Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia
  3. Chương 1: 1: Con Dê Béo Bở Đến Rồi
Trước /290 Sau

Vương Phi Thiên Tài: Tiểu Bảo Bối Của Vương Gia

Chương 1: 1: Con Dê Béo Bở Đến Rồi

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Trong một căn phòng cổ kính, chữ “song hỷ” rất lớn dán trên bức tường sảnh ngoài thể hiện sự hiện diện của mình, mấy cặp đèn lưu ly, bình hoa và các đồ vật trang trí khác có thể được nhìn thấy ở khắp nơi, nến đỏ, lều đỏ, khăn trùm đầu màu đỏ được đặt tùy ý trên bàn vuông, không có cái nào là không thể hiện trong nhà chủ nhân đang có chuyện vui.

Ánh trăng bên ngoài như dát bạc, ánh nến trong phòng lập lòe, dưới ánh sáng lờ mờ có thể nhìn thấy bộ hỷ phục màu đỏ xa hoa được chế tác tinh xảo rơi rải rác trên sàn nhà, trong không khí ngoài mùi trầm hương thoang thoảng còn có một mùi hương thơm khác khiến người ta đỏ mặt tràn ngập không khí.

Trên chiếc giường cưới bằng gỗ đàn hương được chạm khắc rất tinh xảo, bức màn thêu hình uyên ương giao nhau khẽ đung đưa, xuyên qua ánh nến loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang đè lên nhau bên trong bức màn, tiếng thở gấp gáp không thể kiềm chế được đôi khi được lộ ra từ giữa khe hở của bức màn.

Thích Vy đang nằm trên chiếc chăn gấm đỏ mềm mại cố gắng hết sức để nhìn thấy gương mặt của người đang đè lên người mình, nhưng bức màn đã chặn gần hết toàn bộ ánh sáng, thứ duy nhất có thể nhìn thấy rõ là đôi mắt sắc bén không giấu được cảm xúc, như muốn hút hồn nàng vào đáy mắt sâu không thấy đáy đó.

Rõ ràng đang làm chuyện khiến người ta động lòng nhất thế gian nhưng nàng lại nhìn thấy vẻ lạnh nhạt trong đáy mắt này.

Hơ, đã chấm m*t người ta rồi mà còn không biết ngại tỏ thái độ à?

Thích Vy rất muốn đâm một cây châm bạc vào đỉnh đầu của người đàn ông này để hắn biết không dễ gì lợi dụng được mình, nhưng tiếc là ý thức ngày càng mơ hồ khiến nàng không thể tỉnh táo, đừng nói gì đến phản kháng, thậm chí nàng còn không thể hiểu được nguyên do tại sao mình lại gặp phải tình huống này, chỉ một chốc lát đã bị người đè trên người mình kéo vào dòng cảm xúc dâng trào…

“Mẫu thân, mẫu… mẫu thân ơi, mau dậy đi”.

Một giọng nói mềm mại lanh lảnh thúc giục bên tai nàng, bả vai bị ai đó đẩy nhẹ, đôi mày người phụ nữ nhíu chặt, người như đang chìm trong giấc mộng chợt mở mắt ra, đôi mắt phượng sáng ngời hiện lên vẻ giận dữ vẫn chưa tiêu tán.

Đến khi nhìn rõ ràng bày trí trong phòng và đứa nhỏ tròn mắt nhìn chằm chằm mình ở bên cạnh, Thích Vy mới nhận ra gì đó, đôi mắt lại trở lên sáng trong như trước.

Cơ thể căng cứng lại thả lỏng, một tay dồn lực vào phần đệm mềm mại để ngồi dậy, nàng uể oải vươn vai, sau đó nhướng mày nhìn đứa nhỏ vẫn đang tròn xoe mắt nhìn mình, vươn tay ra nhéo khuôn mặt non nớt, phúng phính của bé.

Thích Vy đánh ngáp một cái, uể oải hỏi: “Thích Tiểu Dương, mẫu thân vẫn chưa ngủ không đủ giấc, con lại làm loạn gì đấy?”

Đứa nhỏ này chính là sản phẩm sau cái đêm vào năm năm trước đó.

Nàng có nằm mơ cũng không ngờ chỉ một đêm đó thôi tỷ lệ trúng đích của người đàn ông kia lại cao đến mức khiến bụng mình lớn luôn.

Mỗi lần nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm đó, nàng đều cảm thấy ngứa răng.

Nếu không phải cục nợ này là một miếng thịt rơi từ trên người mình, còn là người thân duy nhất của nàng ở dị giới này, nàng mới không một mình nuôi nhóc con đâu.

Thế nhưng khuôn mặt của cục nợ được di truyền từ bộ gen ưu tú này lại chẳng giống nàng chút nào.

Điều này cũng khiến nàng cảm thấy cực kỳ uất nghẹn, mỗi lần nhìn thấy gương mặt này, nàng lại có xúc động muốn nắn b óp.

Thích Cẩm Dương trợn mắt liếc nhìn nàng, mặc dù đã quen với hành động cử chỉ của mẫu thân nhưng vẫn trợn mắt nhìn, bất mãn phồng má oán trách: “Mẫu thân, đừng nhéo mà.

Nếu gương mặt tuyệt vời của con trai người bị nhéo cho sưng lên thì sẽ có biết bao mỹ nhân khóc chết mất”.

Khóe miệng Thích Vy giật nhẹ, vẻ mặt hiện lên biểu cảm không nói nên lời: “Nói bậy bạ gì đấy, mỹ nhân sao có thể thích một thằng nhóc còn chưa mọc đủ tóc như con chứ? Người ta đâu có bị mù, đừng có mà pha trò nữa.

Nói đi, gọi mẫu thân dậy làm gì?”

Đừng thấy con trai nàng mới năm tuổi mà lầm, ngay cả nàng cũng phải cam chịu trước sự nghịch ngợm của thằng bé, cả ngày chạy ở bên ngoài, biệt viện lớn như vậy cũng không đủ cho nhóc này thỏa sức vui đùa.

Nếu không có chuyện gì, nhóc này sẽ không vô cớ đến đây đánh thức nàng.

Thích Cẩm Dương nhớ lại chính sự, cũng không quan tâm đ ến mặt mình nữa, hào hứng giục: “Mẫu thân ơi, có mối làm ăn lớn, mau thay quần áo, chúng ta làm thịt con dê béo này đi”..

Quảng cáo
Trước /290 Sau
Theo Dõi Bình Luận
[Dịch]Chí Tôn Long Thần Hệ Thống

Copyright © 2022 - MTruyện.net