứ đồ chơi này có gì đâu mà khó? Lời nói đã đến miệng nhưng rồi lại thôi.
Nếu như đến một ngày nào đó, chất nổ được sử dụng rộng rãi trong chiến tranh, sẽ không phải là điều tốt cho con người. Nó chỉ làm gia tăng chiến tranh, giết chóc và cướp bóc. Khi đó chính là đại họa.
Vì vậy nàng im lặng không nói, mà chỉ khuyên nhủ một câu: “Để làm được thứ này sẽ vô cùng mạo hiểm, vì vậy nhất định đừng thử”
Vụ phó tướng vô cùng cẩn thận nhẹ nhàng ôm nó trong lòng, như thể đang ôm một quả trứng, lại còn nhẹ nhàng ấn thử.
Cả đoàn khải hoàn hồi kinh, nhân tiện tra xét kho tiền nhỏ của Cừu thiếu chủ. Lãnh Băng Cơ không hề khách sáo. Tên khốn này hại mình suýt chút nữa mất mạng, Tổn thương tinh thần như vậy cần có chút an ủi tâm hồn.
Trên đường trở về Vương phủ không xảy ra chuyện gì. Trước đó Mộ Dung Phong đã phải người thông báo cho Tướng phủ và phía Thẩm Phong Vân. Những người đã biết tin có mặt trước cổng Vương phủ từ sớm, gặp được nàng thì chẳng khác nào ngàn sao xoay quanh mặt trăng. Nghênh đón nàng vào phủ.
Đám hạ nhân mấy ngày nay sống trong sợ hãi, nay tất thảy đều vui như hội. Vừa lo dâng trà, vừa lo chuẩn bị rượu thịt, chạy tới chạy lui như bay.
Lãnh Bằng Nguyệt hơi chấn động khi biết tin tức.Vì tránh xuất hiện lại có chuyện xảy ra. mấy ngày nay Phương Phẩm Chi đến không đến gặp.Thành ra nàng cũn không biết tin tức cụ thể là thế là thế nào, tình hình liên quan chỉ nghe được từ miệng của người khác.
Nàng cứ cho rằng cho dù Lãnh Băng Cơ mất tích, dù không chết thì tám chín phần là cũng không quay lại.
Thật không ngờ, anh ta không chỉ bình an vô sự, mà nghe nói còn phát tài nữa! Mang về những năm hộp vàng bạc, đồng thời còn giúp vương gia tiêu diệt được bọn phỉ tặc đã vu phó tướng bị thương lần trước.
Tại sao y cứ luôn may mắn như vậy!
Nỗi ghen tuông thấu trời khiến Lãnh Băng Nguyệt gần như phát điên. Nhưng không dám để lộ ra dù chỉ là một chút. Nàng chỉ có thể giả vờ quan tâm và vui vẻ, lại còn phải chạy đến chỗ Lãnh Băng Cơ ân cần hỏi han.
Tiệc chúc mừng trong phủ đã chuẩn bị xong. Mấy ngày nay Mộ Dung Phong lo đi tìm Lãnh Băng Cơ nên không có thời gian nghỉ ngơi, vì vậy sau khi tắm rửa xong tinh thần liền sảng khoái, khắp mặt hồng hào. Hắn đang uống rượu cùng với Lãnh Thanh Hạc và Thẩm Phong Vân vô cùng vui vẻ.
Khi Lãnh Bằng Nguyệt xuất hiện, mọi người đều dừng uống quay lại nhìn nàng ta, Bầu không khí bỗng có chút ngượng ngùng.
Nàng ấy nở một nụ cười thật tươi: “Nghe nói tỷ tỷ trở về, nên muội vội đến thăm”
Mọi người đều ngồi yên không nhúc nhích, chỉ có Tề Cảnh Vân đứng dậy chào hỏi: “Đúng là có hơi sợ hãi, nhưng không có gì nguy hiểm. Đại cát đại lợi. Hay là Trắc phi nương nương cũng ngồi xuống cùng uống rượu chúc mừng đi?”
Lãnh Bằng Nguyệt đã bị bẽ mặt, cũng không dám nói này nói kia châm dầu vào lửa, chỉ đành cười cười “Tỷ tỷ không có chuyện gì là tốt rồi. Mọi người uống rượu đi, thiếp không làm phiền nữa.”
Thật ra không chỉ có nàng ta mà mọi người đều cảm thấy khá ngượng ngùng. Đến khi nàng ta đi rồi, không hẹn mà gặp, không khí lại sôi nổi trở lại Thẩm Phong Vân ánh mắt lóe lên: “Người biết được mối quan hệ giữa Như Ý công chúa và Biểu tẩu hình như cũng không nhiều.”
Mộ Dung Phong lập tức hiểu ra: “Ta đã từng nghi ngờ, nhưng nàng ấy không hề ra khỏi nhà.
Mấy ngày trước khi Băng Cơ gặp nạn, nàng ta vẫn an phận ở yên trong Vương phủ, chắc nàng ấy không thể quen biết bọn sát thủ trên giang hồ đấu?”
Hắn nói câu này rồi nhìn Lãn Thanh hạc cầu chứng.
Lãnh Thanh Hạc gật đầu chắc chắn.” Kim thị dạy dỗ Bằng Nguyệt rất nghiêm, hiếm khi được tiếp xúc với đàn ông bên ngoài, huống chi là bọn lộn xộn trên giang hồ. Ta nghĩ rằng chuyện này là mang kịch do tên đó tự diễn, chính là để người nhận ơn báo đáp, Để muội muội ta trong lòng cảm kích hắn”
“Đúng vậy Tề Cảnh Vân cũng gật đầu đồng ý:” Tên phỉ tặc đó nam sinh nữ tướng, so với nữ nhân còn quyến rũ hơn, nữ tính hơn. Cung nữ còn quyến rủ hơn, nữ tính hơn. Cung nữ kia chắc cũng là do hắn giả dạng “
Thẩm phong vân tràn đầy nghi hoặc: “ Tuy nhiên hắn lại là người của Tàng Kiếm cát, hà tất hao tốn tiền của thuê cát thủ giết người?”
“Còn những kẻ muốn giết biểu tẩu thì không ngoài hai nguyên nhân: một là thù oán cá nhân, hai là biểu tẩu đang cản đường người khác. Người đó tốn công sức bày binh bố trận như vậy, lý do này cũng không phải quá miễn cưỡng. Một ngày chưa bắt được kẻ đằng sau, biểu tẩu vẫn không thể thả lỏng cảnh giác.
Lãnh Băng Cơ gật đầu, mặc dù Cừu thiếu chủ ấy có chút đáng ghét, nhưng dù sao cũng là một kẻ quang minh lỗi lạc. Chuyện này thực sự không phải là phong cách làm việc của hắn.
Lãnh Băng Cơ thực sự không biết là kẻ nào lại muốn dồn mình vào chỗ chết.
Lãnh Bằng Nguyệt chắc chắn là đáng nghi ngờ nhất, nhưng không có dấu vết liên quan đến nàng ta. Cũng không ai tìm thấy bất kỳ manh mối và bằng chứng hữu ích nào. Nhưng nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua dễ dàng như vậy.