Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vượt Qua Bão Giông
Phần 12
Tôi ngủ một giấc rất dài, cũng mơ thấy rất nhiều giấc mơ nối tiếp nhau, khi thức dậy cả người vẫn bàng hoàng mệt mỏi.
Cảm giác như dư âm của Lâm trong giấc mơ vẫn còn đâu đây, sự ấm áp bao trùm của anh khắp cơ thể tôi vẫn chưa hoàn toàn tan hết. Tôi lưu luyến cảm giác này nhưng lại sợ mình không thể thoát ra được nên đành run run úp mặt vào lòng bàn tay, nặng nề hít vào một hơi thật dài để ép đầu óc tỉnh táo lại.
Tôi ngửi thấy mùi gió biển mát lạnh của buổi sáng sớm, ngửi thấy cả vị tanh tanh đặc trưng của mặt nước, chợt nhận ra đây không phải phòng ngủ của tôi, tôi giật mình ngẩng đầu lên tìm kiếm khắp trong căn phòng, cuối cùng tầm mắt chợt dừng trên bóng lưng của một người đàn ông đang đứng trước cửa sổ.
Việt cầm một cốc café, lặng lẽ nhìn mặt biển xanh mướt dập dềnh phía xa xa, lúc này ở trên bầu trời cũng có lác đác mấy con chim hải âu đang lượn qua lượn lại. Khung cảnh bình yên của buổi sáng này thực sự đối lập với không khí náo nhiệt xa hoa của đêm qua vô cùng.
Tôi định mở miệng nói chuyện, nhưng theo bản năng vẫn nhìn xuống cơ thể mình trước. Dù gì tôi cũng là đàn bà con gái, cả một đêm ở chung phòng với một người đàn ông thì lúc tỉnh dậy vẫn phải nhìn xem quần áo của mình có còn nguyên hay không. Đáng tiếc, đêm qua tôi quấn mỗi một chiếc khăn tắm để ngủ, bây giờ nhìn xuống mới biết khăn đã xộc xệch hết cả, may mà vẫn chưa bị tuột ra.
Đúng lúc này thì Việt nói:
– Dậy rồi à?
Anh ta không hề quay đầu lại, nhưng vẫn biết tôi đã tỉnh. Tôi hơi ngạc nhiên, nhưng cũng ngay lập tức lấy lại tinh thần, vừa quấn chặt lại khăn vừa đáp:
– Vâng. Tối qua mệt quá nên ngủ quên. Em chiếm giường của anh à?
– Quần áo ở bên trái giường, không biết cô mặc size nào nên tôi lấy bừa một bộ.
Tôi quay sang nhìn góc giường bên trái mà anh ta chỉ, phát hiện ra trên đó có một bộ váy voan màu trắng được gấp gọn gàng, dường như Việt đã để nó ở đây từ đêm qua. Mà để ở góc đó cũng có nghĩa là cả đêm qua anh ta không hề trèo lên giường, cũng không đụng vào tôi.
Tinh tế, quá là tinh tế. Chỉ một hành động rất nhỏ thôi, không cần phải tốn công giải thích mấy câu sáo rỗng như “cô yên tâm, tối qua tôi không làm gì cô”, hoặc là “tôi không ngủ cùng cô đâu”, nhưng vẫn đủ cho tôi biết được tất cả.
Tôi mỉm cười đáp:
– Cảm ơn anh. Tối qua em ngủ ở giường của anh, anh ngủ ở đâu?
– Uống rượu với Antony cả đêm.
– À…
– Thay đồ đi.
– Vâng.
Tôi ôm theo bộ váy voan trắng vào phòng tắm, suốt quá trình từ khi nói chuyện đến khi tôi thay đồ xong, Việt vẫn đứng nguyên ở chỗ cũ, không hề quay đầu lại, và lại càng không nhìn tôi.
Thấy một người có quá nhiều tai tiếng đào hoa mà cư xử với tôi đàn ông như vậy, trong lòng tôi bắt đầu len lỏi những cảm xúc rất kỳ lạ. Trước khi ra khỏi phòng tắm còn cố ý đứng ở cửa thật lâu để nhìn kỹ bóng lưng của anh ta, muốn xem rút cuộc là bóng lưng ấy có gì mà sao tôi lại cứ có cảm giác Việt cô đơn như vậy.
Phải rồi, một người đàn ông trưởng thành cao hơn một mét tám, tóc tai cắt ngắn gọn gàng, bóng lưng cũng rộng lớn nhưng dường như lại không biết che chở cho ai.
Anh ta có một ông bố quyền lực, có một người mẹ làm phục vụ phòng nhưng đã mất từ lâu. Một đứa con ngoài giá thú không được ai công nhận, khi có được chút sự nghiệp thì không còn mẹ để báo đáp và che chở nữa rồi.
Nghĩ đến đây, tôi chợt giật mình. Kỳ lạ, từ khi nào mà tôi quan tâm đến cảm xúc riêng của anh ta như vậy? Anh ta là nghi phạm của tôi, việc anh ta che chở cho ai đâu liên quan gì đến tôi?
Tôi lén lút thở hắt ra một tiếng rồi nói:
– Em xong rồi.
– Ừ.
Việt chậm chạp xoay người lại nhìn tôi, ánh mắt anh ta dừng ở bộ váy voan tôi mặc. Dù không biết size của tôi nhưng Việt chọn đồ này rất vừa vặn, tôi nghĩ cả đêm qua mình đã chiếm giường của người ta, lại còn nhận sự giúp đỡ của người ta như vậy cũng nên cảm ơn một tiếng, cho nên cười bảo:
– Bộ này vừa với em. Anh tìm thấy nó ở đâu thế?
– Du thuyền của Antony không thiếu cái gì. Trên đây nhìn đâu cũng là phụ nữ. Kiếm một bộ váy có khó khăn gì.
– À… Mà hợp đồng ký xong rồi, hôm nay còn những việc gì phải làm nữa không hả anh?
– Không, nhưng tạm thời chưa về lại Cát Bà được đâu.
– Antony vẫn còn muốn chơi tiếp ạ?
Việt khẽ gật đầu, đi lại gần bàn uống trà rồi đặt tách café uống dở lên đó. Anh ta đang uống thuốc đau dạ dày, rõ ràng biết các chất kích thích là đồ không nên uống, vậy mà tối qua không những uống rất nhiều rượu, sáng nay còn uống café.
– Bây giờ mọi người đang ngủ, chắc đến giữa trưa mới bắt đầu tiệc tùng. Từ giờ đến đó vẫn còn nhiều thời gian, cô tranh thủ nghỉ ngơi đi.
– Em ngủ cả đêm rồi, giờ không ngủ được nữa. Anh ngủ một lúc đi, tối qua uống rượu cả đêm rồi còn gì?
Phòng có mỗi một chiếc giường mà cả hai cứ nhường nhau, một người thì galang nhường cho phụ nữ, một kẻ thì ngại nhận thêm sự giúp đỡ nên nhường sếp. Cuối cùng, tôi chủ động đi lại giường, giũ phẳng lại chăn ga rồi bảo anh ta:
– Anh ngủ tạm đi, em đi ra ngoài xem mọi người đang làm gì. Tý nữa đến giờ mọi người mở tiệc thì em gọi anh.
– Ở ngoài đó có nhiều người không đứng đắn lắm đâu, tránh được thì tránh.
– Vâng, em biết rồi.
Nói xong, tôi đi ra khỏi phòng rồi đóng cửa cẩn thận lại cho Việt ngủ. Vừa đi được vài bước thì thấy năm cô tóc vàng quấn lấy anh ta hôm qua đang mặc bikini đứng ngoài hành lang.
Thấy tôi từ phòng Việt đi ra, các cô ấy nhìn một lượt rồi cười tủm tỉm. Một người nói:
– Tối qua thế nào? Trông anh ta cao ráo khỏe mạnh thế, một hiệp chắc phải kéo dài hơn một tiếng hả?
Bọn họ là phụ nữ phương Tây, suy nghĩ thoáng hơn con gái Châu Á. Có lẽ vì nghĩ tối qua tôi với Việt ngủ cùng phòng nên mới hỏi một câu như vậy. Tôi cười, không trả lời mà chỉ hỏi:
– Sao các cô lại ở đây?
– Antony bảo bọn tôi đến đây phục vụ Việt. Nhưng anh ta lại nói trong phòng có cô rồi nên không cho bọn tôi vào.
Cái tên khốn này, hóa ra bỗng dưng tốt bụng đưa tôi về phòng của anh ta là để biến tôi làm bình phong đối phó với năm cô gái Tây này. Anh ta sợ một mình không đủ sức “chiến đấu” với mấy người này hay sao mà phải dùng khổ nhục kế thế kia?
Trong bụng tức là tức thế, nhưng một nam một nữ ở trong phòng cả đêm với nhau, tôi muốn chối người ta cũng chẳng tin. Vả lại đằng nào tôi cũng cùng phe với Việt, cũng nên giữ mặt mũi cho sếp mình một chút. Cho nên tôi không nói ra sự thật mà chỉ đáp:
– À… à… Cũng không hẳn một tiếng, tối qua anh ấy uống rượu nên hai tiếng vẫn hì hục chưa xong.
Năm cô gái Tây kia nghe xong thì lập tức che miệng cười khúc khích, sau đó thì thầm gì đó với nhau ra vẻ rất thích thú, có cô còn lỡ mồm nói “oh my god”.
Một người nói:
– Anh ấy giờ vẫn đang ở trong phòng à?
– Ừ. Sao các cô mới sáng sớm đã đứng đây? Cả đêm qua uống rượu rồi, không về phòng nghỉ hả?
– Bọn tôi phải ở đây chờ phục vụ Việt. Antony đã dặn rồi.
– À… thế các cô cứ đứng chờ ở đây tiếp đi nhé. Tôi đi dạo quanh du thuyền một lúc.
Tôi không có hứng ở đây nói dông nói dài nên định kiếm cớ chuồn đi, nhưng đi được một quãng rồi mới chợt nhận ra có sai sai ở chỗ nào đó, vội vàng rảo bước quay lại thì đúng lúc bắt gặp mấy cô gái kia đang mở cửa đi vào trong phòng của Việt.
Thử tưởng tượng 5 cô thế này cùng một lúc quấn lấy anh ta mà xem, tôi đảm bảo không bị ngực đè chết thì cũng sẽ lao lực mà chết.
Nghĩ đến mấy việc tối qua Việt làm cho mình, mặc dù anh ta lấy tôi ra làm bia đỡ đạn nhưng tôi cũng không thể nhắm mắt làm ngơ để anh ta bị cưỡ.ng bứ.c được, cho nên tôi ngay lập tức kêu lên:
– Này, các cô làm gì đấy?
– Phục vụ anh Việt.
Một người quay đầu nhìn tôi nói:
– Hôm qua cô ngủ với anh ấy rồi, hôm nay đến lượt bọn tôi.
– Khoan đã.
Tôi chạy hồng hộc lại đứng chắn trước cửa phòng, nhất thời cũng không biết nói sao với đám phụ nữ phương Tây này nên đành phải tìm lý do chống chế:
– Tôi ngủ với anh ấy là vì chúng tôi yêu nhau. Tôi là bạn gái anh ấy, ngủ với anh ấy cũng là bình thường thôi, đúng không? Các cô với anh ấy không có quan hệ gì, sao có thể ngủ cùng anh ấy được?
– Không có quan hệ thì vẫn ngủ cùng được mà. Giải quyết nhu cầu của đối phương thôi, cô đừng nặng nề thế. Phụ nữ châu Á các cô tư tưởng cổ hủ thật đấy.
– Tôi không đồng ý cho bạn trai tôi ngủ với người khác.
– Nhưng Antony đã dặn bọn tôi rồi. Hôm qua cô cũng nghe thấy rồi đấy, không phục vụ anh Việt tử tế thì Antony sẽ ném bọn tôi xuống biển.
– Nhưng mà…
Đang chưa kịp nói xong thì cánh cửa sau lưng tôi bật mở, Việt hình như chưa ngủ được bao nhiêu nên ánh mắt vẫn còn vương mấy sợi tơ máu. Anh ta đột nhiên khoác vai tôi, cúi đầu hỏi:
– Có chuyện gì thế?
– Mấy cô này… muốn vào phòng với anh.
– Cô đồng ý à?
Tôi biết mấy cô tóc vàng này không hiểu tiếng Việt, cho nên vì muốn phối hợp với Việt nên tôi đành diễn bằng hành động. Tôi vòng tay ôm lấy eo anh ta, cười ngọt ngào:
– Tất nhiên là không. Sếp của em không đủ sức tiếp mấy cô này đâu.
– Sao biết?
– Em đoán.
Việt cũng hơi cong môi cười, anh ta kéo tôi tựa sát vào lòng mình rồi dùng tiếng Anh nói với mấy cô gái kia:
– Tôi có bạn gái rồi. Một mình cô ấy thì đủ sức, thêm năm cô nữa thì tôi không chịu nổi đâu. Hơn nữa bạn gái tôi cũng không thích tôi đụng vào người phụ nữ các. Các cô cứ về nói với Antony là đã phục vụ tôi xong rồi.
– Antony nếu biết sự thật sẽ mắng bọn em mất.
– Yên tâm, tôi không nói cho cậu ta biết đâu.
Mặc dù Việt đã nói thế nhưng mấy cô gái kia vẫn có vẻ không cam lòng. Bọn họ nhìn hai người chúng tôi một lượt, sau đó mới miễn cưỡng gật đầu rồi quay người bỏ đi.
Khi bọn họ vừa đi rồi, tôi lập tức buông eo anh ta ra, Việt cũng bỏ tay ra khỏi người tôi. Tự nhiên tự lành ôm ấp nhau thế này, còn nhận là “bạn gái” anh ta, mặc dù chỉ là diễn kịch cho mấy người kia xem nhưng tôi vẫn thấy ngượng ngượng làm sao ấy.
Để không khí bớt gượng gạo, tôi đành bảo anh ta:
– Antony tốt với anh thật đấy.
– Cậu ta tưởng ai cũng có nhu cầu như cậu ta. Đúng là phiền phức.
– Nhiều người muốn thế mà không được đấy. Em thấy năm bạn tóc vàng kia toàn người xinh, nhìn đã thấy bốc lửa.
– Thế à?
Anh ta vừa nói vừa cười, mà cái bộ dạng như thế này làm tôi chợt nhớ đến câu “một mình cô ấy thì đủ sức, thêm năm cô nữa thì tôi chịu” mà anh ta vừa ám chỉ tôi ban nãy, hai má bỗng chốc nóng ran lên.
Tôi không dám nói về chủ đề này nữa, đành đảo mắt một vòng quanh phòng xem có thứ gì hay ho không. May sao lại phát hiện ra bộ hồ sơ hợp đồng với công ty Antony ở đây.
Đằng nào bây giờ tôi cũng không ra ngoài được, tốt nhất là cứ ở trong này đóng giá bạn gái của Việt để mấy cô gái kia không nhảy bổ vào ăn thịt anh ta. Cho nên đành hắng giọng một tiếng rồi đi lại bàn làm việc, cầm hồ sơ lên rồi nói:
– Anh cứ ngủ đi, em không hóng gió nữa, ở đây đọc lại tài liệu.
– Ừ.
Ánh mắt anh ta hiện lên vẻ hài lòng, sau đó nằm xuống giường ngủ, tôi cũng không làm phiền anh ta nữa, cúi xuống chăm chỉ đọc tài liệu. Đến lúc đọc xong hơn ba mươi trang ngẩng lên thì Việt đã ngủ từ lúc nào, lồng ngực đều đều lên xuống theo từng nhịp thở.
Để khen anh ta đẹp trai thì chắc là không cần nữa, nhưng lần đầu tiên tôi được thấy anh ta ngủ, đôi mắt sâu hun hút kia khi nhắm mặt trông rất hiền lành dễ chịu. Khi ấy, anh ta không còn là một giám đốc trẻ tuổi điềm tĩnh chững chạc nữa mà chỉ giống như một cậu thanh niên trẻ đang ngoan ngoãn say ngủ. Hàng mi đen khép lại, trông rất dễ thương.
Tôi thở dài một tiếng, sợ mình say đắm cái sắc đẹp này nên không dám nhìn nữa, lặng lẽ dời mắt về tập tài liệu trên tay. Đọc chán rồi lại lôi điện thoại ra xem tin tức.
Đến hơn mười một giờ trưa, cuối cùng thì cũng có một vài người thức dậy, tôi nghe tiếng nói chuyện ngoài boong tàu mới mở cửa thò đầu ra, cánh mũi liền ngửi thấy mùi thức ăn thơm ngào ngạt.
Tối qua chỉ ăn một chiếc bánh ngọt nhỏ nên giờ vẫn còn đói, ngửi thấy mùi thức ăn thì dạ dày đã bắt đầu biểu tình. Tôi bước ra ngoài, đóng cửa lại cẩn thận rồi ra chỗ bể bơi hôm qua, thấy có mấy nhân viên phục vụ đang nướng thịt và chuẩn bị đồ ăn cho bữa trưa.
Dương đang lang thang ở gần đó, nhìn thấy tôi bước xuống cầu thang mới vẫy tay gọi:
– Diệp, anh ở bên này.
Tôi gật đầu, rảo bước đi lại gần anh ta, có lẽ đêm qua Dương uống cũng khá nhiều rượu nên hôm sau người vẫn còn chưa tan hết mùi rượu. Anh ta cầm một ly nước cam đưa cho tôi:
– Em mệt không? Qua rơi xuống nước không sao chứ?
– Không, em ngủ một giấc đỡ mệt rồi. Hôm qua chị Tâm có sao không anh?
– Mẹ, cái bà đấy say rượu, cứ nói lảm nhảm như dở hơi ấy. Anh tống về phòng rồi nhờ một bà phục vụ chăm sóc rồi. Sáng nay vẫn còn chưa tỉnh cơ.
– Không sao là được rồi.
– Hôm qua em với bà ấy sao thế? Sao lại rơi xuống bể bơi?
Tôi không muốn nói ra sự thật, dù gì cũng chỉ muốn bình yên cho dễ sống, nên đành nói dối:
– Chị ấy say rượu, em định dìu chị ấy về nhưng trượt chân ngã xuống bể. Chắc bà ấy say nên tưởng em xô ngã.
– Có khi hôm nay tỉnh dậy không nhớ gì đâu. Mà tối qua em ở phòng sếp đấy à?
– Vâng. Sao thế anh?
– Ở phòng đấy là đúng rồi đấy. Mấy lão bên công ty Antony không tin tưởng được đâu, toàn như ngựa đói ấy. Một mình em ở một phòng, bọn nó vào làm gì không biết đâu. Nên sếp mới để em ở phòng sếp đấy.
– À… à… ra thế.
– Team mình có mỗi em với bà Tâm, bà Tâm say xỉn thế, có người phục vụ chăm sóc rồi, còn mỗi mình em nên mới phải thế. Anh phải giải thích không em lại hiểu nhầm sếp.
– Có gì đâu. Sếp mình đứng đắn mà. Em không hiểu nhầm sếp đâu.
– Ừ, thế là được rồi. Em đói không? Anh lấy humberger cho em nhé?
– Để em tự lấy. Anh ăn gì để em lấy luôn.
– Hamburger đi.
– Đợi em tý.
Ăn nhẹ xong, tôi cầm theo một chiếc hamburger nữa quay về phòng của Việt canh cho anh ta. Lúc về đến nơi thấy Việt đã dậy rồi, hình như anh ta vừa mới tắm xong nên tóc vẫn còn hơi ươn ướt, cả người thoang thoảng mùi hơi nước mát lạnh.
Tôi hỏi anh ta:
– Anh đói chưa? Em mang hamburger về này.
– Ăn chưa?
– Em mới ăn với anh Dương ở dưới rồi. Anh ăn đi. Tý nữa Antony dậy lại uống rượu, không ăn được đâu.
– Ừ.
Việt ngoan ngoãn ăn hết chiếc hamburger tôi mang về, sau đó sửa soạn thêm lần nữa rồi mới ra bên ngoài. Hơn một giờ trưa cái gã Antony mới tỉnh dậy, anh ta không dậy thì thôi, cứ dậy là hò hét đòi tiệc tùng. Antony vừa nhìn thấy Việt đã cầm ly rượu lên nói:
– Tối qua thế nào? Mấy em kia có làm cậu vui vẻ không?
– Tàm tạm.
– Tớ chọn mấy em ngon nhất cho cậu đấy. Mấy em đấy trên giường nóng bỏng phải biết.
Việt nhấp một ngụm rượu tây, không phản bác cũng chẳng đồng tình mà chỉ nói:
– Một mình cậu gần mười em, không chết vì lao lực cũng chết vì thượng mã phong.
– Này này, mới sáng sớm mà cậu đã rủa mình rồi. Chơi gái phải đông mới vui chứ. Cậu chẳng biết gì cả.
Nghe mấy người đàn ông nói chuyện chơi gái, và cả chuyện 1h trưa được Antony coi là “sáng sớm” tôi ngán ngẩm đi ra chỗ khác ngắm mây ngắm trời.
Du thuyền của Antony lướt đi trên mặt nước, xung quanh từng con sóng vỗ ào ào vào thân tàu vang lên những âm thanh rì rào. Nhàm chán quá nên tôi nhặt một chiếc cần câu rồi móc một con cá nhỏ ở trong thùng gần đó làm mồi câu, thả xuống biển, nhưng hình như ở đây không có đàn cá nào nên chẳng con nào cắn câu.
Tính tôi không kiên nhẫn, đặc biệt với những chuyện câu cá như thế này càng nhanh nản lòng. Đứng ba mươi phút không câu được cá, tôi đang định rút cần câu lên thì bỗng nhiên nghe tiếng Việt nói:
– Không câu được à?
Thấy anh ta đang phải tiệc tùng với Antony mà bỗng nhiên ra đây, tôi có hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi nhiều mà vẫn đáp:
– Vâng, chờ mãi nhưng không câu được.
– Câu bằng mồi cá dưới thùng kia à?
Anh ta vừa nói vừa chỉ vào thùng cá nhỏ cách chân tôi một quãng. Tôi gật đầu đáp:
– Vâng, em lấy cá nhỏ ở dưới đó làm mồi câu. Hình như nó là mồi câu mà, đúng không ạ?
– Ừ, cá mòi Sardine. Nâng cần câu lên đi.
Tôi ngoan ngoãn nghe theo, nâng cần câu lên mới thấy con cá mòi tôi làm mồi câu đã gần vữa ra đến nơi. Việt nhìn nó một hồi rồi nói:
– Cá này mang lên thuyền từ hôm qua nên không được tươi nữa. Mấy con cá to ngửi thấy là biết ngay.
– Thảo nào em không câu được.
– Đặt lưỡi câu xuống đi.
Trong lúc tôi đặt lưỡi câu xuống thì Việt cũng tìm được một túi muối tinh ở góc trong của thành tàu. Anh ta cầm túi muối rắc vào thùng cá nhỏ, lại bỏ thêm một chút đá lạnh nữa, sau đó mới cầm một con cá mòi móc vào lưỡi câu của tôi. Việt nói:
– Có muối và đá lạnh thì cá Sardine mới tạm giữ được độ tươi. Nước và mỡ cá sẽ bị chảy ra, thịt cá sẽ rắn lên rất nhiều. Được rồi. Thử thả xuống biển đi.
Dường như anh ta rất có kiến thức về việc câu cá nên nói không bị mắc một chữ nào, tôi nghe xong thực ra cũng không hiểu mấy, nhưng vẫn ù ù cạc cạc gật đầu rồi thả lưỡi câu xuống biển.
Quả nhiên chỉ năm phút sau đã thấy cần câu nặng nặng, dây cước bị kéo căng ra, hình như có cá lơn đang cắn câu.
Tôi sung sướng quay sang nhìn anh ta, hét lên:
– Cá cắn câu, cá cắn câu.
– Đừng giật vội, từ từ thu cước đi.
– Á… á… con cá to lắm. Nó kéo dây cước của em. Nó kéo dây cước này. Phải làm sao bây giờ?
Thu cước mấy lần nhưng con cá kia khỏe quá, cứ kéo căng dây cước như muốn lôi luôn cả tôi xuống biển. Tôi một mặt không muốn mất cá, một mặt lại sợ rơi xuống nước, cứ loay hoay hét ầm lên, Việt thì đứng bên cạnh chần chừ mãi cũng không chịu giúp đỡ tôi.
Cuối cùng tôi phải nói:
– Anh làm gì đi, nó kéo dây cước của em. Nó kéo em xuống biển.
– Thu cước từ từ.
– Em không thu từ từ được, nó lôi hết cả cuộn rồi. Á, á…
Rút cuộc, anh ta đành thở hắt ra một tiếng rồi đứng sát phía sau lưng tôi, sát đến nỗi vòm ngực rộng lớn của anh ta áp chặt vào cơ thể tôi. Hai tay Việt vòng ra phía trước tóm lấy cần câu của tôi, cũng giống như đang ôm tôi ở trong lòng. Tay anh ta đặt lên bàn tay đang cầm cuộn cước của tôi, nhẹ nhàng thả ra rồi lại nhẹ nhàng thu về, lúc này tay tôi đang không phải gồng lên để giữ sức nặng của cá nữa nhưng toàn bộ dây thần kinh trên người lại bỗng chốc căng lên.
Một người đàn ông đang ôm tôi từ phía sau, tôi có thể cảm nhận được tiếng tim đập của anh ta, cảm nhận được cả độ ấm của da thịt anh ta, trong lòng bất giác cảm thấy xốn xang khó tả.
Cảm giác ấm áp này thực sự rất kỳ lạ, phảng phất như có một chút quen thuộc giống như ngày xưa Lâm đã từng ôm tôi, nhưng lại dường như có một chút mạnh mẽ và ngông cuồng, không hề Lâm lúc trước.
Tóm lại, chỉ một sự đụng chạm này thôi mà tôi đã thấy đáy lòng xuất hiện rất nhiều sự xáo động. Người đàn ông này nội tâm quá sâu thẳm khó dò, nhưng ở anh ta lại là sự lạnh lùng và mạnh mẽ không phải người nào cũng có được. Tính cách vừa giống băng vừa giống lửa, vừa xa lại vừa gần này chính là sự hấp dẫn đặc biệt của anh ta.
Nhưng liệu sự hấp dẫn ấy có tác động đến cảnh sát hình sự như tôi được không, ngay cả chính bản thân tôi bây giờ cũng không rõ nữa…
***
Lời tác giả: Hôm nay là 8/3, lẽ ra bạn Hổ cũng nên tự cho phép mình nghỉ một ngày, nhưng vì chị em đang ngóng chờ nên tớ vẫn viết đây.
Chúc cả nhà một ngày 8/3 thật ý nghĩa, ai có quà thì vui, ai được chúc cũng vui, ai không có quà hay lời chúc thì vẫn còn truyện của bạn Hổ đây.
Yêu tất cả mọi người!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!