Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cẩm Ngu vừa nghe thấy giọng Mộ Dung Phong lại càng thêm kích động, bước chân trần xuống giường, nghiêng ngả lảo đảo nhào về phía hắn.
“Biểu ca!”
Mộ Dung Phong lui về phía sau hai bước, mà Cẩm Ngu duỗi tay về phía trước, không chút để ý nhào tới.
Trước mặt lại là cây cột, mà Cẩm Ngu thì như thể không nhìn thấy.
Mộ Dung Phong không thể trơ mắt nhìn nàng ta đâm đầu vào cây cột nên lập tức túm lấy nàng ta nói: “Cẩn thận!”
Cẩm Ngu lập tức quên mình mà nhào vào lòng Mộ Dung Phong, hai tay ôm chặt lấy eo Mộ Dung Phong.
Mộ Dung Phong không ngờ nàng ta lại làm như vậy trước mặt bao nhiêu người, không chút rụt rè nào, hắn vội vàng vươn tay gỡ tay nàng ta ra.
Cẩm Ngu đã khóc không thành tiếng: “Biểu ca, huynh phải làm chủ cho Cẩm Ngu! Cả đời này của Cẩm Ngu đã bị hủy hoại rồi!”
Cánh tay Mộ Dung Phong lập tức dừng lại, nhíu mày hỏi: “Sao thế?”
Trong phòng đột nhiên im ắng.
Ngự y ở một bên thấp giọng bẩm báo: “Khởi bẩm vương gia, quận chúa Cẩm Ngu bị thương đầu khiến cho đôi mắt tạm thời bị mù, không thể nhìn thấy.”
“Cái gì cơ?” Mộ Dung Phong kinh hô một tiếng: "Không phải là đập đầu sao? Sao lại mù được?”
Lãnh Băng Cơ đứng ở một bên, trong lòng cũng trầm xuống. Là một đại phu, nàng hiểu rõ hơn ai hết, não bộ bị va chạm dẫn tới việc thần kinh thị giác bị tổn thương, đúng là có thể gây ra việc mù tạm thời hoặc mù vĩnh viễn.
Không phải Cẩm Ngu cũng bị như vậy đấy chứ?
Cẩm Ngu ôm chặt lấy Mộ Dung Phong không buông, khóc đến nỗi thở dốc: “Ta không nhìn được gì cả, sau khi ta tỉnh lại, trước mắt là một mảnh đen sì. Ta đã thành người tàn phế rồi!”
Mộ Dung Phong cũng cảm thấy bất ngờ, chỉ có thể ngây người ra. Hắn vỗ nhẹ vai Cẩm Ngu, cất giọng an ủi: “Muội yên tâm, trong cung có nhiều ngự y như vậy, nhất định có thể chữa khỏi. Mau đứng lên, trở về nghỉ ngơi đi”
Cẩm Ngu vẫn ôm chặt không buông: “Ta sợ lắm, biểu ca, trước mắt ta chỉ toàn là một màu đen thôi, không có chút ánh sáng nào. Ta rất sợ bóng tối, ta sợ sau này sẽ không còn nhìn thấy ánh sáng ban ngày nữa!”
Từng câu từng chữ khiến người ta do dự không thôi, cũng không đành lòng đẩy Cẩm Ngu ra.
Mộ Dung Phong mím môi nói: “Muội buông ta ra trước đã”.
Cẩm Ngu vẫn làm như không nghe thấy, khóc lóc đến quên mình.
“Còn không mau đỡ quận chúa về giường nghỉ ngơi?” Mộ Dung Phong ra lệnh cho cung tỳ bên cạnh với vẻ không vui.
Cung tỳ tiến lên, lúc này Cẩm Ngu mới nghe lời buông ta ra, chậm rãi trở về giường, những vẫn không ngừng khóc thút thít.
Lãnh Băng Cơ đã có nhiều thị phi trên người, Mộ Dung Phong cũng không muốn kéo nàng liên lụy vào chuyện này, chỉ có thể nhìn về phía ngự y hỏi: “Có hy vọng chữa khỏi không?”
Ngự y có chút khó xử đáp: “Việc này còn phải xem tình hình hồi phục của quận chúa, có vài người chỉ cần một hai ngày là có thể khôi phục, những cũng có những người cần thời gian lâu hơn, cũng có khả năng là rất khó hồi phục”.
Huệ phi lau nước mắt, tức giận nói: “Cẩm Ngu còn coi Lãnh Băng Nguyệt như tri âm, có lòng tốt giữ nàng ta ở lại trong phủ bầu bạn, ai mà biết nàng ta lại có rắp tâm hại người, cố ý mưu hại Cẩm Ngu như vậy! Thật đúng là độc phụ!”.
Mộ Dung Phong khẽ nói: “Có lẽ Băng Nguyệt cũng chỉ vô tình làm sai, nhi thần nhất định sẽ nghiêm trị nàng, lấy lại công bằng cho Cẩm Ngu”.
“Công bằng thế nào đây? Nàng ta có thể đến cho Cẩm Ngu một đôi mắt sao? Nữ nhi như Cẩm Ngu, yêu thích thơ từ ca phú, thêu thùa viết lách, hiện giờ đôi mắt không nhìn được nữa, cả đời này đã bị hủy hoại rồi!”
Mộ Dung Phong mím môi, nhất thời cũng không biết nên khuyên giải, an ủi thế nào cho phải.
Cẩm Ngu cắn chặt môi dưới, hai mắt nhìn thẳng về phía trước, nhẹ nhàng lắc đầu, nức nở nói: “Bỏ đi, nương nương, chuyện đã như vậy rồi, người có tức giận thì cũng không có cách nào khác. Con tin là trắc phi nhất định cũng rất hối hận. Đừng làm biểu ca khó xử nữa”
Huệ phi nghe vậy lại càng thêm đau lòng, vuốt ve khuôn mặt Cẩm Ngu, thở ngắn than dài nói: “Muốn trách thì trách ta quá thiện lương, ở đâu cũng nhường nhịn nên mới khiến một trắc phi không biết nặng nhẹ trèo lên đầu lên cổ bắt nạt con. Nếu không nghiêm trị nàng ta, mẫu phi không thể nào nuốt xuống cục tức này”.
“Nhưng mà, cả đời con đã bị hủy hoại rồi, cho dù có nghiêm trị tàn nhẫn đến thế nào đi nữa thì cũng không đổi lại được hạnh phúc của con”
Hai người lại một lần nữa ôm lấy nhau khóc rống lên.
Mộ Dung Phong lại càng thêm khó xử, không biết làm sao cho tốt.
Huệ phi khóc lóc một lúc, dùng khăn lau nước mắt rồi dậy, nhìn về phía Mộ Dung Phong nói: “Con đi theo ta!”
Còn muốn tránh mặt mình? Lãnh Băng Cơ cũng không muốn xen vào xem náo nhiệt.
Mộ Dung Phong đi theo phía sau Huệ phi, đi về phía trắc điện.
Lệnh cho hạ nhân lui hết xuống, Huệ phi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Con nói đi, việc này con định xử lý thế nào?”
Mộ Dung Phong cúi đầu nói: “Nghe theo mẫu phi xử trí.”
“Ta nói như thế nào thì sẽ như thế đấy?”
“Băng Nguyệt phạm sai lầm, hẳn là nên trừng phạt, không có gì để nói cả”
“Trừng phạt nàng ta thì có ích gì? Cẩm Ngu cũng nói cả đời mình bị hủy hoại rồi”
“Hiện giờ nói những điều này vẫn còn sớm, ngự y cũng nói, vẫn còn hy vọng có thể hồi phục thị lực”
“Nếu không thì sao?” Vương phi đột nhiên nâng cao giọng nói.
“Hài nhi có thể đảm bảo cơm áo cho nàng ấy, để nàng ấy cả đời cơm áo vô ưu.”
Huệ Phi lập tức chán nản nói: “Ý con là, con nhất quyết không chịu cưới Cẩm Ngu?”
“Lãnh Bằng Nguyệt phạm sai, mẫu phi cứ việc xử trí, con tuyệt đối không nói lời nào! Nhưng nếu bảo con cưới Cẩm Ngu, vẫn là câu nói hôm nay, tuyệt đối không thể nào!”
- -----------------