- Liễu Thiên Mạch, đại tiểu thư nhà tể tướng, hoàng thượng ban hôn làm vợ Vương gia Tần Mộ Phong. Rõ ràng là có danh phận, mà một thân một mình bước qua cửa Vương phủ, không kiệu hoa, không người đưa chân. Đêm tân hôn, trước mặt nàng, tân lang cùng người khác trên giường quấn quýt. Là lỗi của nàng, hại bằng hữu sinh tử chi giao của người ta thân vong trận mạc? Là lỗi của nàng, hoàng thượng ban hôn? Là lỗi của nàng, sủng thiếp của người ta tự sát? Cỏ dại ven đường, so với chừng ấy mĩ nhân trong vương phủ? Người con gái đáng thương, ngoài khóc ra nàng còn biết làm thế nào?
- Nhưng mà, cũng chỉ đến thế mà thôi. Làm thiếp, thì đã sao? Thất sủng, thì đã sao? Liễu Thiên Mạch, tuyệt không phải vì thế mà đau lòng. Ở tể tướng phủ cho nàng một góc vườn, Vương phủ cũng chỉ là một góc vườn, có khác gì nhau? Huống chi nàng đâu chỉ vào đây vì chiếu ban hôn? Huống chi để bị thất sủng, nàng còn tự tay phá đi xử nữ mô (không thể dịch vì lí do tế nhị, nghe là biết rồi há?). Liễu Thiên Mạch thanh lãnh, lặng lẽ trầm uất mà phức tạp, thân phận thực sự của nàng là gì? Liễu Thiến hoa khôi nơi thanh lâu, muôn phần quyến rũ, mị lực mê người lại đầy cá tinh. Một Tần Mộ Phong đa tình mà tàn nhẫn, cuồng ngạo mà dịu dàng – trong vòng xoáy vô hình của nhi nữ tình trường, rút cuộc trái tim của y thuộc về ai?