Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một lần ám sát đã đánh vỡ cục diện căng thẳng, bế tắc giữa hai người.
Tuyên Hoài Phong phát hiện bản thân cư nhiên lại quan tâm đến tên tổng trưởng hỉ nộ thất thường kia.
Chuyện này cũng không có gì là lạ, dù sao con người luôn có cảm tình.
Tên kia nghiêm túc với công việc hơn so với tưởng tượng.
Đối với việc trừng trị đại ca hắc bang cùng bọn buôn lậu thuốc phiện thì luôn quyết đoán, quả thực đã đạt tới trình độ không sợ chết.
Cho nên… những giây phút hỉ nộ vô thường đó, những hành động âm hiểm đê tiện kia.
Cũng không phải…vì thích mình sao?
Con người nào phải cây cỏ, chìm đắm trong sự tận tâm chăm sóc cùng cảm giác hiền hòa hắn mang tới, y phát hiện bản thân giống như sắp rơi vào tay giặc…..
Tại thời đại sa đọa, lãng phí này.
Có thể nói, tình nghĩa con người đều mỏng như tờ giấy.
Cũng bởi vậy, người có thể kiên trì không thay đổi chân tâm mới thực sự đáng trân trọng.