Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Lynn
Có thể là vì thím Lâm vô tội đã san sẻ chút hỏa lực giúp Bạch Thu Nhiên mà bữa trưa này họ ăn trong bình an vô sự. Bà Diệp cao quý tận xương tủy, mở miệng toàn là quy tắc đương nhiên sẽ tuân theo quy tắc ăn cơm không nói chuyện. Không biết chủ tịch Diệp và Diệp Chi Châu nghĩ gì mà hai bố con cũng bình thản dùng bữa trong im lặng. Tất nhiên, người chỉ hận không thể giảm sự tồn tại của mình về con số không – Bạch Thu Nhiên – sẽ chẳng dại gì mà đâm đầu vào hố lửa. Cô chỉ lo vùi đầu nơm nớp ăn cơm, còn không dám ngước mắt nhìn bà Diệp vì sợ chỉ cần nhìn chạm phải ánh mắt bà một cái thôi cũng khiến cô không nuốt nổi cơm.
Phải, không nhìn sắc mặt bà Diệp, Bạch Thu Nhiên vẫn có thể vui vẻ ăn bữa cơm thịnh soạn này, nói gì thì nói, thức ăn ngon vô tội mà.
Bữa trưa hôm nay của nhà họ Diệp cực kỳ phong phú, Bạch Thu Nhiên thấy không giống như đồ do cô Vương nấu lắm. Nghĩ cũng phải, nhà họ Diệp có nhiều người làm, nhân lực trong bếp không thua kém khách sạn là bao, nghe nói còn có một đầu bếp được chủ tịch Diệp đào về từ khách sạn năm sao. Nhưng trong lòng chủ tịch Diệp, đầu bếp riêng được trả lương cao vẫn không đáng tin cậy bằng người làm lâu năm như cô Vương. Nếu chỉ chăm lo cho cuộc sống hằng ngày của Bạch Thu Nhiên và Diệp Chi Châu thì phong cách ấm áp và giản dị của cô Vương sẽ phù hợp hơn. Vì vậy, khi cân nhắc đến việc cho người tới chăm sóc họ, chủ tịch Diệp đã điểm tên cô Vương.
Bữa ăn hoành tráng như hôm nay chắc hẳn là được đầu bếp nhiều kinh nghiệm chuẩn bị, các món ăn được trình bày theo phong cách của nhà hàng lớn, có đủ cả màu sắc lẫn hương vị, vừa đẹp mắt vừa ngon miệng. Bạch Thu Nhiên ăn rất nghiêm túc, không vì sợ bà Diệp mà ảnh hưởng tới tâm trạng dùng bữa.
Thậm chí, Bạch Thu Nhiên còn nghĩ hiện giờ cô đang gặp trở ngại trên con đường gả vào hào môn, bất kỳ tình huống nào cũng có thể xảy ra. Nếu sau này không bước chân vào hào môn được, vậy thì cô càng nên tranh thủ thưởng thức bữa ăn thịnh soạn như thế này khi còn có cơ hội, để tránh về sau hồi tưởng lại cảm thấy đau lòng và hối hận.
Mặc dù Diệp Chi Châu im lặng dùng bữa nhưng anh không hề phớt lờ Bạch Thu Nhiên. Trông thấy cô vẫn ăn uống vui vẻ, sau thoáng giây ngạc nhiên và cạn lời, anh vẫn chu đáo gắp rất nhiều thức ăn cho cô, tất cả đều là những món được đặt trước mặt bà Diệp mà cô không dám vươn đũa tới.
Bạch Thu Nhiên còn nhớ rõ phải giảm bớt sự hiện diện của mình nên chỉ dám hơi ngẩng đầu lên cười với bạn trai tổng tài rồi lại tiếp tục tập trung ăn cơm chứ không tỏ ra hiền thục mà gắp thức ăn lại cho anh như thường ngày.
Cũng chính vì quá tập trung vào chén cơm của mình nên Bạch Thu Nhiên đã không nhận ra ánh mắt khinh thường và nghi ngờ của bà Diệp đang dính lấy cô.
Tống Bảo Như thực sự không thể tin nổi ả đàn bà chỉ biết cắm đầu ăn trước mặt đây lại là Bạch Thu Nhiên rất giỏi làm bộ làm tịch, diễn xuất thần sầu trong trí nhớ của bà.
Rốt cuộc là do hiệu ứng cánh bướm hay là kiếp trước bà bị mù?
Song, Tống Bảo Như cũng thấy may mắn khi Bạch Thu Nhiên không có sức chống đỡ, đối thủ càng yếu thì bà càng nắm chắc phần thắng. Nghĩ vậy, cơn giận khi bị chồng và con trai phản bác cả hai kế hoạch do bà đề xuất tiêu tan đi nhiều. Tống Bảo Như trấn an bản thân rằng thời gian còn nhiều, trong tay bà còn nắm giữ nhược điểm trí mạng của Bạch Thu Nhiên, cả đời này cô ta đừng hòng bước vào nhà họ!
Thả con tép để bắt con tôm, Tống Bảo Như cố không răn dạy cái nết ăn uống chẳng ra làm sao của Bạch Thu Nhiên mà bắt đầu ấp ủ bước tiếp theo của kế hoạch.
Bữa cơm đầu tiên của Bạch Thu Nhiên với cả nhà bạn trai tổng tài diễn ra trong lo lắng nhưng may là cũng không có gì xảy ra.
Ăn xong, Bạch Thu Nhiên chỉ mong lập tức rời khỏi căn biệt thự cao cấp này nhưng trước đó họ đã nói hôm nay sẽ ở lại ăn tối. Sau khi nhận được ánh mắt đầy mong mỏi của Bạch Thu Nhiên, bạn trai tổng tài chỉ nhẹ nhàng hỏi cô: “Mệt không, anh dẫn em lên phòng ngủ trưa nhé?”
Bạch Thu Nhiên rất muốn lắc đầu nhưng sếp Diệp lại ân cần đưa ra lựa chọn khác: “Hay em thích ra phòng khách uống trà cùng bố mẹ?”
Có so sánh mới thấy chênh lệch, Bạch Thu Nhiên nhanh chóng đưa ra quyết định: “Em hơi mệt ạ…”
Diệp Chi Châu nhoẻn cười, nắm lấy tay cô rồi nói với bố mẹ: “Tụi con lên phòng ngủ trưa một lát ạ.”
“Đi đi.” Chủ tịch Diệp gật nhẹ đầu.
Tống Bảo Như rất muốn nói cô là heo hay sao mà ăn xong đã ngủ, nhưng con trai nói là “tụi con”, bà mà nói như vậy thì khác nào chửi cả con mình nên đành nhịn, sau đó gườm gườm nhìn theo hai người họ đi về phòng.
Bạch Thu Nhiên rất không tình nguyện bị bạn trai tổng tài dẫn lên lầu.
Họ lên phòng ngủ trên tầng ba, đây là căn phòng mà Diệp Chi Châu đã ở từ khi còn nhỏ, và nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nó cũng sẽ là phòng tân hôn của họ.
Khi Diệp Chi Châu đưa cô lên, anh không quên giới thiệu bố cục trong nhà mình nhưng Bạch Thu Nhiên không tâm tư đâu để nghe, cũng không có hứng thú tham quan gì cả. Việc đầu tiên cô làm sau khi bước vào phòng của bạn trai là đóng cửa rồi khóa trái lại, sau đó thở phào một hơi.
Nhìn phản ứng khoa trương của cô, Diệp Chi Châu vừa bất lực vừa thấy buồn cười: “Em sợ thế cơ à?”
Bạch Thu Nhiên hơi thả lỏng, ngẩng đầu nhìn bạn trai tổng tài như tìm được người tâm phúc, mè nheo đi tới đến trước mặt anh rồi cọ vào lồng ngực anh hệt như mèo con, gật đầu với vẻ yếu ớt và đáng thương: “Vâng, em sợ lắm.”
Cô từng nghĩ mình chỉ có bề ngoài yếu ớt thôi chứ thực chất cô rất mạnh. Thân thế bi thảm, mất cả cha lẫn mẹ, sống ở tỉnh lẻ nhưng vẫn thi đậu trường đại học danh giá ở thủ đô, một bước lên mây. Hiện giờ đã cắm rễ dưới chân hoàng thành, chẳng lẽ cô còn chưa đủ trâu bò sao?
Trước đây mỗi khi nghĩ về thành tựu của mình, Bạch Thu Nhiên toàn ưỡn ngực tự hào.
Nhưng hôm nay bị bà Diệp hạ gục ngay khi vừa gặp mặt, cô mới nhận ra mình chỉ là hạt cát. Nếu không nhờ bạn trai tổng tài và chủ tịch Diệp giúp đỡ đủ đường, cô thậm chí còn không chống đỡ nổi hiệp nào trong trận đấu với bà Diệp, chỉ biết nằm im chịu trận.
Bạch Thu Nhiên sợ hãi thút thít trong vòng tay bạn trai tổng tài: “Đáng sợ quá đi mất, tụi mình về đi anh.”
Diệp Chi Châu dịu dàng vỗ về lưng cô nhưng giọng điệu lại không cho thương lượng: “Không được, anh đã nói với bố mẹ là tụi mình ở lại ăn cơm tối rồi, không thể nuốt lời.”
Bạch Thu Nhiên chớp mắt nhìn anh một cách đáng thương: “Nhưng em muốn về.”
Diệp Chi Châu thở dài, giải thích cho cô nghe bằng giọng điệu dịu dàng nhưng không kém phần nghiêm túc: “Bây giờ về được, thế sau này thì sao? Kết hôn rồi, chúng ta sẽ trở thành người một nhà, giữa người nhà với nhau nếu có khúc mắc thì nên tìm cách giải quyết chứ không phải trốn tránh. Trốn được nhất thời nhưng đâu trốn được cả đời.”
Bạch Thu Nhiên rất muốn nói rằng trốn tránh tuy xấu hổ nhưng có ích, có điều câu đó không phù hợp với hình tượng của cô. Vì vậy cô thay đổi câu hỏi, nghiêm túc nhìn anh: “Liệu vấn đề này có giải quyết được không?”
Nghĩ đến khí thế đàn áp khiến cô thở không nổi của bà Diệp, cô rất tuyệt vọng, không dám tưởng tượng cuộc sống hào môn của mình có bà mẹ chồng như vậy sẽ thảm khốc đến mức nào.
Diệp Chi Châu hiểu cảm giác của cô, anh cũng thấy khó giải quyết, thậm chí là khó hiểu với tình huống hiện tại.
Trước giờ bố mẹ rất cởi mở, bản thân anh cũng tự lập nên anh chưa bao giờ nghĩ có ngày vấn đề trí mạng về việc nên cứu ai khi bạn gái và mẹ cùng rơi xuống nước sẽ vận vào người mình. Trước hôm nay, anh còn cho rằng bản thân đã xử lý khá tốt, tận lực khen ngợi cô đối xử tốt với mình thế nào trước mặt bố mẹ, cũng không giấu diếm hoàn cảnh cơ bản về cô, chưa kể ngay từ đầu, anh đã tỏ rõ quyết tâm muốn cưới cô. Tuy bố mẹ không tỏ ra vui mừng nhưng chí ít họ cũng chấp nhận lựa chọn của anh, có thể nói về cơ bản không có gì ảnh hưởng được cuộc hôn nhân của hai người.
Tại sao mọi thứ đột nhiên lại trở thành thế này?
Sếp Diệp luôn xuất sắc trong học tập lẫn công việc nhưng vẫn phải bó tay trước bài toán nan giải mẹ chồng nàng dâu. Nhưng người yêu anh vốn đã nhát gan thì giờ đang có dấu hiệu lùi bước, nếu anh tỏ ra không tự tin thì e rằng cô sẽ bỏ chạy mất.
Nghĩ vậy, anh nén nỗi âu sầu vào lòng và an ủi cô như không có chuyện gì xảy ra: “Em đừng lo, sẽ không sao đâu.”
“Anh chắc chứ?” Bạch Thu Nhiên nghi ngờ nhìn anh.
Diệp Chi Châu không chắc nhưng anh vẫn nghiêm túc hứa hẹn: “Anh sẽ bảo vệ em.”
Bạch Thu Nhiên ngẫm nghĩ, bạn trai tổng tài xưa nay chưa từng nói suông, anh nói sẽ bảo vệ cô, vậy chắc chắn anh sẽ không trơ mắt nhìn mẹ mình bắt nạt cô. Cô được tiếp thêm can đảm: “Thôi được rồi, chúng mình ăn xong bữa tối rồi về.”
“Ừm.”
“Đợi muộn tí rồi mình hẵng xuống nha.”
Diệp Chi Châu gật đầu đồng ý.
Sau đó Bạch Thu Nhiên ở trong phòng anh đến hơn ba giờ chiều. Thật ra trước hai giờ chiều cô vẫn ngủ rất ngon, nhưng qua hai giờ thì cô đã tự động dậy theo đồng hồ sinh học vì công ty cô bắt đầu làm vào hai giờ chiều. Nhưng dù đã tỉnh ngủ, Bạch Thu Nhiên thà trốn trong phòng ngủ còn hơn là đi ra ngoài đối mặt với bà Diệp.
Phòng của bạn trai tổng tài rất to, có ban công rộng với tầm nhìn tuyệt vời và cách bài trí cũng rất thoải mái. Lúc hai giờ hơn, cô giúp việc mang trái cây và nước uống lên phòng cho họ. Bạch Thu Nhiên nằm trên ghế ngoài ban công vừa ăn vừa phơi nắng, cô có thể nằm thế này hết buổi chiều cũng được.
Song, Diệp Chi Châu không chịu nổi nữa. Thời gian ngủ trưa của anh cũng giống như cô. Sau khi thức dậy, anh đến thư phòng trò chuyện với chủ tịch Diệp, lúc quay lại thấy dáng vẻ con sâu lười của Bạch Thu Nhiên thì hỏi: “Em có muốn đến phòng trò chơi không?”
Bạch Thu Nhiên tò mò hỏi: “Phòng trò chơi ở tầng mấy vậy anh?”
“Tầng một.”
“Ứ đi.” Cô dứt khoát nằm lại ghế, nếu xuống dưới mà bị bà Diệp bắt được thì đúng là lỗ to.
“Em chắc chứ?” Diệp Chi Châu ung dung bước tới, cúi người nói với cô: “Anh quên nói với em, hình như chiều nay mẹ anh đi spa rồi, chắc sẽ về hơi trễ.”
“Sao giờ anh mới nói?” Bạch Thu Nhiên lập tức phấn chấn bật dậy, hứng khởi túm lấy tay bạn trai tổng tài: “Vậy chúng mình tới phòng trò chơi đi.”
Bạn trai tổng tài không hề nói dối Bạch Thu Nhiên. Cuộc sống của bà Diệp rất phong phú, nhóm bạn thượng lưu của bà hẹn nhau đi uống trà chiều, mua sắm rồi đi làm đẹp, tối mới về nhà. Bạch Thu Nhiên tranh thủ lúc bà vắng nhà mà tham quan căn biệt thự cao cấp từ trong ra ngoài hết một lượt, còn đi theo bạn trai tổng tài và chủ tịch Diệp đến sân golf gần đó chơi, ngắm cảnh hoàng hôn tráng lệ xong mới trở về.
Họ và bà Diệp gần như về cùng một lúc.
Bạch Thu Nhiên mải chơi, đến khi nhìn thấy bà Diệp thì đôi mắt phát sáng vì hưng phấn thoáng chốc hạ nhiệt ngay lập tức. Cô bắt đầu thấp thỏm trước cửa ải cuối cùng của ngày hôm nay. Nhưng không ngờ bà Diệp lại chẳng thể hiện thái độ gì, chỉ im lặng ngồi xuống bàn ăn.