Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ đằng xa Miên Vân Hi có thể nhìn thấy dáng dấp mảnh mai của Yên Nhiên đang tựa cửa nhìn ra, nét mặt thơ thẩn phóng tầm mắt lên khoảng rộng của bầu trời, lốm đốm những ánh sao lấp lánh xa tít trên nền tối, hắn nhíu mày:
" Nữ nhân này lại âm mưu gì?"
- Khụ...khụ...
Nghe thấy tiếng ho quen thuộc, Yên Nhiên di chuyển tập trung lên thân hình cao lớn của Vân Hi, thái độ có chút dịu dàng khác lạ hơn bình thường:
- Vương Gia, ngài về rồi sao?
Trực giác run lên khiến hắn sững sờ, phút chốc suýt thì không nhận ra Mạch Yên Nhiên nữa, nữ nhân trước nay đối diện luôn tìm cách chống đối hắn, bây giờ lại có thể ôn nhu đến lạ.
- Ta về rồi.
Nghi hoặc để ý đến thần sắc của cô, hắn ngồi vào bàn gỗ, Yên Nhiên ân cần rót tách trà thơm đưa đến khuỷu tay đang đặt gần cạnh bàn, tâm tình Vân Hi bỗng trở nên xáo trộn, là cô định bày âm mưu quỷ kế gì, hay đã có chuyện không tốt đẹp xảy đến, khiến nha đầu hoạt bát thường ngày bây giờ lại thành bộ dạng này, quả thật hắn không thuận mắt.
- Ngài dùng trà.
Mạch Yên Nhiên là đang chột dạ, cảm thấy bản thân đã thái độ không đúng, hắn có lòng quan tâm nhắc nhở cô tránh xa những thị phi, nhưng mà cô chỉ chăm chăm vào cảm xúc của riêng mình, vậy nên cô mới tìm cách bù đắp, nhưng nữ nhân cao ngạo này một câu xin lỗi cũng cảm thấy khó khăn.
- Cô làm sao vậy? Có chuyện gì rồi sao?
Cô lạnh nhạt lắc đầu, lòng như chứa gai nhọn muốn nói gì đó nhưng sợ đối phương buồn, con ngươi ảm đạm nhìn vào khoảng không.
- Tứ Vương Gia, ta hỏi ngày một chuyện được không?
- Là chuyện gì?
- Ngài...có muốn trở thành...Thái Tử không?
Từ ngữ giọng ấp úng của Yên Nhiên, nội tâm Miên Vân Hi hắn được một phen khiếp đảm, trở nên cọc cằn:
- Mạch Yên Nhiên, cô có biết rằng mình đang nói gì không? Ở hoàng cung dưới chân thiên tử mà dám thốt ra những lời đại nghịch bất đạo như vậy.
Cô...là có ý đồ gì?
- Ta chỉ muốn hỏi ý nguyện của ngài.
- Không có ý nguyện gì hết, ý nguyện của ta là hiếu thuận với phụ hoàng, bên cạnh san sẻ nỗi lo bình ổn thiên hạ, giữ gìn giang sơn Đại Miên với người.
Cô còn nói ra nửa chữ tham vọng đại nghịch đó thì đừng trách ta một đao đoạt mạng.
Thông qua ánh nhìn không tỏ rõ thái độ của Yên Nhiên, cơ hồ hắn chợt nghĩ đến một chuyện:
- Có phải Đức Phi đã nói gì với cô rồi không?
Cô trầm mặc cụp đuôi mắt im lặng, Vân Hi lửa giận vẫn không nguôi tiếp tục bùng lên, mày rậm nhíu chặt mang theo đôi mắt hung hăng trừng cô, môi mỏng mím lại tựa hồ căng thẳng:
- Ta đã nói gì với cô, ta đã dặn cô không được qua lại với bà ấy mà, lời bổn Vương nói cô không nghe rõ hay sao?
- Tứ Vương Gia, ta là con người, có ý thức và suy nghĩ của riêng mình, ta không phải con rối nước trong tay ngài, ngài muốn ta thế nào sẽ như thế ấy.
Ngài xem ta là loại người gì?
Đồng tử to tròn ngước nhìn Vân Hi phẫn uất, rõ ràng là cô vì hắn mà khướt từ thẳng thừng lời đề nghị của Đức Phi, rõ ràng vì hắn mà không tiếc đắt tội với bà ấy, vậy mà bây giờ hắn dùng thái độ nghi kỵ để đối đãi.
Nộ khí bao quanh thân thể Vân Hi dịu đi đôi chút, nhưng khí tức cường bạo này hắn quyết không thu hồi, bất thình lình đứng bật dậy nắm xiết cổ tay nhỏ bé của nữ nhân, mỗi lúc mỗi dùng lực đàn áp, có thể cảm thụ được ống xương mỏng của Yên Nhiên sắp bị hắn bóp gãy rồi.
- Bổn Vương nói cho cô biết, đời này kiếp này cô sống làm người của bổn Vương, chết làm ma của bổn Vương, ngoài ta ra cô tuyệt đối không được nghiêng theo ai cả.
Thâm tâm cô trỗi lên một loại cảm giác khó tả, không phải động tâm mà là có chút thất vọng, lý nào hắn lại là kẻ có tính chiếm hữu cao như vậy, dù không yêu thương cũng nhất quyết kìm hãm cho bằng được cô.
Đứng trước con ngươi lạnh tựa băng tuyết, Yên Nhiên nửa chữ cũng chẳng muốn giải thích thêm.
* Cạch *
Bất giác miếng ngọc bội từ tay áo rơi xuống, cô vội vàng khom người nhặt lấy rồi hấp tấp cất đi.
Miên Vân Hi cơ hồ nhận ra món đồ mà bản thân làm mất, thoáng thấy tâm can rạo rực hẳn lên, người như cô lại lưu giữ món đồ này bên cạnh, nhưng là cố tình trêu chọc Yên Nhiên:
- Đó là cái gì?
- Không có gì hết.
- Cô đang giấu bổn Vương cái gì?
Nhanh như cắt hắn cướp lấy miếng ngọc trong tay áo, hắn đanh giọng:
- Đây là của ai?
Không thể nói với hắn là ngọc bội lấy từ trên người của nam nhân khác, cô chỉ đành mở to mắt nói dối:
- Là ngọc bội của ta.
- Của cô? Sao trước nay bổn Vương chưa từng nhìn thấy?
Ấm ức một lần bộc phát:
- Ngài còn chưa từng để ý đến ta thì làm sao mà nhìn thấy.
Tức giận rồi, hắn là tức giận rồi, vì muốn che giấu món đồ của một nam nhân mà cô nói dối, qua mặt hắn, còn tỏ vẻ thận trọng như vậy.
Tự khướt thay Vân Hi hắn là đang ghen với chính mình.
Nhưng cảm giác thấy cô ra sức bảo vệ miếng ngọc bội đó đối với hắn khó chịu vô cùng.
Miên Vân Hi trầm lặng nhìn xoáy ánh mắt vào cô, hắn khẽ gật gật đầu theo cơn thịnh nộ:
" Chính vì vậy mà cô đem lòng chống đối lại ta, hôm nay còn muốn đứng về phe người lạ, không nghe lời như vậy xem bổn Vương sẽ xử trí cô thế nào".
Như mãnh hổ lượn lờ con mồi đã lâu, hắn liền đến bế gọn gàng nữ nhân trước mặt, Mạch Yên Nhiên mấy phần kinh hãi:
- Ngài định làm gì vậy?
Miên Vân Hi cười lạnh:
- Không phải cô chê cái danh Tứ Vương Phi này là chưa chính thức hay sao? Vì vậy mới không biết an phận, hôm nay bổn Vương sẽ cho cô toại nguyện.
- Ngài bỏ ta ra, bỏ ta ra.
- Đừng ra sức giẫy giụa nữa, đèn hỷ tước bên ngoài cô nghĩ phụ hoàng bố trí công cốc sao?
Hắn ném Yên Nhiên lên mặt giường dày dặn chăn gối, thân thể mảnh mai của cô lập tức chịu lực mà sõng soài, chưa kịp phản ứng thì thân hình cao lớn của hắn đã trì trệ đè lên, Yên Nhiên vẫn không thể chấp nhận hành động mất tự chủ này của hắn mà kháng cự kịch liệt.
Bằng một loại sức mạnh nào đó, Miên Vân Hi kìm giữ hai tay cô bắt chéo chúng trên đỉnh đầu, mắt đối mắt, toàn thân thể Yên Nhiên bị hắn cùm kẹp bên dưới, đến cả gót chân cũng nằm trong kiểm soát.
Đột nhiên lòng ngực trái của cô ấm dần lên cảm giác kỳ lạ, tâm không theo nhịp mà cơ hồ tùy ý run lên.
Hơi thở của hắn mỗi lúc gần hơn, thứ thân nhiệt nóng bỏng tràn qua làn da thịt mềm.
- Vương Gia, đây là ngài đang gượng ép ta, là ngài đang không tôn trọng ta.
- Nhiên nhi, không phải nàng từng hứa sẽ báo đáp ân tình cho ta sao? Ta muốn ân tình này là nàng đời đời kiếp kiếp đều bị ta ràng buộc, lai sinh cũng chỉ một mình ta.
- Ngài đang nói cái gì vậy? Dừng lại đi, Vương Gia.
- Ta mặc cho hôm nay nàng có tự nguyện hay không, ta quyết có được Mạch Yên Nhiên trọn vẹn, để nàng mãi mãi một lòng một dạ ở bên cạnh ta.
Cô nhíu khít mày khó chịu, làn môi hừng hực chiếm hữu vồ đến, thứ nóng vội bên trong khoang miệng của Vân Hi đang cố gắng cạy mở hàm răng phòng ngự của cô, hòng tiến vào chiếm đoạt.
Mạch Yên Nhiên dường như sắp phát tiết, đột nhiên manh vải y phục che ngang nửa mặt Vân Hi, nửa diện mạo này sao lại quá là quen thuộc, cũng không thể nhớ ra đã từng nhìn thấy ở đâu, mày thanh dãn nở, cơ hồ cô mất cảnh giác để cho lưỡi mềm tiến phá thành công.
Thần kinh tủa ra cảm giác tê dại dị thường, dưỡng khí bị tước đoạt đến mức không thể kiên nhẫn hơn nữa.
Miên Vân Hi hắn tinh ý tách ra, hai con người cuồng nhiệt tham lam thở mạnh.
Cô lặng người, nhìn nét mỹ mạo của hắn đang ngay tầm mắt.
- Vì sao ngài phải làm vậy?
- Nàng có tin ta không?
- Dựa vào cái gì?
- Sẽ có một ngày nàng nhất định biết được nguyên nhân, nhưng không phải là bây giờ.
Bên dưới lòng ngực phập phồng của hắn, Yên Nhiên trầm mình trong mớ hỗn loạn khó hiểu, Miên Vân Hi bây giờ lại không nỡ, hắn nhận ra bản thân đã quá nôn nóng, muốn có được cô phải có luôn cả trái tim, càng kích động chỉ khiến nữ nhân ngang bướng này chán ghét hắn.
Vân Hi thâm trầm đặt lên trán cô một nụ hôn, rồi mang theo vẻ áy náy rời khỏi thân thể mềm mại của Yên Nhiên.
Tâm tư cô bỗng nhiên hỗn tạp, rốt cuộc thì hắn có bí mật to lớn gì?
Hai người im lặng không nói chuyện một lúc lâu, nhìn thấy công công bên ngoài đang lén lút tò mò, Miên Vân Hi nói khẽ:
- Đi ngủ thôi.
Như thói quen cô mang ít chăn gối cho riêng mình cầm lấy, xoay người lại đã bị Vân Hi chặn đứng.
- Ngài lại muốn thế nào đây?
Hắn âm thầm hất cằm ra phía cửa, bóng dáng của vị công công kia tĩnh lặng vô cùng.
Cô thì thào:
- Phải làm sao đây?
- Ngủ chung.
- Hả.
- Nếu nàng không muốn gặp rắc rối thì phải nghe ta, nếu không vào ngày mai hai cái lỗ tai này sẽ bị lấp đầy bởi những lời giáo huấn.
Cô do dự, Miên Vân Hi nói bằng giọng chắc chắn:
- Yên tâm đi, ta sẽ không lỗ mãng chạm vào nàng lần nữa đâu.
Yên Nhiên cô thở một hơi dài, hai người vướng mắc chưa thông lại còn dây vào rắc rối, vậy là ngượng ngùng trở lên giường ngủ, sau khi căn phòng đã thôi sáng ánh đèn vị công công kia mới tủm tỉm rời đi.
Mà Mạch Yên Nhiên đêm nay kỳ quặc, môi đã chạm rồi, thân nhiệt của hắn cũng đã cảm qua, vậy mà hiện tại chỉ nằm cạnh, khoảng cách được chừng mực rõ ràng, thế sao lòng ngực lại run lên hỗn loạn.
Trằn trọc hồi lâu vẫn không đi vào được giấc ngủ sâu.