Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương 9
Quẻ Bói
Thái Tử rời đi một lúc, trong Phủ Triệu Vương trở nên lạnh lẽo, yên ắng như ngày thường. Khuôn mặt ôn hòa vừa rồi của Vương Gia và Vương Phi cũng mất đi. Thay vào đó là gương mặt lạnh lẽo, đáy mắt sắc lạnh của Vương Gia nhìn Vương Phi.
Vương Phi vẫn đứng đó, không nói không cười, gương mặt thần sắc, nhìn khó đoán ra tâm trạng như thế nào? Mắt nàng hơi rũ xuống, lòng cảm thấy có chút bối rối. Nhất thời không biết nên nói và làm gì lúc này. Một cỗ áp lực nặng nề như bao trùm lấy mọi người nơi đây trừ hắn. Ai cũng có những tâm sự riêng, giấu trong lòng.
"Vừa rồi hắn nắm tay nàng, rõ ràng bàn tay đã bán đứng chủ nhân của nó. Mồ hôi ướt tay, khẽ run lên chắc hẳn nàng có chút sợ hãi."
Nghĩ đến đây, hắn cũng không muốn ở lại làm nàng ta run sợ. Nhìn bộ dạng xấu xí của nàng lúc này thật buồn cười, phản cảm chẳng hợp với nàng chút nào cả. Chỉ có đôi mắt trong veo khiến người ta rung, động. Dù có điểm tô xấu xí đến đâu, thì cũng khó che đi vẻ đẹp hút hồn của đôi mắt.
"Nhưng trước khi rời khỏi cần cho nàng ta biết một chút uy lực của chủ nhân Vương Phủ này."
Nghĩ đến đây trong lòng hắn thấy thoải mái. Phá tan không gian tĩnh lặng tiếng hắn trầm trầm cất lên.
"Vương Phi thật có nhã hứng gặp riêng Thái Tử một mình..."
Nói rồi hắn nở nụ cười tự giễu. Chắp tay để sau lưng, ánh mắt, khoé miệng hắn nhếch lên một nụ cười khiêu khích, chăm chọc. Hắn bước chầm chậm đến trước mặt nàng nhìn chằm chằm vào mắt nàng. Tia mắt giao nhau, ánh nhìn lạnh lẽo, nàng và hắn không nói một lời. Sau một khoảng thời gian ngưng động "slow motion." Mọi thứ cũng dần về đúng trạng thái vốn có của nó.
"Đây là hắn cố ý làm nàng giận lên, để phát tiết đây mà."
Nghĩ thế, sau khi phân tích, thái độ hành động của hắn. Nàng nhè nhẹ cúi đầu đáp lại.
"Vương Gia người quá lời rồi, cùng đi với thần thiếp có Vân Nhi sao có thể nói là gặp riêng được? Vả lại lúc nãy người cũng đã ở đây cùng thiếp và Thái Tử chẳng phải như thế sao? Hơn nữa, thiếp chân yếu tay mềm Thái Tử có ý muốn gặp thiếp, làm sao thiếp dám chối từ..."
Ánh mắt nàng ngước lên nhìn hắn đầy thách thức.
"Ăn miếng thì phải trả miếng, hiền hiền là bị ăn hiếp. Đây có thể nói là quy luật tự nhiên của cuộc sống từ lâu đời. Lúc nào cần hiền thì hiền, lúc nào cần dũng cảm, kiên cường thì phải cho đối phương biết." Điều này, cho thấy nàng đã ngầm nói cho Vương Gia kia biết quan điểm, ý nghĩ của mình.
Rằng: "Nàng chẳng làm gì có lỗi cả. Không đáng nhận những lời nói xỏ xiên, vặn vẹo kia."
Vân Nhi đứng đó có phần hơi lạnh khắp người, dù sáng nay trời rất đẹp, ánh nắng chan hòa. Nhưng nàng ta vẫn thấy rét buốt, khi nghe chủ nhân mình nói ra những lời như thế. Thê tử phải nghe lời phu quân là chuyện rất bình thường ở đây. Mà cái mà chủ nhân nàng đang làm có vẻ bất thường. Tay nàng khẽ giật giật cánh tay áo của Nam Phương, ý như muốn bảo rằng: "Người đừng nói nữa..."
Ánh mắt lạnh lẽo hắn nhìn nàng ta, khuôn mặt che kín đi một nửa cũng chẳng ai biết phía sau nó là giận dữ, hay như thế nào? Hắn nhìn nàng từ trên xuống dưới, rồi lại từ dưới lên trên. Có vẻ như đang đánh giá lại nữ nhân đang đứng trước mặt này. Giọng có vẻ như bị chọc cho giận, ánh mắt ánh lên tia sắc lạnh, khuôn miệng lạnh lùng.
"Ý Vương Phi là chê ta bỏ bê nàng, không ở cùng nàng, che chở, bảo vệ cho nàng... Vậy thì từ nay, ta sẽ quan tâm đến nàng nhiều hơn. Buổi tối ta sẽ đến thăm nàng, bầu bạn cùng nàng... Làm những chuyện mà một phu quân cần phải làm..."
Nói rồi miệng hắn lại nở ra một nụ cười quỷ dị, phủi tay rời đi.
Bỏ lại phía sau là ánh mắt của nàng nhìn bóng lưng hắn khuất xa. Trong lòng thì ngổn ngang trăm ngàn cảm xúc. Tự tránh mình đang bình yên lại không muốn, tự dưng lại làm cho bão tố nổi lên. Vốn dĩ, những ngày tháng ở trong phủ trước đây rất dễ chịu. Bởi, hắn không quan tâm đến nàng, bỏ bê nàng, không thèm quản việc của nàng... Nghĩ đến lời hắn nói, một cỗ áp lực như đè nén trong lòng nàng. Tâm trí bao phủ nặng nề, những ý nghĩ tiêu cực.
Nàng nhấc chân hướng về Mai Phương Cung. Nàng ngồi xuống một chiếc ghế. Tay bưng ly trà đưa lên miệng suy tư, đăm chiêu nghĩ ngợi. Đây là lần thứ hai nàng và hắn chạm mặt nhau sau lần đại hôn. Cảm giác rất nghẹt thở, xen lẫn sợ hãi, hoang mang... Cảm giác của nàng rất là "xì trét" theo ngôn ngữ của thế kỷ 24.
"Vân Nhi ngươi đi chuẩn bị đi. Chiều chúng ta sẽ ra ngoài đi dạo."
Vân Nhi trố mắt nhìn nàng, có vẻ như nàng ta không tin vào tai mình.
Nàng ta hỏi lại: "Ra ngoài!"
"Uh! Ta sắp chịu hết nổi rồi, sắp bùng nổ."
Nàng ta vừa nói vừa ôm đầu. Lời nói và hành động của nàng ta có vẻ gì đó rất không bình thường. Vân Nhi lại trố mắt nhìn nàng, lại hỏi:
"Vương Phi, người bị đau ở đâu. Nô tì đi gọi thái y. Chuyện ra ngoài, từ từ hôm khác đi được không? "
Vân Nhi vừa nói vừa thăm dò sắc mặt của Nam Phương. "Lỡ người ta nhận ra..." Vân Nhi lo lắng.
"Không cần. Chiều nay, nhất định chúng ta sẽ đi. Ngươi đi chuẩn bị đi."
Nói rồi nàng ta liếc mắt, giơ tay bưng tách trà uống một ngụm.
"Chúng ta sẽ cải trang, che kín mặt, như thế rất khó để nhận ra. Ngươi yên tâm chưa?"
Cuối cùng, buổi xế chiều cũng đến. Nàng cùng Vân Nhi ra ngoài một cách thuận lợi. Vương Phủ ít người, lại không có mỹ nhân nên việc ghen ghét, thị phi tranh đoạt... Cũng không quá phức tạp. Nàng cũng thầm cảm ơn trời đất, cảm ơn lão Vương Gia xấu xí không có lòng ham muốn, hay bị thu hút bởi nữ nhân.
Bước ra, khỏi phủ nàng như con chim nhỏ tung bay ra khỏi lồng. Đi từ phố này qua phố khác, kinh thành thật nhộn nhịp. Hết nhìn chỗ này lại đến chỗ kia. Tung tăng khắp nơi, quên mất chuyện muộn phiền ở trong lòng. Vân Nhi nhắc nàng về thôi rất nhiều lần. Tuy nhiên, phố xá rất hấp dẫn, cuốn hút khiến nàng chẳng còn để ý đến lời của Vân Nhi.
Trời đã nhá nhem tối, đường phố đã lên đèn. Ánh sáng vàng rực một góc phố, nhắc nhàng nhớ ra cần phải về phủ. Nàng đã có phu quân, nàng chính là Vương Phi. Nếu ở phủ phát hiện nàng mất tích sẽ loạn mất. Vội vã, Nam Phương kéo tay Vân Nhi như chạy.
"Về thôi."
Nàng vừa quay bước, đập vào mắt là một cảnh tượng khiến nàng đứng chết trân tại chỗ. Miệng há hốc, mắt nhìn chầm chầm phía trước. Một cái lều tạm bợ, ánh đèn vàng ma mị, trên bàn là những thẻ bài. Người đàn bà che mạng kín mặt chỉ để lộ hai con mắt.
"Vân Nhi."
Tiếng nàng gọi.
Vân Nhi quay lại, nhìn về hướng nàng đang nhìn.
"Vương Phi. Đó chẳng phải là nơi gieo quẻ bói sao?"
Nói rồi nàng ta im lặng. Nam Phương như quên mất cần phải về. Nàng kéo Vân Nhi lại trước gian lều xập xệ.
"Ngươi, đứng đây đợi ta."
Nói rồi bóng nàng mất hút trong không gian mờ ảo.
Trước mặt nàng lúc này, gương mặt của một người phụ nữ. Tuổi độ trung niên, bà ta khoát tay chỉ về phía chiếc ghế. " Ý bảo nàng ngồi xuống."
"Tiểu thư, không biết người muốn coi vẻ gì?"
Người đàn bà xốc xốc lá bài trên tay nhìn nàng, chờ đợi.
"Tất cả. Sinh mệnh, cuộc đời, tình duyên..."
Nàng nói đầy tham lam, đưa mắt nhìn bà ta.
"Gieo vẻ đi, bốc một quẻ." Bà ta giục nàng.
Nàng cầm xốc xốc, bốc lên một thẻ đưa cho bà ta, ánh mắt tò mò chờ đợi. Bà ta nhìn nàng một lúc, rồi cất lời:
"Số mệnh khó đoán."
Hai từ khó đoán khiến nàng tụt cả hứng.
Nàng lại xốc xốc bốc lên một vẻ nữa đưa cho bà ta. Bà ta lại nhìn nàng, vẻ mặt như cảm thông.
"Tình yêu..." Nói đến đây bà nhìn nàng một lúc, không gian như rơi vào im lặng. Nàng có vẻ không tin vào những gì mình nghe thấy. Nàng lại cầm thẻ lên xốc xốc, bốc lên một thẻ đưa cho người đàn bà. Bà ta lai đưa cho nàng xem, thẻ này giống như thẻ vừa rồi. Sau đó, bà ta nhìn nàng cất tiếng:
"Vương Phi, hôm nay, ta chỉ coi cho người ba quẻ. Thật sự số mệnh của người rất khó đoán. Người về đi, nếu sau này có duyên gặp ta sẽ coi tiếp cho người."
"Bà ta mới gọi mình là Vương Phi" trong đầu nàng nghe tiếng o...o như tiếng dế kêu trong tai. Mặt nàng chợt biến sắc, tái nhợt, có vẻ sức khỏe không tốt lắm. "Nàng có nên tin lời bà ta, nhưng bà ta đã nhìn ra thân phận của nàng..." Người đàn bà nhìn nàng ái ngại...
Vân Nhi đợi nàng bên ngoài, trong lòng nóng như lửa đốt. Hai tay xoa xoa vào nhau. Cuối cùng nàng ta quyết định đi vào trong. Nhưng vừa mới xoay người lại, đã thấy Nam Phương trong gian lều mờ ảo bước ra. Vẻ mặt tái nhợt, mệt mỏi.
"Về thôi."
Tiếng nàng gọi Vân Nhi.
Dưới con phố, đèn vàng sáng rực bóng lưng hai thiếu nữ bước đi. Những cơn gió thổi qua, khiến tà áo tung bay trong gió. Dần dần, bóng lưng càng lúc càng xa dần hai nàng mất hút trong phố đêm.
Hết chương 9.
Còn tiếp.
Phú Trên Mây.