Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vì điều kiện có hạn, ta không làm phẫu thuật mổ bụng cắt bỏ bộ phận nội tạng trong cơ thể cho huynh. Chẳng qua chức năng buồng trứng đã bị tổn thương, sau này huynh sẽ không phải chịu khổ sở vì kỳ kinh nữa. Thời gian sau, ta sẽ tiếp tục cho huynh dùng thuốc, điều chỉnh mức độ hormone trong cơ thể, dần dần sẽ chẳng còn nỗi lo sau này, hồi phục lại bản chất người đàn ông của huynh. Hy vọng vẫn nên c Nàng xoay người lục lọi trong thùng thuốc hồi lâu, lấy một bao thuốc đưa cho hắn ta. Đồng thời dặn dò các dùng và lượng dùng. Rồi mới hỏi thăm: “Buổi lễ tiếp quản diễn ra thuận lợi không?”
Cừu thiếu chủ chỉ hời hợt gật đầu: “Nên giết thì giết, nên lăng trì thì lăng trì, không ai dám không phục? Chỉ đáng tiếc, buổi lễ tiếp nhận náo nhiệt như vậy mà áp trại phu nhân nàng lại không tham gia để ngắm nhìn phong thái rạng ngời của ta”
Lãnh Băng Cơ liếc nhìn gương mặt lộ vẻ hơi gây của hắn †a, cũng biết, sao có thể thuận buồm xuôi gió? Hắn bày mưu tính kế, hết lòng hết sức, cũng không biết đã tốn tâm sức lớn bao nhiêu.
Ừm, Cừu thiếu chủ này càng lúc càng có mùi vị đàn ông.
“Dù ta có muốn tức giận thì cũng có tác dụng gì sao?”
“Đương nhiên có tác dụng!” Cừu thiếu chủ trịnh trọng: “Chỉ cần nàng ra lệnh, ta sẽ lập tức giết chết nàng ta cho nàng trút giận. Chỉ cần một câu mà thôi”
Câu này nói thật ngang ngược, đơn giản như chị em tốt của Trung Quốc.
“Tốt xấu gì nàng ta cũng là quận chúa, huynh không sợ rước họa vào thân sao?”
“Chỉ hỏi nàng một câu thôi, muốn giết hay không? Cứ thoải mái nói thẳng. Chuyện giết người nhỏ xíu này, đối với Cừu thiếu chủ ta mà nói, đơn giản như bổ dưa hấu”
“Huynh cảm thấy kiếm trên tay huynh nhanh hay là tốc độ thay lòng của đàn ông nhanh? Hôm nay huynh giúp ta giết Cẩm Ngu, ngày mai vẫn sẽ còn Lãnh Băng Nguyệt. Giết không hết đâu” Lãnh Băng Cơ có chút chán nản.
Vả lại, Mộ Dung Phong không liều mạng với huynh sao?
Cừu thiếu chủ bĩu môi: “Xem ra ta lựa chọn làm đàn ông quả nhiên không sai. Sự nhân từ của phụ nữ, người bà, người mẹ không hề dứt khoát chút nào. Muốn giải quyết vấn đề từ gốc rễ, như vậy chẳng phải đơn giản sao? Con dao của nàng lợi hại như vậy, cứ xoạt một cái, cắt luôn Mộ Dung Phong, không phải mọi việc đều sẽ tốt đẹp sao? Trên thế giới này ai sẽ tranh giành làm vợ một thái giám chì Lãnh Băng Cơ giơ ngón tay về phía hắn ta: “Đỉnh đấy! Quả thực huynh không hề âm hiểm bình thường. Sau này ta nên cách huynh xa một chút, miễn cho không cẩn thận đắc tội với huynh, khiến huynh nhớ thương”
Cừu thiếu chủ vui vẻ cười: “Ta vừa mới tiếp quản nhà họ Cừu và Tàng Kiếm Các, có rất nhiều chuyện cần xử lý, không thể lưu lại ở kinh thành. Có thể phải rời đi một khoảng thời gian. Không thấy được ta, nhớ nghĩ đến ta”
“Kê thuốc cho huynh chỉ trong đợt trị liệu nửa tháng, khi nào sẽ trở lại?”
“Không nói rõ được! Chuyện này phải xem mị lực của nàng rồi. Nếu như nhớ nhung quá sâu, một ngày không gặp như cách ba thu, có thể nhân lúc rảnh rỗi trở về tìm nàng. Nếu thời gian dài, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ vì nàng mà thủ thân như ngọc. Nàng cũng đừng cấu kết quyến rũ ai, thành thực.
một chút đt Lãnh Băng Cơ đã quen với dáng vẻ chẳng đứng đắn của hắn ta nên chủ động lơ luôn lời hắn: “Vậy giờ huynh có thể đi rồi”
Cừu thiếu chủ đứng dậy, chỉ vào mặt mình: “Hôn ta một cái rồi ta đi”
Lãnh Băng Cơ thở sâu một hơi, sau đó làm tư thế đủ rồi: “Ta đếm đến ba, nếu huynh không đi, ta sẽ gọi người đến”
“Đừng mài!” Cừu thiếu chủ móc một miếng ngọc bội trong lòng, lắc lư trước mặt nàng: “Vẫn chưa tặng nàng tín vật định ước. Đợi lúc nàng nhớ ta thì lấy ra sờ một chút, nhìn một chút, sẽ giống như là sờ ta vậy”
Lãnh Băng Cơ khit mũi: “Ai thèm”
Cừu thiếu chủ làm bộ muốn nhét tay áo: “Không thèm thì thôi, Tàng Kiếm Lệnh người người ngưỡng mộ trong võ lâm, lại có người có mắt như mù”
Còn chưa nhét vào trong tay áo thì đã bị Lãnh Băng Cơ đoạt mất: “Rất có giá sao?”
Cừu thiếu chủ lười biếng nói: “Sau này nếu gặp người dám ức hiếp nàng, cầm lấy miếng Tàng Kiếm Lệnh này đến các tửu lâu khách điếm có tên của nhà họ Cừu ta, tìm chưởng quỹ ở nơi đó là có thể liên hệ được với Tàng Kiếm Các. Trong Các sẽ phái huynh đệ đến nghe lệnh của nàng”
Cái này thực sự là bảo bối mà. Ai không cần là kẻ ngốc.
Ngọc bội giống như nước chảy vào trong tay áo Lãnh Băng Cơ: “Vậy ta đành miễn cưỡng nhận lấy. Không cần trả về nhỉ?”
“Không chắc, nếu như ngày nào đó lòng ta thay đổi, có niềm vui mới. Nương tử của ta nhỏ nhen không chấp nhận, không thích ta với người phụ nữ khác quấn quýt không rõ thì ta sẽ cắt đứt quan hệ với nàng”
Lãnh Băng Cơ nhẹ nhàng mắng một tiếng: “Cút!”
Cừu thiếu chủ nhón chân, một luồng hồng y thoáng qua, rồi từ sau cửa sổ biến mất ở trên mái nhà.
Cái kỹ năng này mà chia cho mình một nửa thì tốt biết bao.
Lãnh Băng Cơ nằm bỏ bên khung cửa sổ có chút ngưỡng mộ.
Cừu thiếu chủ lại dùng mũi chân móc lên mái nhà, như một cú ngả người móc bóng, như con dơi lộn người xuống, ôm vai cười híp mắt nhìn Lãnh Băng Cơ: “Không nỡ à?”
Lãnh Băng Cơ không ngờ hắn ta đi rồi còn quay lại, bị dọa nhảy dựng, xém chút nữa là kinh hoàng mà hô lên.
“Gan huynh to thật, cẩn thận bị thị vệ trong phủ nhìn thấy bây giờ, mau đi đi!”
“Quên nói với nàng, đã tặng cho nàng một món quà lớn, nhớ phải kiểm tra rồi nhận lấy đấy”
“Quà gì?”
Người đã không còn thấy bóng dáng đâu.
Chẳng hiểu gì cả.
Tri Thu liên tục uống mấy viên Ngưng Hương Đan, sau khi uống xong thì tha thiết mong chờ Phương Phẩm Chi đến thăm lần nữa. Nhưng trông mòn con mắt cũng không nhìn thấy bóng dáng hắn ta, cũng không thể đến hỏi Lãnh Băng Nguyệt được.
Lúc ban đầu, Lãnh Băng Nguyệt không đánh thì mắng nàng ta, vô cùng căm ghét. Thời gian trôi qua, Mộ Dung Phong hững hờ với nàng ta, lửa giận trong lòng Lãnh Băng Nguyệt cũng dần dần tiêu tán mà gọi nàng ta đến hầu hạ như trước kia. Chẳng qua vẫn gào này hét kia, không hòa nhã gì.
Thời gian Tri Thu ở cạnh Lãnh Băng Nguyệt có hơi dài hơn chút, lúc nói chuyện có nói bóng nói gió để nhắc nhở. Nhưng Lãnh Băng Nguyệt dường như cố ý làm bộ mơ hồ, luôn nói vòng vo rồi ngắt lời, nói đừng nhắc lại chuyện này nữa.
Tri Thu cũng sợ khơi dậy lòng nghi ngờ của Lãnh Băng Nguyệt, nên không dám cố ý nhắc nữa.
Có lúc, Lãng Băng Nguyệt cũng không hề kiêng nàng ta chút nào, mà dùng Ngưng Hương Đan ngay trước mặt nàng ta.
Tri Thu nhìn thấy thì trong lòng giống như bị mèo cào vậy, vô cùng ngứa ngáy, gương mặt đầy vẻ thèm khát, khống chế không được cảm giác muốn thử. Loại cảm xúc này đã tích lũy, đè nén trong lòng rất lâu, cuối cùng cũng có ngày bùng phát ra ngoài.
Lúc nàng ta đang làm việc thì đột nhiên cảm thấy hoảng hốt, toàn thân không có sức lực. Sau đó mồ hôi tuôn ra, từng giọt mồ hôi lớn trong chớp mắt tuôn ra nhễ nhại. Nàng ta có bệnh hạ đường huyết trong người nên chỉ cho rằng lần này là do bệnh phát tác. Nhưng kéo dài đến nửa ngày mà vẫn khó chịu như cũ, nàng ta bèn dựa vào tường, đau đớn tiến vào phòng mình.
Còn chưa đi đến giường thì một cơn khó chịu như dời sông lấp biển mà trước nay chưa từng có bỗng xông đến, toàn thân nàng ta như bị kiến gặm nhấm, rất khó chịu, vừa đau vừa ngứa.