Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Edit: Sa
Bạch Thu Nhiên nằm trăn trở tới sáng, tính ra cô ngủ chỉ năm, sáu tiếng nhưng vì hôm qua ban ngày ngủ nhiều nên giờ thức tới sáng cũng không thấy buồn ngủ. Sau khi bạn trai tổng tài dậy, cô nằm thẫn thờ một mình, thấy không ngủ tiếp được nữa nên cũng dậy luôn.
Tập thể dục xong, trên đường về, Diệp Chi Châu suy nghĩ sáng nay nên ăn gì. Mấy lần trước anh toàn làm bữa sáng kiểu Tây đơn giản, thứ nhất là vì anh ở nước ngoài mấy năm nên đã quen ăn vậy rồi, thứ hai là vì bữa sáng kiểu đó làm đơn giản và nhanh nhất. Nhưng bạn gái anh chưa sống ở nước ngoài nên không quá quen với bữa sáng kiểu vậy, hơn nữa hôm qua cô bị mẹ anh làm sợ chết khiếp, vậy anh có nên nấu cái gì ngon ngon để dỗ cô không?
Song, khi mở cửa nhà ra, người mà anh cứ ngỡ sẽ chờ anh về đút cho ăn thì lại đang ở trong bếp. Sự chăm chỉ bất ngờ của Bạch Thu Nhiên khiến Diệp Chi Châu hoang mang tột độ.
Vào ngày đầu tiên sống cùng nhau, Bạch Thu Nhiên hứa hẹn với Diệp Chi Châu rằng sẽ nấu thật nhiều món ngon cho anh ăn, tuy anh biết rõ cô khoác lác nhưng vẫn bị chuốc thuốc mê, thật lòng mong đợi cô sẽ nấu cho anh ăn. Nhưng tới bây giờ cô cũng chỉ nói miệng thôi chứ chưa từng thấy cô chủ động bước vào bếp, vì vậy Diệp Chi Châu càng thêm mong chờ. Do đó khi thấy cô trong bếp, phản ứng đầu tiên của anh chắc chắn là vui mừng và mong đợi.
Vì quá vui mừng, Diệp Chi Châu không đi tắm ngay mà vào bếp bất chấp toàn thân ướt đẫm mồ hôi, đứng sau Bạch Thu Nhiên, nhẹ nhàng hỏi: “Đang nấu gì đó?”
Hơi thở nóng hổi phả vào tai, Bạch Thu Nhiên quay đầu lại, môi cô vô tình chạm khẽ vào môi anh, tuy cô ngửa đầu ra sau theo phản xạ nhưng dư vị vô tình chạm vào nhau quá tốt đẹp. Bạch Thu Nhiên vừa mím môi nhấm nháp dư vị ấy vừa nhìn bạn trai tổng tài tóc tai ướt đẫm nồng đậm hormone nam tính, càng cảm thấy bạn trai tổng tài đẹp trai tàn bạo.
Nếu là bình thường, có lẽ cô phải rất cố gắng mới kiềm chế được xúc động nhào lên ăn anh, nhưng hôm nay vì có tâm sự nên đầu óc bớt đen tối đi hẳn, do đó chỉ chốc lát cô đã lấy lại tinh thần, vờ như không có gì mà đẩy anh ra khỏi phòng bếp, tất nhiên giọng nói vẫn dịu dàng động lòng người: “Tập thể dục mệt không? Anh nghỉ một lát đi, bữa sáng sắp xong rồi.”
Diệp Chi Châu không thích để người nhớp nháp nên hôn nhẹ trán cô rồi đi vào đi tắm rửa, còn Bạch Thu Nhiên thì tập trung nấu bữa sáng.
Khả năng bếp núc của cô rất bình thường nhưng tại cô lỡ “nổ” nhiều quá nên hôm nay không nấu cháo vì như thế thì qua loa quá. Do đó Bạch thu Nhiên quyết định làm món hơi cầu kỳ nhưng không cần kỹ thuật cao là món trứng rán cuộn, sau đó lôi máy làm sữa hạt ra để làm sữa đậu nành, vừa giàu dinh dưỡng vừa ngon miệng, không uổng công cô khoác lác mà.
Làm món trứng rán quan trọng nhất là độ lửa, suốt quá trình Bạch Thu Nhiên rất cẩn thận nên cuối cùng đã cho ra lò đĩa trứng vàng tươi, rắc ít hành lên bề mặt, lại cẩn thận cuộn trứng lại, đặt thêm vài quả anh đào lên đĩa là xong. Bạch Thu Nhiên bê đĩa trứng và ly sữa đậu nành nóng hổi ra đặt lên bàn ăn, sau đó cố gắng không để lộ sự đắc ý ra mặt, gọi bạn trai tổng tài: “Anh ăn thử xem có hợp vị không.”
Diệp Chi Châu ngoan ngoãn đi tới, phát hiện bữa sáng mà mình mong đợi chỉ là đĩa trứng rán cuộn thì nhướn mày, nhưng anh cũng không nói gì, rất nể mặt ngồi xuống chầm chậm thưởng thức, sau đó không tiếc lời khen ngợi: “Ngon lắm, cực cho em quá.”
Bạch Thu Nhiên thoải mái đón nhận lời khen của anh: “Nếu thích thì anh ăn nhiều vào.”
Hiếm khi mới ăn được bữa sáng do bạn gái nấu, Diệp Chi Châu có qua có lại, chủ động dò hỏi: “Có muốn đi chơi không? Anh nhớ hồi trước em bảo rất thích khu sơn trang Ôn Tuyền ở ngoại ô, hay là hôm nay mình đi, sáng mai về.”
Bạch Thu Nhiên rất hứng thú với lời đề nghị của anh nhưng lắc đầu: “Hôm nay không được, em có hẹn đi uống cà phê với Tư Tư rồi, từ lúc em dọn qua đây, tụi em còn chưa gặp nhau lần nào.”
Uống cà phê chỉ là phụ, chủ yếu là cô có vấn đề khó giải quyết, không tự quyết định được, muốn tâm sự với bạn thân để tìm cách.
Diệp Chi Châu mím môi, tuy khá bất ngờ với câu trả lời của cô nhưng vẫn có thể hiểu được. Trước kia cô với Lục Vũ Tư như hình với bóng, bây giờ đã hơn nửa tháng không gặp nhau, hẹn nhau đi chơi là rất bình thường, vì vậy anh dịu dàng gật đầu: “Cũng được, tụi em hẹn nhau ở đâu, mấy giờ? Anh chở em qua.”
Bạch Thu Nhiên tiếp tục nhã nhặn từ chối. Cô bày ra gương mặt đầy thấu hiểu nói với anh: “Hiếm khi anh không phải tăng ca, ở nhà nghỉ ngơi đi, em đặt xe đi.”
Bị bạn gái luôn thuận theo ý mình từ chối hai lần liên tục, Diệp Chi Châu lập tức nhận ra bạn gái có điều kỳ lạ nhưng vẫn dịu dàng dặn dò: “Cũng được, vậy em nhớ cẩn thận nhé, đi chơi vui vẻ.”
Nhận được sự thông cảm của bạn trai, Bạch Thu Nhiên không có chút áp lực tâm lý nào mà vào phòng ngủ trang điểm, thay quần áo, sau đó xách túi đi thẳng ra ngoài mà không ngoái đầu lại. Cô đi quá vội vã, Diệp Chi Châu bị bỏ lại một mình trong nhà chợt cảm thấy mất mát, thất thần chốc lát rồi cũng mặc áo khoác, cầm chìa khóa đi ra ngoài.
Vốn dĩ anh ở nhà là để chơi với cô. Nếu cô đã có kế hoạch khác, thay vì ở nhà thẫn thờ một mình thì thà đến công ty tăng ca còn hơn.
Bạch Thu Nhiên không biết gì về quyết định của bạn trai tổng tài, cô hẹn gặp Lục Vũ Tư ở ga tàu điện ngầm, sau đó cùng tới trung tâm thương mại để mua sắm. Hơn nửa tháng không gặp, phản ứng của Lục Vũ Tư rất lố, cô nàng ôm chầm lấy cô rồi còn hôn nhẹ má cô ngay trước ga tàu điện ngầm.
Lục Vũ Tư cao ráo y như người mẫu, lại có thần thái chị đại, còn Bạch Thu Nhiên nhỏ nhắn nên dễ dàng bị cô nàng ôm vào lòng.
Bạch Thu Nhiên: o(╯□╰)o
Bạn thân gặp nhau tất nhiên sẽ có rất nhiều chuyện để nói. Lục Vũ Tư thấy Bạch Thu Nhiên trắng trẻo hồng hào thì trêu: “Sắp làm cô dâu có khác ha, mặt mũi rạng rỡ hẳn ra. Nói rồi đó, tớ phải làm phù dâu đó nha.”
“Được thôi.” Bạch Thu Nhiên gật đầu nhưng đôi mày lại vương vít nỗi sầu lo khiến người ta vừa nhìn là nhận ra ngay cô chỉ gượng cười.
Lục Vũ Tư lo lắng hỏi ngay: “Sao thế, sếp Diệp bắt nạt cậu à?”
“Làm gì có, A Châu tốt với tớ lắm.” Tuy nói vậy nhưng gương mặt lại không hề hạnh phúc hay ngọt ngào.
Lục Vũ Tư hiểu rõ cô nên không dễ bị đánh lừa, cô nàng cau mày nói: “Nếu sếp Diệp tốt với cậu thì sao trông cậu cười gượng gạo thế?”
“Có hả?” Bạch Thu Nhiên giật thót, sờ má mình, không giả vờ mình rất ổn nữa mà âu sầu nói, “Hôm qua đi gặp mẹ A Châu, bác ấy khá đắn đo về chuyện của tụi tớ…”
Tuy cô không thể nói ra sự thật là bà Diệp tái sinh nhưng trước mắt mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cũng là vấn đề lớn, vẫn có thể nhờ bạn bè bày mưu tính kế.
Lục Vũ Tư tỏ rõ bất ngờ, sau đó lại lo lắng phân tích: “Cậu từng nói bố của sếp Diệp là chủ tịch tập đoàn Giang Hoa, vậy có nghĩa mẹ anh ấy là bà Diệp trong lời đồn, nghe nói bà ấy rất có nhã nhặn, không lẽ bà ấy lại làm khó cậu?”
Bạch Thu Nhiên xấu hổ: “Do hôm qua tớ biểu hiện không tốt.”
Lục Vũ Tư lập tức bất bình thay cô: “Cậu rất nỗ lực cũng rất xuất sắc, bà ấy còn muốn cậu thế nào nữa? Tớ thấy bà ấy bới lông tìm vết, khinh cậu không có gia thế mạnh thì có.”
Bạch Thu Nhiên giải thích thay bà Diệp: “Tụi tớ không môn đăng hộ đối, bà Diệp không vừa ý tớ cũng dễ hiểu mà.”
“Nhưng chủ tịch Diệp đã đồng ý cho tụi cậu kết hôn rồi, bây giờ bà ấy phản đối thì khác nào kiếm chuyện đâu.”
“Nhưng dù sao bác ấy cũng là mẹ của A Châu mà…”
Lục Vũ Tư trầm tư: “Cũng phải ha…”
Bạch Thu Nhiên dùng đôi mắt mở to tròn xoe đầy tin tưởng nhìn Lục Vũ Tư, chờ bạn mình sẽ nghĩ cách giúp mình, nào ngờ Lục Vũ Tư lại mông lung hỏi cô: “Vậy cậu tính sao?”
Bạch Thu Nhiên: …
Cô bắt đầu luống cuống, thì ra chỉ mới là mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu hào môn bình thường mà đã khiến bạn cô bó tay rồi, vậy nếu cộng thêm tình tiết tái sinh báo thù thì chẳng phải gần như cô sẽ chịu kiếp nhân vật lót đường à?
Hai cô gái đều rất mông lung, nhìn nhau hồi lâu. Lục Tư Vũ thấy mình quá vô dụng, quá phụ lòng tin của bạn bè, bèn vắt hết óc mới miễn cưỡng nghĩ ra biện pháp: “Hay là lấy bất biến ứng vạn biến, tình cảm của sếp Diệp dành cho cậu là không phải nghi ngờ, chủ tịch Diệp cũng quý cậu mà đúng không? Vậy cứ để sếp Diệp thuyết phục mẹ đi, cậu đừng làm gì cả, nếu mẹ anh ấy vẫn không chấp nhận thì đó cũng là xích mích giữa hai mẹ con họ, không liên quan tới cậu.”
Bạch Thu Nhiên không nghĩ ra được cách gì, bạn bè cô đều có gia cảnh bình thường, chỉ có thể tưởng tượng ra cảnh tranh đấu trong gia đình quyền quý chứ nào được chứng kiến, mà không có kinh nghiệm thì sẽ không có quyền lên tiếng, không ai có thể nghĩ ra cách thiết thực giúp cô, cô còn làm gì được? Vậy thì nghe lời nhỏ bạn, lấy bất biến ứng vạn biến, xem thử bà Diệp dùng chiêu gì, nếu bà ấy thực sự có huyết hải thâm thù với cô, chắc chắn bà ấy sẽ tìm cách chỉnh cô.
Thế là Bạch Thu Nhiên lo lắng nằm ngửa chờ chết, không hề biết mấy ngày qua Tống Bảo Như cũng sẵn sàng trong tư thế đón địch.
Tống Bảo Như cho rằng con ả Bạch Thu Nhiên bây giờ đang mong ngóng được gả vào nhà họ Diệp, mà bà chẳng những nắm thóp được con ả lại còn có ưu thế về địa vị, là người cầm đằng chui, hoàn toàn có thể chơi chiêu mèo vờn chuột để hành hạ ả, chờ ả chủ động chui đầu vào rọ để bị bà sỉ nhục, sau đó bà sẽ ném ả vào vũng bùn, để ả biết cảm giác từ thất vọng đến tuyệt vọng là như thế nào.
Nhưng thực tế không tốt đẹp như tưởng tượng. Lần này ả đóa hoa bé nhỏ thuần khiết lòng dạ độc ác lại giở thủ đoạn khác. Tống Bảo Như chờ hoài không thấy ả tung chiêu thì đứng ngồi không yên, mượn cớ đi làm đẹp để thuê thám tử tư có tiếng trong nghề, chưa tới hai tiếng, một sấp tư liệu dày cộm về Bạch Thu Nhiên đã nằm trong tay bà, chi tiết đến mức ngay cả tuần này ả tăng ca mấy ngày, ăn liên hoan với đồng nghiệp ở đâu, đi mua sắm với ai hay làm gì khi hẹn hò với Diệp Chi Châu đều có đủ cả.
Đọc sấp tư liệu cuộc sống hằng ngày không có gì đặc biệt ấy, Tống Bảo Như rơi vào trầm tư. Bà suýt quên mất việc cấp bách bây giờ không phải là chờ Bạch Thu Nhiên tung chiêu mà trước hết phải khiến ả ta cút xéo khỏi công ty nhà họ.