Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối, Tuyên Đại Vân được vú Trương báo lại, cô tự mình đến đây.
Tuyên hoài Phong nhìn thấy Tuyên Đại Vân, nhớ tới chuyện mình nhờ Lâm Kỳ Tuấn tìm hiểu tin tức, kết quả, một chút tin tức cũng không có, ngay cả bóng dáng Lâm Kỳ Tuấn cũng chẳng thấy đâu, y vì chính mình mà buồn rầu, lại áy náy với chị gái, nhìn Tuyên Đại Vân: “Thân thể em vẫn tốt, một chút bệnh cũng không có, vú Trương quá lo lắng đó thôi.”
Tuyên Đại Vân nói: “Chị nghĩ vú Trương nói có lí, sắc mặt của em rất kém, hai mắt xảy ra chuyện gì mà lại sưng đỏ lên thế này?” Kinh ngạc xoay mặt y nhìn kỹ.
Tuyên Hoài Phong cúi đầu che dấu: “Hai ngày này em ngủ không ngon giấc, hai mắt đều là tơ máu thôi.” Y lại hỏi: “Khi nào anh rể trở về?”
Vẻ mặt Tuyên Đại Vân lập tức ảm đạm: “Ai biết? Đi từ hôm đó tới giờ, vài ngày nay đã không thấy bóng dáng của hắn. Trong lòng hắn đã không còn cái gia đình này rồi, lòng người thay đổi thật là nhanh.”
Những lời này như nói trúng tâm sự của Tuyên Hoài Phong, y không khỏi hít sâu một tiếng cùng chị mình.
Tuyên Đại Vân suy nghĩ tới việc của chồng mình, cũng không chú ý tới biểu hiện khác lạ của em trai.
Vài ngày kế tiếp, Tuyên Hoài Phong như sống trong thế giới hoang tàn.
Khi thì muốn ra ngoài, đến hiệu buôn Đại Hưng, hoặc là trực tiếp tới dinh thự họ Lâm, tìm gặp Lâm Kỳ Tuấn nói chuyện cho rõ ràng, một mặt lại cảm thấy không nên rời khỏi nhà, vạn nhất Lâm Kỳ Tuấn thực sự có chuyện phải xử lí thì sao? Khi hắn tới nơi, nhất định sẽ gọi một cuộc điện thoại đường dài để giải thích, nếu lúc đó y vừa vặn không có nhà, chẳng phải sẽ bỏ qua dịp ấy?
Có lúc y lại nghĩ Lâm Kỳ Tuấn đã thay đổi ý định, giống như lời chị mình nói, lòng người thay đổi rất nhanh.
Nhưng cũng có những lúc y hoàn toàn phủ nhận. Lâm Kỳ Tuấn muốn y dọn ra khỏi Niên trạch, đó là sự thật. Cảm giác thoải mái hạnh phúc khi ở bên nhau cũng không phải giả dối.
Mơ mơ màng màng vượt qua vài ngày, Tuyên Hoài Phong giảm chừng hai, ba cân, cơ thể càng thêm gầy yếu.
Vú Trương nhìn hai chị em họ đều tiều tụy, bà đau lòng, không ngừng niệm Phật, nấu cho bọn họ những món bồi bổ tốt nhất. Nhưng một người chồng không chịu về nhà, một tình nhân không hề xuất hiện, đó không phải căn bệnh mà mấy món ăn kia có thể chữa lành.
Dù cho những món đó có ngon lành tới đâu, đối với hai chị em họ lúc này cũng chỉ là sáp nến mà thôi.
Ngày hôm đó, khi mặt trời lên cao, Tuyên Hoài Phong khó chịu trong người nên vẫn nằm trên giường ngẩn ngơ.
Vú Trương đi tới, gõ cửa nói: “Tiểu thiếu gia, có một người gọi là lão Hồ đang đứng trước cửa, nói có người quan trọng gửi cho cậu một bức thư.”
Mới đầu, Tuyên Hoài Phong cũng không để ý tới, sau đó cố gắng nghĩ lại mới nhớ tới, không chừng lão Hồ này chính là người lần trước mang cháo tới bệnh viện? Vậy nhất định là thư do Lâm Kỳ Tuấn sai người đưa tới.
Tuyên Hoài Phong đột nhiên khẩn trương, từ trên giường nhảy dựng lên, vừa vội vàng mang giày, vừa ngoái đầu nói với vú Trương ngoài cửa: “Vú Trương, tôi sẽ ra ngay lập tức, vú kêu ông ấy chờ một chút, tôi tới ngay.”
Ngay cả dây giầy cũng chưa kịp buộc, y lập tức chạy ra mở cửa phòng.
Vú Trương chờ ở cửa, thấy bộ dạng chạy cuống cuồng của y, cười nói: “Không cần phải gấp gáp, người ta đã đi từ sớm rồi, nhưng có để lại thư. Chỉ có tờ giấy thôi mà, cậu có cần phải khẩn trương, loạn thành thế này không?”
Tuyên Hoài Phong làm sao có tâm trí nghe bà lải nhải, cầm bức thư trong tay bà, xoay người khóa cửa phòng, lập tức mở phong thư ra.
Rút bức thư liền thấy nét chữ quen thuộc của Lâm Kỳ Tuấn.
Tuyên Hoài Phong cảm thấy chóp mũi cay cay.
Chữ trên giấy được viết bằng bút máy, từng chữ đều đặn đẹp đẽ, nhưng có vẻ hỗn độn, giống như lén lút viết trước sự giám sát của người khác.
“Hoài Phong thân yêu:
Mẹ anh đột nhiên tới đây, luôn giám sát nghiêm ngặt mọi hành động của anh. Mấy ngày này, ngay cả gọi điện thoại cũng không được tự do, một mình ra ngoài cũng bị mẹ anh phái người giám thị, vô cùng gian nan.
Chuyện sắp xếp công việc cũng phải tạm thời dừng lại, chờ thời điểm thích hợp sẽ cân nhắc lại.
Việc này chính là nỗi khổ của những gia tộc lớn, em cũng lớn lên trong một gia đình như vậy, chắc chắn cũng hiểu nỗi khổ của anh rồi.
Nhớ em vô cùng, yêu em, cho dù chuyện gì xảy ra thì trái tim của anh cũng ở bên em.
Kỳ Tuấn.”
Bức thư chỉ có vài chữ ít ỏi.
Tuyên Hoài Phong cầm lá thư này, xem đi xem lại cũng chỉ có thể nhìn ra từng ấy chữ.
Y không biêt diễn tả tâm trạng của mình ra sao, có chút kinh ngạc, có chút vui mừng, lại có chút thất vọng và đau khổ không thể thốt nên lời.
Nhưng cẩn thận nghĩ lại, cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Lâm Kỳ Tuấn, dù sao hắn cũng có điểm khó xử của mình.
Năm đó, Tuyên Hoài Phong cũng bị cha mình nhanh chóng đưa tới nước Anh du học, không phải cũng giống hiện tại?
Y nắm bức thư trong lòng bàn tay, mặt hướng ra ngoài cửa sổ, đứng nhìn thật lâu nhưng kỳ thật y chẳng chú ý tới điều gì.
Mặc kệ như thế nào, Lâm Kỳ Tuấn chỉ là bị gia đình quản chế, không phải hắn thay đổi tình cảm.
Có lẽ nên thấy như vậy là đủ rồi.
Có bức thư của Lâm Kỳ Tuấn, vẻ mặt lo lắng nhiều ngày nay của Tuyên Hoài Phong cũng có chút chuyển biến.
Cơm trưa cùng cơm chiều cũng ăn nhiều hơn một chút.
Vú Trương cảm thấy vui mừng nhưng cũng không kém phần khó hiểu: “Không biết trong bức thư kia viết cái gì, sao mà giống linh đan diệu dược quá vậy! Sớm biết như vậy thì tôi đã mời mấy vị tiên sinh viết chữ đẹp tới giúp tôi viết mấy bức thư gửi cho tiểu thiếu gia rồi.”
Tuyên Hoài Phong buồn chán, quanh quẩn trong Niên trạch vài ngày, nếu đã biết được tình hình của Lâm Kỳ Tuấn, y cũng không phải suốt ngày….canh điện thoại dùm mọi người trong Niên trạch. Ăn xong bữa chiều, y định ra bên ngoài tản bộ.
Tới trước cửa chính lại vừa vặn thấy một chiếc ô tô đen tiến vào ngõ nhỏ.
Trên con đường này, tòa nhà khí thế nhất chính là Niên trạch, Tuyên Hoài Phong vừa nhìn thấy chiếc xe kia liền nghĩ phải chăng anh rể đã trở về.
Y liền đứng ở bậc thang mà chờ đợi.
Quả nhiên chiếc ô tô kia đỗ lại trước cổng lớn của Niên trạch.
Cửa xe vừa mở ra, Niên Lượng phú bước xuống, vừa cúi đầu suy nghĩ cái gì đó vừa bước lên cầu thang, nhất thời không chú ý có người đang đứng trên bậc thang.
Tuy rằng Tuyên Hoài Phong vẫn luôn chán ghét hắn, nhưng vẫn cố kêu một tiếng: “Anh rể.”
“Hả?” Niên Lượng Phú đột nhiên ngẩng đầu, thấy y, sắc mặt không chút biểu tình, hỏi: “Chị cậu đã ngủ chưa?”
“Chưa đâu.”
Không biết Niên Lượng Phú đang cân nhắc chuyện gì, thuận miệng nói: “Không ngủ cũng chẳng sao.”
Không tiếp tục để ý tới Tuyên hoài Phong, hắn tự nhiên bước vào trong nhà.
Tuyên Hoài Phong nghĩ ngợi, anh rể đã trở về, chỉ sợ sẽ cùng chị mình tranh cãi một trận. Y lo lắng cho Tuyên Đại Vân, quyết định trở về xem tình hình ra sao.
Tơi tiểu viện của Tuyên Đại Vân, y vừa vặn nghe được thanh âm cãi nhau.
“Anh làm gì vậy? Anh làm gì vậy?” Ánh đèn vàng vọc chiếu lên cửa sổ, bóng người trong phòng chớp lên, thanh âm của Tuyên Đại Vân từ trong phòng truyền tới, tức giận hỏi: “Liên tiếp nhiều ngày không trở về, vừa về tới nhà đã mang đồ đạc đi, rốt cuộc anh đang giở trò gì vậy? Đừng có đụng vào, đây là đồ của tôi, Niên Lượng Phú, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Niên Lượng Phú ở trong phòng, không biết đã đụng tới vật gì của cô, thanh âm Tuyên Đại Vân bỗng nhiên lớn hơn: “Anh trả lại cho tôi! Anh trả lại cho tôi ngay!”
Niên Lượng Phú nói: “Cô cũng đau cần dùng tới nó, giữ làm làm gì? Để cho tôi đi.”
Giọng nói của Tuyên Đại Vân cao vút, sắc bén như muốn vạch vài đường lên nóc nhà: “Cho anh làm cái gì? Anh đừng mơ tưởng! Anh đem trang sức của vợ mình đi lấy lòng kỹ nữ, anh không biết xấu hổ hay sao? Trả lại cho tôi! Niên Lượng Phú, anh dám đụng tới đồ cưới của tôi, tôi nhất định sẽ liều mạng với anh!”
Khi cãi vã, trong phòng không ngừng vang lên tiếng ‘loảng xoảng’ cùng tiếng đồ sứ rơi xuống sàn nhà, vỡ vụn.
Có lẽ hai người bắt đầu động tay động chân.
Tuyên Hoài Phong vốn đang do dự có nên tùy tiện xông vào phòng vợ chồng họ hay không, nhưng vừa nghe thấy động tĩnh này, lo lắng chị mình chịu thiệt thòi, y lập tức vọt vào trong phòng.
Tuyên Đại Vân đang túm lấy cổ áo Niên Lượng Phú, đoạt lấy chiếc vòng trang sức bằng trân châu mà hắn đang cầm trên tay, cô cố ra sức, nhưng nói đến cùng thì cô cũng là phụ nữ, sức lực không thể sánh với đàn ông, thấy em trai chạy lại, cô nhanh chóng kêu lên: “Hoài Phong! Mau lên! Chiếc vòng trân châu của chị!”
Tuyên Hoài Phong không nói một lời liền chạy lại lôi kéo cánh tay Niên Lượng Phú, cố gắng bẻ ngược tay hắn ra sau.
Sức lực của y cũng không lớn, nhưng dù sao vẫn là hai người đấu một, Niên Lượng Phú cũng nhanh chóng bại trận, trong một lúc không lưu ý, chiếc vòng cổ bằng trân châu đã bị Tuyên Đại Vân đoạt về.
Niên Lượng Phú thấy đồ vật trong tay mình bị đoạt đi, tức giận tới nỗi gân xanh nổi đầy trán, hung hăng đẩy Tuyên Hoài Phong ra: “Cái loại ăn bám này, ai cần mày lo chuyện bao đồng? Mày cút đi cho tao!”
Tiếp tục quay sang phía còn lại, chỉ vào Tuyên Đại Vân: “Cái loại ngu xuẩn tám đời không ai dạy! Không đưa cho tôi cái đó, tôi mua mười cái tặng cho Tiểu Phượng Hỉ của tôi cũng chẳng vấn đề!”
Tuyên Đại Vân khóc như mưa, hai tay nâng niu, ôm chiếc vòng trân châu vào lòng, ngồi bên giường khóc lóc nói: “Anh không phải người! Anh là đồ không biết xấu hổ!”
“Phải! Tôi không phải người! Tôi không biết xấu hổ! Chồng của cô không phải con người, cô không thấy nhục nhã sao?”
Niên Lượng Phú đồng ý với Tiểu Phượng Hỉ là tặng cô ta một chiếc vòng cổ trân châu, lần này trở về nhà là muốn lấy đồ đi, không ngờ lại không thành công, hắn thở hổn hển: “Cô cứ chờ đi, tôi sẽ đường đường chính chính lấy cô ấy về bằng kiệu tám người khiêng! Áo hỉ đỏ thắm mặc trên người! Cô khinh người ta là đào kép, không chịu để người ta làm vợ bé? Tôi nói cho cô biết, tôi sẽ lấy người ta về làm vợ chính! Tôi thích như vậy đấy, thì sao nào? Hiện tại, con người ai cũng có tự do, có tình yêu thì tới với nhau. Nếu cô chịu được thì cố mà làm chị em tốt với cô ấy, bình thê*! Hiểu không? Nếu cô chịu không nổi thì tôi cũng chẳng tha thiết gì cái loại người như cô, ly hôn là được! Không phải từ trước tới nay tư tưởng của cô rất tân tiến hay sao? Ly hôn là chuyện rất đơn giản, đến văn phòng chính phủ làm thủ tục, ký tên, từ đó về sau, cô muốn làm ni cô hay muốn làm vợ bé của ai thì tùy! Cho dù có làm chuyện đáng xấu hổ ra sao thì cũng chẳng liên quan gì tới Niên gia này!”
(Bình thê: Đây là một cách xưng hô với người phụ nữ được cưới ở bên ngoài. Khi hai người vợ này không gặp mặt, vị trí coi như ngang nhau, nhưng thực tế, địa vị của người được gọi là bình thê vẫn là thiếp.)
Đại Vân ngồi bên cạnh giường, ban đầu còn khóc lớn, sau khi nghe được những lời này, lập tức không nói một từ.
Cô bỗng nhiên nhắm mắt, ngã ngửa người về phía sau, ‘rầm’ một tiếng, ngã xuống giường.
Tuyên Hoài Phong vốn đang đứng phía trước cô để ngăn cản anh rể, sau khi nghe thấy tiếng động ấy, y quay đầu lại thấy tình cảnh này, nhất thời kinh hãi, chạy qua ôm lấy thân thể mềm nhũn của Tuyên Đại Vân, hô to: “Chị! Chị à! Chị làm sao vậy!”
Vú Trương đang cùng đám người hầu tránh ở bên ngoài, vừa nghe thấy tiếng kêu của Tuyên Hoài Phong, bà cũng không quan tâm tới chuyện gì nữa mà chạy thẳng vào phòng, vỗ đùi cao giọng khóc lên: “Tiểu thư! Tiểu thư ơi! Phải làm sao bây giờ? Cô gia, sao cậu có thể bất nhân như vậy chứ?”
Niên Lượng Phú hung hăng mắng mỏ, chủ yếu là để phát tiết, không nghĩ tới người vợ luôn luôn lợi hại, mạnh mẽ của mình lại ngất xỉu, trong lúc nhất thời hắn cũng ngây người, nhìn một lát, giậm chân rống giận: “Các người đều chết hết rồi à? Còn không nhanh kêu bác sĩ tới đây! Ngu ngốc! Tất cả đều là loại ăn hại hết!”
Đám người hầu vừa nghe thấy vậy liền lập tức chạy đi gọi bác sĩ.
Niên Lượng Phú lại đột nhiên nhớ ra là tiểu bảo bối đang chờ hắn mang chiếc vòng trân châu tới. Hiện tại, chỉ sợ khó lấy đi chiếc vòng của Tuyên Đại Vân, phải nhanh đi mua một chuỗi mới được, nếu không, Tiểu Phượng Hỉ sẽ cáu kỉnh với hắn.
Khắp Niên trạch đều hỗn loạn, nhưng Niên Lượng Phú lại không nói lời nào, ngồi lên ô tô rời khỏi đó.
Sau đó, một bác sĩ trung y được mời tới, cũng là người lần trước khám bệnh cho Tuyên Hoài Phong.
Xem mạch cho Tuyên Đại Vân ở nhà chính, thấy người bệnh đang ngủ, hắn không dám quấy nhiễu, đành phải thảo luận bệnh tình ở ngoài phòng.
Tuyên Hoài Phong thực sự lo lắng, hỏi hắn: “Bác sĩ, chị của tôi có gì đáng ngại không? Gần đây chị ấy ăn ít, ngủ không ngon giấc, tâm trạng lại hay buồn bã, có phải do lo âu quá độ hay không?”
Bác sĩ đắn đo một lúc: “Theo như tôi bắt mạch thì đúng là do người bệnh có chút lo âu, nhưng cũng không đáng ngại.”
Tuyên Hoài Phong khó chịu: “Chị của tôi luôn luôn khỏe mạnh, bây giờ lại xỉu như vậy mà ông còn nói là không có gì đáng ngại?”
Vị bác sĩ kia khẽ cười: “Phàm là phụ nữ đang mang thai đều yếu hơn thường ngày một chút, đó là chuyện bình thường thôi.”
Tuyên Hoài Phong và vú Trương cùng nhau ngẩn người.
“Cái gì?’
“Chúc mừng, Niên phu nhân đã có thai.”
Tuyên Hoài Phong cùng vú Trương vẫn tiếp tục thất thần, bác sĩ nói tới lần thứ hai thì bọn họ mới giật mình tỉnh lại.
Vú Trương vốn khóc thương tâm, hiện tại lại lập tức vui vẻ, tươi cười hớn hở xoa xoa tay, chỉ còn kém đứng tại chỗ quay vài vòng, nói liên thanh: “Phật tổ phù hộ! Việc này nhất định là do phu nhân trên trời đang phù hộ tiểu thư mà. Như vậy rất tốt, tiểu thư có thai, trái tim của cô gia nhất định sẽ quay về bên tiểu thư. Trên đời này, có người đàn ông nào lại không muốn làm cha chứ. Nhất định cô gia sẽ quên hẳn con hồ ly tinh kia rồi!”
Tuyên Đại Vân vẫn đang nằm trên giường, không được kinh động, bà muốn đem tin tức này nói cho Niên Lượng Phú, nhưng lại không biết hắn đang ở nơi nào.
Tuyên Hoài Phong lại không lạc quan được như vú Trương, y nói với bà: “Anh rể vừa rời khỏi nhà rồi. Muốn tìm hắn về cũng không phải không có cách. Đám người hầu này luôn biết hành tung của chủ nhân, bọn họ chỉ gạt chị em chúng tôi và vú thôi!”