Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vượt Qua Bão Giông
Phần 20
Giây phút đó, tôi bàng hoàng mở to hai mắt, toàn thân cứng đơ như tượng, nhất thời không làm sao tin nổi người đang ông đó đang hôn tôi.
Cảm giác hỗn độn như thác lũ bủa vây lấy cơ thể tôi, mùi vị môi lưỡi đàn ông xộc thẳng vào khoang miệng, mang theo tính xâm lược mạnh mẽ, trong phút chốc tưởng như có thể cuốn phăng đi mọi lý trí và kiên cường của tôi, khiến tôi mê muội sa chân lạc lối vào trong đó.
Người đàn ông này như nước, lại cũng giống như lửa, rõ ràng bờ môi anh ta rất ngọt ngào nhưng cách hôn thì lại ngông cuồng và bất chấp, ở anh ta có một sức hấp dẫn quá khác biệt làm người khác không thể chối từ, có một loại mê đắm khiến người ta phải buông thả. Và tôi… trong lúc say này cũng vậy.
Tôi khi đó giống như mất sạch lý trí, vô thức vòng tay ôm lấy cổ của anh ta, nhắm mắt đáp lại nụ hôn đầy cuồng nhiệt của người đó, để mặc anh ta giày vò đầu lưỡi tôi.
Mùi rượu wishky cay cay ngọt ngọt, mùi vị môi lưỡi thanh lạnh thơm thơm, mùi bánh ngọt hương việt quất lúc tối tôi đã ăn… tất cả giống hòa quyện lại tạo thành một loại hương vị lạ lùng đặc biệt, như vị của một loại rượu đã được ủ lâu năm, mới uống thì rất đằm nhưng khi đủ độ sẽ rất say…
Chỉ là khi đang điên cuồng cùng người đó, đột nhiên hình ảnh người đàn ông tôi đã từng yêu trong màu áo quân phục bất chợt hiện lên trong đầu, giống như một hồi chuông cảnh tỉnh tôi, nhắc nhở tôi phải dừng lại.
Tôi giật mình, kinh hãi mở mắt ra, trước mặt không phải là Lâm mà là một người đàn ông không mặc áo quân phục màu xanh, anh ta chỉ mặc một chiếc sơ mi tối màu bình thường, hàng mi dài của anh ta khi khép lại cong cong như phiến lá, khẽ cọ lên má tôi.
Lần đầu tiên trong đời, hôn một người mà tôi cảm thấy đau đớn đến thế…
Lúc đó không chỉ có cánh môi tôi bị Việt làm đau mà ngay cả trái tim tôi cũng đau. Tôi là cảnh sát hình sự còn anh ta là tội phạm, tôi không thể hôn anh ta và lại càng không thể để anh ta hôn tôi được. Hai chúng tôi vốn là hai kẻ ở hai thế giới, tuyệt đối không thể nào có hai chữ bắt đầu, tiếp diễn hay kết quả.
Suy nghĩ này như một đòn đánh thẳng vào tâm trạng đang hỗn loạn của tôi, kéo lý trí của tôi quay về hiện thực. Tôi hít sâu một hơi, cố gắng ép đầu óc tỉnh táo lại, sau đó dùng sức cắn một miếng vào đầu lưỡi của anh ta. Trong khoang miệng lập tức lan truyền mùi vị máu tanh, Việt đang điên cuồng hôn tôi cũng bị giật mình, đột ngột khựng lại.
Tôi nhân cơ hội này đẩy anh ta ra, cố giữ vẻ bình tĩnh, đưa tay lên lau khóe miệng rồi lạnh lùng nói:
– Anh đủ chưa?
Lúc này, gương mặt Việt vì vẫn còn say rượu nên hơi ửng đỏ, hơi thở hỗn loạn, cổ áo sơ mi phanh ra mấy cúc, để lộ một phần khuôn ngực rắn chắc nam tính bên trong. Anh ta có lẽ cũng nhận ra mình vừa thất thố nên thảng thốt lùi về phía sau một bước, cố ý duy trì một khoảng cách nhất định với tôi.
Tôi đứng phía này cũng đã chuẩn bị sẵn tinh thần để quật ngã anh ta nếu như anh ta dám tiếp tục sàm sỡ tôi rồi, nhưng rút cuộc sau một hồi im lặng, Việt lại chỉ nói:
– Xin lỗi. Tôi say rồi.
– Em biết anh say. Chuyện vừa rồi sẽ coi như không có gì. Sau này hy vọng không ai nhắc đến và cũng không bao giờ xảy ra nữa. Anh đi về đi.
– Cảm ơn.
Khi vừa nói xong câu này thì điện thoại của Việt đột ngột đổ chuông, anh ta liếc qua màn hình, thấy tên người gọi đến là chị Hà thì hơi nhíu mày, sau đó không buồn nghe mà lặng lẽ tắt điện thoại đi.
Tôi nhìn thấy hành động đó của anh ta, trong lòng cũng không tránh khỏi tự cười chính mình một cái. Cảm giác khi ấy giống như một viên kẹo mình không được ăn, cũng không thể ăn, nhưng lại khó chịu khi có một người khác cầm lấy viên kẹo đó.
Người như anh ta đâu thiếu đàn bà, ngay cạnh phòng còn có một người đẹp đang chờ anh ta trở về đó thôi. Việt hôn tôi đơn giản là vì say rượu và khó chịu khi anh hai tôi đến đây mà thôi, thế mà suýt nữa tôi đã tin là anh ta có tình cảm với tôi thật rồi.
Càng nghĩ, tôi càng bực mình, không muốn tiếp tục ở đây dây dưa nên đưa tay đóng cửa. Có điều, đúng lúc cửa chuẩn bị khép lại thì đột nhiên Việt nói:
– Cái này…
Anh ta xòe bàn tay ra đưa đến trước mặt tôi, nhìn thấy trên đó là một gói bột nghệ giải rượu Ohiro của Nhật Bản, tôi mới chợt phát hiện ra rằng anh ta đến đây không phải vì muốn theo dõi tôi, cũng không phải để sàm sỡ, anh ta đến đây là để đưa cho tôi một gói trà để giải rượu mà thôi.
Nhưng mà… việc gì anh ta cần tốt với tôi như thế? Say rồi thì cứ ôm người đẹp của anh ta ngủ một giấc thật ngon là được rồi, chạy xuống đây tìm tôi làm gì?
Cổ họng tôi bỗng nhiên khô khốc, cảm giác cảm kích, ngọt ngào, bất lực và tức giận đan xen khiến tâm trạng của tôi rất khó chịu, nhưng lại không biết phải làm sao.
Việt thấy tôi im lặng không đáp mới nói:
– Hôm nay uống rượu nhiều rồi, uống cái này rồi ngủ một giấc đi, ngày mai tỉnh dậy sẽ thấy đỡ khó chịu hơn.
– Anh giữ lấy uống đi.
– Cái này coi như dùng để xin lỗi.
Nói rồi, anh ta không đợi tôi đồng ý đã đặt gói giải rượu vào tay tôi rồi quay người đi khỏi, chân anh ta rất dài nên chỉ sải vài bước là có thể đến được thang máy, sau đó biến mất trước mắt tôi.
Đợi đến khi anh ta đi được một lúc rồi, tôi vẫn đứng ngẩn ra ở cửa nhìn chằm chằm thứ đồ trên tay mình, càng nhìn càng thấy lồng ngực nặng nề như bị một tảng đá to đè lên, rõ ràng tảng đá ấy làm tôi đau nhưng tôi lại vẫn cứ tình nguyện chịu đau như vậy, không nỡ ném nó đi.
Tôi bực mình ném túi trà xuống đất, lẩm bẩm mắng anh ta:
– Sao tôi ghét anh thế không biết. Sao tôi ghét anh thế không biết.
Tôi ghét anh ta vì rõ ràng anh đã có chị Hà rồi mà vẫn tìm đến tôi. Tôi ghét anh vì cả thế giới ai cũng biết anh và chị Hà là một đôi, vậy mà anh vẫn hôn tôi, vẫn mang trà giải rượu xuống cho tôi. Tôi ghét anh vì có sức mê hoặc người ta đến mức là dù trinh sát được huấn luyện bài bản cũng phải mắc sai lầm.
Tôi không thể phủ nhận rằng mình không có cảm xúc với anh ta, tôi cũng không thể không thừa nhận rằng, suốt thời gian hơn một năm qua ở bên Việt, trái tim tôi thay đổi từ lúc nào không rõ.
Trên người anh ta có một loại khí phách mạnh mẽ và cố chấp, lại có một vẻ u sầu khiến phụ nữ không thể chống cự lại được, có một sự ngông cuồng và xa cách khiến người ta dễ sa chân vào trong đó. Anh ta khiến cho tôi có cảm giác tò mò, muốn thử chạm đến xem nội tâm có gì mà luôn lẻ loi đến thế, anh ta còn làm cho tôi cảm thấy cuộc đời bên ngoài trụ sở cảnh sát có quá nhiều điều lạ lẫm và thú vị, chỉ đi ngắm bình minh hay câu cá trên biển cũng khác biệt rất nhiều so với cuộc sống nhiều khuôn khổ trước kia của tôi.
Chỉ là… rung động một người mình không nên và cũng không thể rung động như thế, bản thân tự biết rõ sẽ không có kết quả nên tôi sẽ lựa chọn không bắt đầu. Cứ âm thầm ở cạnh anh ta để điều tra như vậy, đến một ngày nào đó sự thật được phơi bày ra ánh sáng, tôi có thể trở về với thân phận thực sự của tôi, và anh ta cũng phải trả giá cho tội lỗi của mình, thế không phải là rất tốt sao?
Nhưng mà tại sao cứ nghĩ đến việc chính tay mình tống Việt vào tù, tôi lại cứ cảm thấy ngực đau thắt lại thế này?
Tôi biết tôi đã không còn công tư phân minh theo đúng bản chất của người cảnh sát hình sự nữa, thật sự cảm thấy thất vọng về bản thân mình rất nhiều. Tôi thức trắng suốt cả một đêm suy nghĩ, cuối cùng đành phải đưa ra quyết định lựa chọn rút khỏi chuyên án này.
Tôi sợ nếu cứ kéo dài thì mình sẽ vì tình cảm cá nhân mà làm hỏng việc, với cả hơn một năm tôi đến Hà Nội rồi mà tôi vẫn chưa điều tra ra được điều gì quan trọng, cảm thấy bản thân không đủ năng lực nên tôi quyết định rút lui.
Năm giờ sáng, cuối cùng ánh mặt trời của một ngày mới cũng dần dần hiện lên ngoài cửa sổ. Một đêm vừa say rượu vừa không ngủ được, toàn thân tôi mệt mỏi rệu rã, cuối cùng đành đứng dậy chạy ra bên ngoài hít thở không khí cho đầu óc dễ chịu hơn.
Sài Gòn buổi sáng sớm vẫn đông đúc nhộn nhịp, những gánh hàng rong và xe hoa quả đẩy dọc đường buổi sáng mang lại cảm giác bình yên của một ngày mới.
Tôi lang thang đi bộ đến khi gặp một dì bán sữa đậu nành, mua một chai lạnh xong lại kiếm một ghế đá ngồi xuống, vừa uống sữa đậu nành vừa lặng im ngắm phố phường.
Đến khi điện thoại tôi đổ chuông, tôi mới giật mình cúi xuống thì thấy số anh Long đang gọi đến. Mới 5 rưỡi sáng, không hiểu sao ông ấy lại gọi cho tôi, lại còn gọi vào số máy không dùng riêng cho công việc nữa. Nhưng dù sao đã gọi tới chắc là phải có việc, cho nên chần chừ một lúc thì tôi cũng nghe máy:
– Alo.
– Hôm nay chủ nhật, em được nghỉ hả?
– À…vâng, em được nghỉ. Anh có được nghỉ không?
– Được chứ. Đang đi chạy bộ buổi sáng thì thấy có người đang ngồi ngẩn ra ở ghế đá đây.
Nghe đến đây, tôi bất giác ngẩng đầu lên tìm kiếm, cuối cùng thấy anh Long mặc một bộ quần áo thể thao, đang đứng bên đường nhìn tôi cười. Tình cờ gặp nhau giữa Sài Gòn rộng lớn thế này, tôi thấy hơi ngạc nhiên, mà cũng thấy hơi buồn cười, tôi nói:
– Anh giỏi thế, Sài Gòn đông người thế mà vẫn tìm thấy em.
– Có tiện không? Anh sang ngồi nói chuyện với em.
Nơi này rất xa khách sạn, vả lại bây giờ đang còn sớm, có lẽ Việt và những người trong công ty tôi đều chưa dậy, nên tôi ngồi đây nói chuyện với anh Long chắc là cũng không nguy hiểm gì.
Tôi gật đầu đáp:
– Được ạ. Anh sang đây, hôm nay em với anh ai cũng mặc thường phục mà.
– Ừ nhỉ? Thế anh phải đóng giả là người đi chạy bộ, gặp gái xinh nên ngồi xuống tán tỉnh mới được.
– Haha, được đấy. Em chờ đây.
Anh Long theo phản xạ nghề nghiệp thì cẩn thận nhìn quanh một lượt, thấy bốn bề yên ổn mới chạy sang ghế đá chỗ tôi, vừa lấy khăn lau mặt mũi đầy mồ hôi, vừa hỏi:
– Em sao thế? Ốm à? Sao hai mắt thâm quầng, mặt tái xanh thế kia?
– Qua em say rượu, uống nhiều quá.
– Uống với công ty của anh hai mà cũng say hả?
– Ông ấy cố tình chơi đểu em.
May sao lời nói dối này qua mắt được anh Long, ông ấy không nghi ngờ gì cả mà chỉ cười cười, dặn dò tôi chịu khó giữ gìn sức khỏe để còn làm việc. Tôi đang định tìm cách nói đến chuyện rút khỏi chuyên án theo một cách hợp tình hợp lý nhất thì anh Long lại hỏi:
– Sau chuyến đi này có thêm gì mới không?
– Cũng chưa có gì mới cả. Vẫn thế anh ạ. Tóm lại là kín quá, làm khó mình.
– Anh mới được người cho xem cái này.
Nói rồi, anh Long mở điện thoại lên đưa cho tôi, trên màn hình hiển thị một bảng kê giao dịch chuyển tiền từ nước ngoài vào một tài khoản ở Việt Nam, số tiền giao dịch là 8 triệu USD.
Đây là giao dịch chuyển vào tài khoản của công ty tôi với lý do là thanh toán hợp đồng. Nhưng từ khi tôi vào làm đến nay lại không hề có hợp đồng nào trị giá 8 triệu USD và liên quan đến nước ngoài, trừ hợp đồng Antony cả.
Như vậy có khả năng cao là bộ trưởng X đã chuyển tiền của mình ra nước ngoài, sau đó lấy danh nghĩa của một người nước ngoài khác để chuyển vào tài khoản của con trai, tiếp theo Việt chỉ cần báo đây là tiền lãi hợp đồng thì có thể sử dụng số tiền đó hợp khác.
Nói cách khác thì đây chính là hành vi rửa tiền thông qua việc chuyển tiền ra nước ngoài.
Nhìn những con số được quy đổi từ 8 triệu USD sang tiền Việt, lồng ngực tôi càng lúc càng bị bóp chặt, giống như có một bàn tay vô hình thò vào bên trong, siết lấy trái tim tôi.
Việc hợp đồng này chỉ có những người thân cận như Việt thì mới có thể tìm hiểu được, mà tôi đã tốn cả một năm trời mới trở thành trợ lý của anh ta và nhận được sự tin tưởng của Việt, bây giờ khi bắt đầu có manh mối mà tôi lại đòi rút lui, như vậy chẳng phải là làm khó đội hình sự bọn tôi đó sao?
Anh Long thấy sắc mặt tôi nghiêm trọng thế thì có nói một câu:
– Chắc chắn không phải một lần mà sẽ là nhiều lần. Số tiền không dừng lại ở chừng ấy đâu.
– Vâng.
– Tiếp theo em biết nên làm gì rồi đúng không?
Tôi khẽ gật đầu, lúc ấy vì lương tâm nghề nghiệp, và vì cả sự kỳ vọng của anh Long nữa, tôi đành phải quyết định tạm hoãn việc xin rút khỏi chuyên án. Sau đó lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn cho anh ấy xem:
– Em biết rồi, em sẽ điều tra xem hợp đồng đó ở đâu, nếu nó là giả thì mình có thể bắt được rồi.
Anh Long mỉm cười, cầm cốc café lên uống rồi vỗ vỗ vai tôi:
– Sắp được về rồi. Cố lên.
Mang theo tâm trạng mệt mỏi ra về, tôi thất tha thất thểu quay lại khách sạn, vừa mới bước vào đã thấy lễ tân niềm nở bảo tôi:
– Chị đi dạo sớm thế? Chúc một ngày mới tốt lành ạ.
– Cảm ơn chị. Em chạy ra ngoài đi mua sữa đậu nành thôi.
– Giờ chị lên phòng luôn chưa ạ? Em mang cháo lên cho chị.
Tôi nhớ rằng mình không hề đặt cháo, tự nhiên bạn lễ tân này nói mang cháo lên phòng làm tôi hơi ngạc nhiên:
– Em không đặt cháo ạ. Chắc chị nhầm với ai đấy rồi.
– Chị là Diệp phòng 505 đúng không ạ?
– Vâng, đúng rồi. Nhưng em không đặt cháo.
– Vì lần này chị là người đăng ký cho đoàn ở khách sạn bọn em nên khách sạn có tặng chị miễn phí điểm tâm sáng để cảm ơn. Hy vọng chị lần sau nếu đi công tác thì vẫn đến khách sạn của em ạ.
– À… à… không cần đâu, em uống sữa đậu nành no rồi. Khách sạn không cần phải gửi điểm tâm cho em đâu.
– Sao có thể thế được? Em đã chuẩn bị hết rồi, cháo cũng nấu xong rồi, giờ em mang lên phòng luôn cho chị đây ạ.
Thấy bạn lễ tân kia cứ nhất quyết bảo thế, tôi cũng ngại từ chối, vả lại bụng cũng đang đói nữa nên đành mặc kệ họ thích tặng gì thì tặng.
Ăn một bát cháo cùng đồ điểm tâm sáng xong xuôi, lúc này cơn buồn ngủ mới kéo đến nên tôi nằm lăn ra giường, ngủ quên từ lúc nào không biết. Mãi đến khi anh Tú gọi điện thoại đến để bảo tôi sắp xếp hành lý đi về, tôi mới chợt tỉnh dậy.
Đụng mặt Việt dưới sảnh khách sạn, tôi vẫn tỏ ra bình thường như hôm qua không hề xảy ra chuyện gì, anh ta thì trước giờ vẫn thường không bao giờ biểu hiện cảm xúc ra ngoài khuôn mặt rồi nên cũng không hề túng túng hay khó xử trước tôi.
Để không khí thoải mái hơn, tôi nở ra một nụ cười tiêu chuẩn rồi cúi đầu chào;
– Sếp ạ.
– Ừ. Chuẩn bị ra sân bay thôi.
– Vâng.
Sau khi về đến Hà Nội, vì ngày hôm ấy là chủ nhật nên chúng tôi không đến công ty nữa mà giải tán ai về nhà nấy. Tôi thì không muốn về nhà nên đành lái xe tìm một nơi thanh tịnh cho mình, cuối cùng điểm đến vẫn là ngôi chùa nhỏ cổ kính ở Long Biên.
Sư Hòa đang ngồi uống trà ở trong sân, nhìn thấy tôi lững thững đi vào mới nở một nụ cười hiền hòa:
– Đến rồi hả con?
– A di đà phật. Con chào sư.
– Lại có tâm trạng không vui à?
Tôi lặng lẽ gật đầu, đối với sư Hòa, tôi không cần phải nói dối hay tìm cách che giấu cảm xúc của bản thân. Những khi muộn phiền chỉ muốn sang đây, nói chuyện với sư cho lòng dễ chịu. Tôi nói:
– Con nghĩ con đang làm sai một việc sư ạ.
– Sai thế nào? Nghiêm trọng hay không nghiêm trọng?
– Chưa nghiêm trọng, nhưng con nghĩ nếu cứ kéo dài như thế này, ngay cả con cũng khó tha thứ được cho bản thân mình.
– Cảm xúc của bản thân làm gì có đúng sai.
Mặc dù không biết tại sao sư Hòa lại có thể đọc được nội tâm của tôi dễ dàng như thế, nhưng tôi không ngạc nhiên, chỉ có thể đáp:
– Con biết, nhưng trong hoàn cảnh này thì con nghĩ tình cảm ấy không nên có, sự ạ.
– Đức Phật đã dạy, trên đời này có hai hạng người quý giá nhất, một là người không mắc phải sai lầm gì, hai là người có lỗi nhưng biết sai và sửa chữa. Con nói xem, trên đời này có ai không bao giờ mắc phải sai lầm gì không?
– Không có ạ.
– Đúng thế, đã là người phàm thì sẽ có lúc sai. Sai trong chuyện tình cảm, chỉ là làm ra chuyện trái luân thường đạo lý, làm việc ác để đạt được thứ tình cảm ấy. Còn nếu như chỉ là sai trong việc điều khiển cảm xúc, thì đó chỉ là vấn đề của bản thân con mà thôi, chưa hẳn đã sai. Cảm xúc của cá nhân là bản năng, con không thể điều khiển, thế thì làm sao con sai được? Hành vi sai trái vì tình cảm mới là sai.
– Con sợ nếu cứ tiếp tục sẽ làm ra hành vi sai trái.
– Con không thể điều khiển được cảm xúc, nhưng con có thể điều khiển được hành vi. Bản thân con mới là người quyết định tất cả. Đạo tức là con đường, Phật tức là giác ngộ, giác ngộ được thì con sẽ thấy con đường con nên đi.
Có quá nhiều điều thâm sâu trong câu nói của sư Hòa, tôi chỉ là một người ở trần tục, không thể hiểu hết được. Nhưng nghe xong những lời ấy thì trong lòng tự nhiên lại cảm thấy gánh nặng phần nào được trút bỏ.
Tôi cúi đầu đáp:
– A di đà phật.
– Sống ở trên đời thì đừng cầu toàn quá, ai rồi cũng có lúc sai. Đúng sai là lẽ tự nhiên của một đời người trần tục, con càng nặng nề và tự trách chính bản thân mình thì chỉ càng làm con thêm mệt mỏi. Việc của con là cứ tiếp tục sống tốt hơn, Phật đã dạy rồi, hãy tự thắp đuốc lên mà đi.
Mùi vị trà quế thanh tịnh lan đến cổ họng tôi, nhẹ nhàng thấm vào trái tim tôi. Ngồi dưới gốc cây ngọc lan xanh mát, cánh mũi cũng ngửi thấy cả mùi nhang chùa và mùi thơm thơm đặc trưng của hoa ngọc lan, tôi cảm thấy tâm trạng mình trở nên tốt hơn rất nhiều.
Có lẽ tôi đã tìm đến đúng nơi, gặp được đúng người, ở đây sư Hòa đã cho tôi được giác ngộ một phần nào đó về việc tôi đã làm, cho nên tôi sẽ cố gắng không dằn vặt mình nữa. Đúng sai là do tôi chọn, cho nên tôi sẽ cố gắng hơn để “tự thắp đuốc lên mà đi”.
Trò chuyện với sư Hòa thêm một lúc, trời đã tối mịt rồi tôi mới lên xe quay về nhà. Hôm nay đi cả ngày cũng mệt, chỉ muốn về nhà tắm rửa rồi ngủ một giấc, có điều khi đỗ xe xong, bước xuống thì thấy mấy người lạ lạ xuất hiện ở đó.
Bình thường người ta đỗ xe trong hầm xong sẽ đi ngay, nhưng mấy người này lại đứng tụ tập nói chuyện gì đó. Lúc đầu tôi đã thấy nghi nghi rồi, nhưng nghĩ không phải chuyện của mình nên rảo bước đi thẳng, ai ngờ bọn họ lại đi theo tôi.
Đúng là cây muốn lặng mà gió chẳng đừng, cần yên ổn mà không thể yên ổn nổi.
Đến một ngã rẽ khuất người, tôi chủ động dừng lại, xoay người mới thấy mấy người đi theo tôi toàn là phụ nữ, hơn nữa còn đô con và săm trổ đầy mình. Một bà to con nhất nói:
– Ê con kia, mày tên Diệp đúng không?
– Tìm tôi có việc gì?
– Mày đoán xem, đến tận đây thì ngoài đánh mày ra còn có việc gì?
Mẹ nó, đang ngứa ngáy bực bội trong người thì lại có kẻ đến dâng tận miệng để tôi phát tiết. Tôi lùi về phía sau một bước, xoay xoay khớp ngón tay vài cái rồi cười đáp:
– Ừ, tao cũng đang ngứa tay đây.
***
Lời tác giả: Thực ra đoạn 20 này vốn dĩ là 1 đoạn 18+, bạn Hổ viết xong, sửa đi sửa lại tận 3 ngày và đã viết thêm đoạn 21, 22, nhưng thực sự vẫn không thể hài lòng được với tình tiết ấy nên cuối cùng đành xoá đi.
Khi tình cảm của Diệp và Việt chưa đủ chín muồi, khi giữa 2 người họ vẫn tồn tại một khoảng cách chưa thể nào xoá bỏ, thì đoạn 18+ này không có ý nghĩa gì cả, ngược lại sẽ làm Diệp đau khổ và dày vò rất nhiều. Cho nên chúng ta hãy chờ đợi để hai người bọn họ có thể có một đoạn 18+ tuyệt vời nhất nhé.
Đa tạ!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ . Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!