Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Vượt Qua Lôi Trì
  3. Chương 14
Trước /37 Sau

Vượt Qua Lôi Trì

Chương 14

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Vượt qua Lôi Trì

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Chuyển ngữ: Zeus

Phiên ngoại: Hoa trong mộng đẹp biết bao nhiêu

Chạng vạng, ánh nắng chiều đem bầu trời nhuộm thành màu đỏ.

Cô đi vào phòng tắm, mở đèn, trong phòng vẫn là màu đỏ sậm mông lung.

Dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể, xóa đi sự lạnh lẽo mệt mỏi, cô điều chỉnh nước nóng thêm một chút, nóng như ngọn lửa đốt cháy cơ thể, tựa như đêm hôm đó.

Mộc Mộc nhắm mắt lại, ý nghĩ trở về chỗ cũ, hắn ôm cô đứng dưới vòi hoa sen, cánh tay mạnh mẽ kéo hai chân cô ôm lấy thắt lưng mình, không có chút ngăn cách hai cơ thể ôm lấy nhau, ngực cô mềm mại áp vào ngực hắn...

Cảm giác đó rất đẹp, nước ấm cọ rửa hai cơ thể thân mật, như một ngọn lửa thiêu đốt.

Cơ thể giống như treo lơ lửng trong đám mây, bị từng đợt thủy triều gột rửa, cô cúi đầu, hai tay ôm lấy khuôn mặt tuấn mĩ, đặt trán mình lên trán hắn, chóp mũi hai người chạm nhau, không tiếng động nói, "em yêu anh". Cô không biết hắn hiểu hay không, nhưng ánh mắt hắn nhìn cô rất sáng, tựa như sao mai trong đêm tối.

Hắn hôn cô, đầu lưỡi mịn màng cùng những giọt nước như mưa rơi đậu ở môi cô, làm cho toàn thân cô nóng đến tê dại.

Hắn hôn xương quai xanh cô, cảm giác thiêu đốt càng mãnh liệt.

Hắn hôn ngực cô, hai tay cô luồn vào mái tóc mềm mại của hắn, cố gắng lấy khí, nếu có thể phát ra thanh âm, cô tin chắc chắn cô sẽ kêu rất lớn.

"Muốn tôi yêu em sao?" Hắn ngẩng mặt, hơi nước mông lung vờn quanh nụ cười.

Cô vui sướng gật đầu, muốn, cô thực sự muốn, cảm giác được hắn yêu nhất định rất hạnh phúc...

Hắn nở nụ cười, hai tay đỡ lấy chân cô, đẩy, rút lại... sau đó hung hăng đâm vào.

Cô đau đến ngẩng đầu lên, cơ thể run rẩy trong dòng nước.

Hắn lừa cô, cái hắn gọi là yêu, chính là làm thế này...

Cô bất mãn thầm oán hắn gạt người. Hắn cười véo chóp mũi cô. "Yêu, chính là làm, chẳng lẽ em thích dùng miệng nói?"

Cô không thích làm, cũng không thích nói, chỉ thích một cảm giác, chính là khi ôm chặt lấy nhau, hôn môi, cảm nhận hơi thở, hưởng thụ nhịp đập trái tim lẫn nhau...

Giống như trong màn mưa, hắn kéo cô vào trong lòng, mạnh mẽ hôn lên môi cô...

...

Ký ức kia, giống như một dòng nước ấm làm cho cơ thể cô ngày càng nóng, đầu ngón tay lơ đãng lướt qua ngực, có một cảm giác cực kỳ rung động...

Hắn nói, những gì đã qua hãy quên đi, coi như một giấc mộng.

Có lẽ hắn có thể làm được, nhưng cô không thể, hắn là người đàn ông đầu tiên của cô, cơ thể cô đã nhớ rõ sự nhiệt tình nơi hắn.

Hắn nói, so với tôi, anh trai tôi thích hợp với cô hơn.

Có lẽ hắn không thèm để ý, nhưng cô không thể, bởi nhìn hai khuôn mặt giống nhau như đúc kia, cô không kìm chế được nghĩ đến hắn, không khống chế được ánh mắt mình tìm kiếm xung quanh...

Không thích một người có lẽ có thể giả bộ thích, nhưng một khi đã thích một người, ánh mắt mong ngóng nhớ nhung... cô không có cách nào che giấu...

Trác Siêu Nhiên sớm muộn gì cũng nhìn ra, trừ khi anh mù!

******

Khóa cửa kêu lên, cô muốn kêu "Có người", lại không kêu ra tiếng.

Trong lúc đó, cửa bị mở, sau đó, cô gặp khuôn mặt lạnh lùng tàn khốc của Trác Siêu Việt, sợ đến mức vội vàng che ngực, quay lưng lại.

"Anh làm gì? Đi ra ngoài." Cô nói xong mới phát hiện mình đang đưa lưng về phía hắn, hắn không nhìn thấy lời cô nói.

Trong phòng im lặng một lúc, Mộc Mộc nghĩ Trác Siêu Việt đã đi ra ngoài, thử thăm dò quay đâu lại, ngạc nhiên phát hiện hắn vẫn đứng ở cửa nhìn chằm chằm cơ thể không một mảnh vải che thân của cô.

"Anh..." Môi cô run lên, "Anh muốn làm gì?"

"Cô nói xem?" Hắn đi tới, từ sau lưng ôm lấy cô, môi dán trên mặt cô, chót mũi ngửi mùi hương trên người cô, "Muốn tôi giúp cô tắm hay không?"

Cô bị giọng nói hắn dọa, không nói lên lời, dùng sức đẩy hắn, hy vọng hắn có thể buông mình ra.

"Đừng làm bộ, đừng nói tôi có giúp cô tắm hay không... Trên người cô, có chỗ nào tôi chưa chạm qua?" Giọng nói của hắn lạnh băng, càng thêm đáng sợ.

Ngón tay lạnh lẽo của hắn đặt lên ngực cô.

Cả người cô lạnh đến phát run, muốn xin hắn, lại không thể phát ra tiếng, mồ hôi gấp gáp từ trên trán chảy xuống.

Cô không rõ vì sao hôm nay hắn đáng sợ như thế, trong ánh mắt luôn có một sự hận thù cố hữu.

Hắn cúi người, hôn lên bả vai cô, nụ hôn ngày càng dùng sức, cô đau kêu lên, muốn trốn tránh, bất đắc dĩ thắt lưng bị hắn giữ lấy, không cách nào động đậy.

"Nói cho tôi biết, cha nuôi có phải em giết hay không?" Hắn hỏi.

"Không phải anh đã hỏi rồi sao?" Cô nghiêng mặt, cố ý làm cho hắn nhìn thấy môi mình.

"Ông ta đã từng chạm qua em chưa?" Hắn chầm chậm cười, tay bắt đầu di chuyển trên cơ thể cô, mỗi nơi hắn đi đếu đều toan đau, "Giống như thế này?"

Cô cắn môi, liều mạng lắc đầu. Ông ấy không có, chưa từng có, ông ấy thương cô, dùng tất cả tình cảm của mình chăm sóc cô!

Nhưng cô lại...

Trác Siêu Việt buông cánh tay đặt bên hông, ép cô quay người lại, tay mạnh mẽ giữ lấy cằm, bắt cô đối diện với mình, "Nói thật, vì sao cô tới tìm tôi? Là vì tiền? Hay là vì..."

"Bởi vì em yêu anh." Môi cô run run nói.

"Yêu tôi?" Hắn nở nụ cười, cười đến đáng sợ, "Xem ra cô còn không chịu nói thật..."

Hắn như phẫn nộ, đem cô ấn vào bồn tắm lớn, cơ thể cao lớn cũng tiến vào. Bồn tắm rất rộng, hai người bọn họ bên trong, vẫn có đủ không gian hoạt động.

"Em không lừa anh, em thực sự không lừa anh."

"Không lừa tôi sao? Được, vậy bây giờ chứng minh cho tôi xem." Nói xong hắn bắt đầu cởi quần áo, tháo thắt lưng, trong nháy mắt cơ thể to lớn xuất hiện trước mặt cô.

"Cô sẽ hối hận."

"Em sẽ không."

Hắn cầm lấy chân cô, tách ra. Cô muốn giãy dụa, hắn lại đè xuống, "Không phải cô yêu tôi sao, sợ cái gì?"

"Em..."

Hắn giữ lấy chân Mộc Mộc, khoát lên cạnh bồn tắm, tay đỡ lấy thắt lưng của cô.

Toàn bộ phơi bầy trước mắt hắn, Mộc Mộc nhắm mắt lại, biết phản kháng cũng chỉ phí công, mặc hắn muốn làm gì thì làm đi.

Vuốt ve khiêu khích đến khi cả người cô không còn chút sức lực, hô hấp dồn dập, hắn lại đè cô xuống, cơ thể đi vào...

Cũng không đau như cô tưởng tượng, chỉ là một cảm giác tê dại an ủi. Cô hít vào thật sâu, cơ thể hắn ở trong va chạm, xương cốt va đập vào bồn tắm cứng, cũng không đau, chỉ lạnh...

Cơ thể không đau, người lại làm cho nỗi tê tái trong lòng càng rõ ràng. Cô không rõ Trác Siêu Việt vì sao lại đối với cô như thế, không rõ có việc gì đã xảy ra.

Hắn ôm lấy cô, cả người cô ngồi trên, tay hắn đỡ lấy thắt lưng cửa cô, bắt đầu di động. Sự ma sát ngày càng mãnh liệt, cô dần dần mất đi ý thức, tinh thần bị cho cơ thể làm cho hứng thú, cô ôm lấy hắn, chủ động hôn lên môi hắn.

Hắn đáp lại cô, kích tình mãnh liệt.

Trong sự ma sát, lửa nóng như thiêu rụi toàn thân, cô cảm giác mình không chịu được, dùng hết sức lực ôm hắn, chỉ mong hắn có thể hiểu được, cô yêu hắn, quá khứ như thế, hiện tại như thế, tương lai cũng không thay đổi...

Tất cả chấm dứt, mắt cô ngấn nước ngước nhìn, "Bây giờ anh tin chưa?"

Hắn bỗng nhiên nở nụ cười, cười đến âm trầm, "Cô nghĩ rằng với cô, tôi còn có thể tin tưởng sao? Tô Mộc Mộc, cô đừng cho là tôi không biết... Căn bản không phải cô thích tôi, cô chỉ lợi dụng tôi, lợi dụng tôi để vu oan cho ba cô..."

"Em..."

"Cô vốn không hiểu thế nào là thích, thế nào là yêu, bởi vốn cô không có trái tim. Ba cô thương cô như vậy, cô lại có thể lăng mạ ba cô trước tòa án, cô làm cho ông ta chết rồi vẫn phải chịu nhục nhã, không thể nhắm mắt."

Cô lắc đầu ôm mặt khóc, "Em không cố ý, em chỉ muốn cứu mẹ, cảnh sát nói nếu bà ấy không tử hình cũng bị chung thân, em không thể để bà chết..."

Nhìn người thân của mình chết trước mắt, cảm giác này vô cùng đáng sợ, cô không nghĩ một lần nữa trải qua.

"Vậy cô có thể nói xấu ba cô?"

"Em không biết, mọi người nói như vậy, em cũng tưởng là sự thật, em không nghĩ tới..." Mộc Mộc khóc đến nỗi không thở nổi.

Lúc đó, tất cả mọi người đều nói cha nuôi cô là cầm thú, cô tin thật, nếu không phải mẹ nuôi cô đúng lúc chạy đến, ông ta đã... Sau đó, cô đọc phong thư cuối cùng của mẹ nuôi, cô mới biết được chuyện mình làm ngu xuẩn đến mức nào...

Giây phút đó, cô hận bản thân, không bao giờ có thể tha thứ cho chính mình, cô tự sát, nhưng bác sĩ cứu được...

"Cô không nghĩ tới cái gì?" Hắn hỏi.

Cả người cô chợt trầm xuống, cảnh vật xung quanh sụp đổ, cô giống như ngã vào vực sâu ngàn thước...

...

Cô đột nhiên ngồi dậy, cả người đều ướt đẫm mồ hôi.

Trong phòng không một bóng người.

...

Là mơ, thì ra chỉ là một giấc mơ?

Cô lau giọt mồ hôi trên trán, hít sâu một hơi, cười khổ, cô lại mơ một giấc mơ như vậy.

Hắn sao có thể làm như vậy đối với cô, hắn từng nói, cô là chị dâu hắn, hắn sẽ tôn trọng cô như thánh mẫu Maria.

Cho dù hắn biết cô có mục đích khác cũng không thể nào chạm đến, cùng lắm chỉ giống như buổi sáng, đem lòng tự trọng của cô nghiền nát.

Thế này cũng không có gì, lần đầu tiên có thể khó thừa nhận, bị mắng nhiều, nói không chừng da mặt sẽ chai lại.

...

Bên ngoài trời còn tối, màu thâm sâu kín âm trầm.

Cô ngơ ngác nhìn, nhớ tới sự bất đắc dĩ của anh họ, sự oán hận của bác cả bác gái, cũng nhớ tới một câu của Trác Siêu Việt: "Tôi không tin, tôi tuyệt đối không tin em có thể giết một người thương em như con ruột mình."

Hắn không tin, thực sự là hắn không tin...

Cho dù cả thế giới này mọi người đều không tin cô, có mình hắn tin, thế là đủ...

Bỗng nhiên rất muốn nhìn thấy Trác Siêu Việt, nóng lòng, cô mở cửa, bên ngoài không có động tĩnh, cô lặng lẽ đi đến cầu thang, hơi nghiêng mình nhìn xuống dưới, không thấy bóng người.

Cô cẩn thận lắng tai nghe, một lúc lâu cũng không hề có động tĩnh.

Phỏng chừng Trác Siêu Việt ra ngoài xã giao, cô rón rén đi xuống lầu, bước vào thế giới của Trác Siêu Việt.

Lần đầu tiên cô nhìn kĩ phòng hắn. Nội thất bên trong giống tầng trên như đúc, cũng tiện nghi xa hoa, chỉ có đồ đạc có vẻ hơi lung tung, cô vừa xem, vừa sờ.

Chiếc ống phỉ thúy cắm mấy chiếc bút bi linh tinh, bình gốm Thanh Hoa tùy ý cắm mấy cành trúc, còn có một bức tranh đá thiên nhiên đặt trên bàn trà...

Vĩnh viễn hắn vận như vậy, những thứ người khác trân trọng, hắn đều coi là không có ý nghĩa.

Mộc Mộc trở lại lầu trên, nhìn đồng hồ đã là năm giờ chiều, nhớ tối hôm nay ban nhạc có hai ca diễn, thời gian cũng sắp đến, cô thu dọn đơn giản, trang điểm, che giấu sắc mặt tái nhợt.

Vừa bước ra đến cửa cô định gửi tin nhắn, lại sợ mình quấy rầy, liền lấy ra tờ giấy ghi chép, viết bên trên: "Ban nhạc tối này có hai ca diễn, sáng ngày mai em về."

Không có xưng hô, cũng không có kí tên, bởi vì cô không biết nên xưng hô thế nào với hắn, cũng không biết tự xưng như thế nào.

Viết xong, cô đem tờ giấy ghi chép dán lên cửa, vỗ vỗ lại, rồi ra ngoài...

Lời tác giả:

Ngoại truyện thật trong sáng, có phải không?

Nếu mọi người không nhẫn nại được chỉ muốn thịt, hãy nghĩ đến mấy từ tiêu chuẩn

Ví dụ: Nước rất trong, rất cắt xén, cả chương đều là tình yêu thuần mĩ!

Cám ơn!

Vừa rồi, một người quen hỏi Tâm Tâm một vấn đề cực kỳ đáng yêu: "Tâm Tâm, không phải bốn năm trước bọn họ làm trên giường sao? Bây giờ lại đổi thành phòng tắm? Đây là chuyện phát sinh bốn năm trước?"

Tâm Tâm buông tay, tỏ vẻ không có gì để nói: "Nhóc con a, cả đêm làm một lần? Đó là chuyện con ta có thể làm sao??? Bốn năm trước, đêm đó xảy ra rất nhiều chuyện, dùng lời không thể nói hết... Dùng một câu của Việt Việt để hình dung đi: Được rồi, hắn thừa nhận, đối với một cô bé mười bảy tuổi mà nói... thật sự có chút cầm thú cũng không bằng!"

Vượt qua Lôi Trì

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Chuyển ngữ: Zeus

Chương 30

Có được đáp án mình muốn, cũng biết được vị Kiều Nghi Kiệt tự xưng là bạn trai Mộc Mộc này là thần thánh phương nào, Trác Siêu Việt vừa lòng đứng lên: "Luật sư Kiều, thật có lỗi, làm mất nhiều thời gian của anh như vậy..."

Nửa câu sau, "Tôi không làm phiền nữa" còn chưa nói xong, Kiều Nghi Kiệt vội vàng cắt lời, "Chờ một chút."

"Luật sư Kiều còn việc gì sao?"

"Trác tiên sinh, thứ lỗi cho tôi mạo muội, có thể cho tôi biết cách liên hệ với anh trai anh không?" Kiều Nghi Kiệt khách khí hỏi.

"Xin hỏi, anh tìm anh ấy có việc gì?"

"Tôi muốn nói với anh ấy chuyện... Mộc Mộc."

"Hả?" Truyện này Trác Siêu Việt đương nhiên cảm thấy hứng thú, liền nói, "Anh muốn nói chuyện gì, nói với tôi cũng vậy thôi, tôi sẽ giúp anh truyền đạt lại."

Kiều Nghi Kiệt vài lần muốn nói lại thôi, thấy Trác Siêu Việt kiên trì, rốt cuộc cũng hỏi ra một câu, "Bọn họ qua lại bao lâu rồi?"

Vấn đề này thật làm khó Trác Siêu Việt.

Bọn họ qua lại đã bao lâu? Trác Siêu Việt căn cứ vào lần hắn nhìn thấy hai người dây dưa trên ghế sô pha mà phỏng đoán, "Cũng một thời gian rồi."

"À." Kiều Nghi Kiệt do dự, "Anh trai anh có phải đã biết Mộc Mộc từ trước, đưa cho cô ấy một chiếc khăn tay?"

Chiếc khăn tay? Trác Siêu Việt ngẩn ra, "Anh làm sao mà biết?"

"Bởi mấy năm nay Mộc Mộc đều đợi người đó, Mộc Mộc từng nói, cô ấy chết cũng không chấp nhận người khác. Cho nên, nhất định là cô ấy tìm được người đó rồi..."

"Chết cũng không chấp nhận người khác..." Đau đớn dội lên trong ngực Trác Siêu Việt.

"Nếu tiện, giúp tôi nói với anh ta: Mấy năm nay, Mộc Mộc sống không bằng chết, nếu không phải vì anh ta, Mộc Mộc sẽ không sống tới bây giờ. Cô ấy là cô gái tốt, đừng làm cô ấy tổn thương..."

"Tôi sẽ."

...

Rời khỏi văn phòng luật sư, Trác Siêu Việt mệt mỏi tựa vào ghế xe, hút thuốc.

Hôm nay hơi thuốc rất nồng, hắn bị nghẹn, mắt cay lên, không ngừng ho khan, lâu sau, ánh mắt che kín tơ máu.

Hắn dụi thuốc, một lát sau lại châm một điếu, tiếp tục hút.

Hắn nghĩ chỉ cần đối với cô gay gắt một chút, cô sẽ phát hiện ra hắn không đáng để yêu, tất cả đàn ông trên thế giới này đều tốt hơn hắn. Bây giờ xem ra, hắn sai rồi, tình yêu của cô, so với tưởng tượng của hắn sâu nặng hơn nhiều.

Cô là cô gái tốt, chỉ là vận mệnh đối với cô rất không công bằng. Cô mất giọng, vì mẹ nuôi của mình mà từ bỏ giấc mộng, từ bỏ tự do, yên lặng đeo trên mình tội danh giết người, bị người thân nguyền rủa, cô nghĩ đến mình còn có mẹ, chờ khi cô ra tù có thể về nhà, nhưng rồi mẹ nuôi của cô cũng ra đi.

Toàn bộ hy vọng của cô ký thác nơi hắn... Bởi vì hắn từng hứa sẽ thay đổi vận mệnh cô.

Bốn năm trước, câu cuối cùng cô nói với hắn, hắn biết, "Chờ khi chúng ta gặp lại nhau."

Cô luôn luôn chờ đợi ngày này?

Hắn như tưởng tượng ra bóng tối, cô bị đánh, mình đầy vết thương lui ở góc tường, miệng không ngừng thì thào nói, "Chờ khi chúng ta gặp lại."

Vì câu hứa hẹn này cô không chịu chấp nhận người đàn ông khác, cho dù là một luật sư có chí, tiền đồ rộng mở, đủ để thỏa mãn giấc mộng vinh hoa của những người phụ nữ bình thường.

Nhưng hắn lại làm cái gì, dùng một tiếng "chị dâu" nhắc nhở cô, bọn họ không có khả năng, khơi lại những đau thương cô từng trải qua, vạch những miệng vết thương rớm máu của cô, sát muối vào đó.

Hắn đối với cô, thật quá mức tàn nhẫn!

Tắt thuốc, Trác Siêu Việt chạy xe về hướng công ty. Giờ phút này, hắn không thể về nhà, hắn sợ vừa nhìn thấy cô, sẽ không khống chế được mà ôm lấy, nói: "Làm bạn gái anh, anh sẽ đối với em thật tốt, không bao giờ làm em tổn thương dù chỉ một chút."

*********

Trước cửa sổ sát đất kính trong suốt, vị giám đốc ngồi cạnh bàn hội nghị sắc mặt thâm trầm nhìn phía trước, nhíu mày thật sâu nghe kế hoạch xx, toàn bộ phòng họp lặng ngắt như tờ, các quản lý cấp cao không dám thở mạnh, phụ trách khu vực mậu dịch Nga, quản lý Vương liên tục lau mồ hôi, tay áo cũng đã sớm ướt đẫm, phó quản lý Tắc không ngừng uống nước, hết ngụm này đến ngụm khác.

Không phải bọn họ nhát gan sợ phiền phức, mà tác phong của giám đốc bọn họ là hạ thủ không lưu tình, tâm tình không tốt sẵn sàng đem quân sung đến biên cương. Năm trước, quản lý mậu dịch khu vực Châu Phi, chỉ bởi vì để một lô hàng bị hải quan giữ mà trực tiếp bị phái đi Châu Phi "Mở rộng nghiệp vụ", đến bây giờ còn chưa trở về.

Hiện tại, bên hải quan Nga xảy ra vấn đề, lô hàng của bọn họ cũng bị hải quan giữ lại. Tuy rằng số lượng hợp kim lần này không nhiều lắm, nhưng là nguyên liệu cấu tạo động cơ máy bay quân dụng, giám đốc bọn họ rất khó khăn mới mua được từ một phòng thí nghiệm đại học, làm xong thủ tục, không ngờ đến sân bay lại bị tra xét.

Số hàng này là một người bạn rất quan trọng của giám đốc cần, bị bọn họ làm chậm trễ, không chừng giám đốc không thuận khí, đem bọn họ đến Seberia sung quân cũng nên.

Hai vị quản lý đang đề phòng không biết, tổng giám đốc bọn họ lúc này căn bản không nhìn thấy nội dung trên đề án, trong đầu đổi tới đổi lui là câu nói cuối cùng của một vị luật sư - Cố ấy là cô gái tốt, xin đừng làm tổn thương cô ấy.

Hắn nên làm thế nào mới không khiến cô bị tổn thương? Tôn trọng cô giống như tôn trọng "chị dâu"?

Trác Siêu Việt nhíu mày, ngón tay day trán.

Cô gái ngu ngốc này sao lại làm vận mệnh của mình rối tinh rối mù lên như vậy. Hắn và anh trai hắn cá tính khác nhau một trời một vực, cô lại có thể nhận sai, hồ đồ làm chị dâu hắn, cho hắn một đề bài thật vô cùng khó giải.

Chẳng nhẽ thật muốn hắn và anh trai mình chung một người phụ nữ.

Ừm, thực ra không thể nói là chung, cô đã quyết định chia tay với anh trai hắn, thế thì chỉ nên nói là hắn chấp nhận... Chấp nhận? Hình như so với "chung" có bản chất khác nhau.

Trác Siêu Việt bắt đầu miên man suy nghĩ, hẳn là hắn có thể chờ sau khi bọn họ chia tay xong, thỉnh thoảng gặp cô, chăm sóc cô, hắn có thể mua cho cô một ngôi nhà bên cạnh học viện âm nhạc, có thời gian sẽ đến chơi, đưa cô đi nghe nhạc, hoặc là nghe cô đánh đàn.

A, đúng rồi, hẳn là hắn đưa cô đi chọn một cây đàn dương cầm, cô nhất định sẽ thích.

Hẳn là nên nuôi cô béo thêm một chút, cô rất gầy, rất yếu đuối.

Có cơ hội, còn nên đưa cô đi du học nước ngoài, nói không chừng tương lai cô có thể trở thành một nhà soạn nhạc danh tiếng.

Hắn có thể cho cô rất nhiều, bao gồm cả tương lai, chỉ cần cô đồng ý chờ đợi, đợi đến khi anh trai hắn quên cô đi.

Đợi cho đến khi anh trai hắn thật sự tìm được người trong lòng, kết hôn sinh con, hắn lại chính thức theo đuổi cô, lúc đó, anh trai hắn nhất định đã hoàn toàn quên cô, có lẽ không còn nhớ ra cô là ai.

Làm như vậy, chắc không tính là có lỗi với anh trai mình.

Nhưng mà nếu cô không không chế được bản thân, quyến rũ hắn thì làm sao bây giờ? Tự chủ của hắn tuy là rất tốt, nhưng... Một chuỗi hình ảnh lại hiện lên trong đầu hắn, hắn ôm cô đứng dưới vòi hoa sen, hai chân mảnh khảnh quấn lấy thắt lưng hắn, mật thiết ôm chặt lấy nhau, ngực cô mềm mại dán vào hắn...

Cô nghiêm túc cúi đầu, hai tay vuốt ve mặt hắn, trán đặt lên trán hắn, chóp mũi hai người chạm nhau, cô nói không tiếng động: Em yêu anh...

Hắn bị cô làm cho nhiệt huyết sôi trào, hận không thể đem cô nghiền nát mà nuốt vào bụng. Nhưng khi hắn kích tình, cô lại chớp mắt cầu xin hắn tha cho.

Trác Siêu Việt thở dài, xem ra hắn phải để cô rèn luyện cơ thể một chút, như vậy khi hắn vừa hứng trí, cô mới không cần cầu xin... Ừm, sau này hẳn là hắn sẽ kêu cô dậy đi chạy cùng.

Thấy Trác Siêu Việt trầm lặng nhìn bản kế hoạch hai mươi phút, quản lý Vương không bình tĩnh, âm thầm nháy mắt với phó quản lý, ý bao anh ta "hy sinh". Phó quản lý cầm chiếc ly uống ngụm nước cuối cùng, mở miệng, "Bản kế hoạch có vẻ cần xúc tiến nhanh... Ừm, tôi..."

Anh ta ho khan vài cái, "Không bằng, ngày mai tôi tranh thủ đi Nga, sang đó phối hợp..."

"Ừm..." Vị giám đốc đang tận hưởng cuộc sống "tính phúc" căn phản không nghe phó quản lý nói gì, thuận miệng: "À, được!"

Cứ như vậy, phó quản lý bị sung quân đi Nga.

Trác Siêu Việt đứng kên, quăng bản kế hoạch đến chỗ quản lý, "Tôi mặc kệ các anh dùng phương án gì, tôi muốn có lô hợp kim này, cho dù là buôn lậu cũng phải lấy cho bằng được."

Quản lý Vương gật đầu, "Vâng, tôi hiểu."

"Tan họp đi." Trác Siêu Việt quay người nói với thư ký, "Tiểu Tần, hủy vé máy bay đi thành phố B tuần sau cho tôi, còn nữa, hai mươi ngày tới tôi sẽ không đi đâu cả."

Thư ký của hắn vốn định nhắc nhở, kế hoạch tuần sau của hắn là đi thành phố A tiếp khách, nhưng vì biết cá tính của hắn nói một không nói hai, đành nín nhịn, "Vâng, tôi đã biết!"

Họp xong, Trác Siêu Việt hoàn tất công việc lặt vặt cũng đã là năm giờ chiều, hắn lái xe về nhà, việc đầu tiên là lên lầu xem tâm trạng Mộc Mộc đã tốt hơn chưa.

Vừa đến cửa phòng ngủ của cô, đã thấy tờ giấy ghi chép, trên trang giấy màu vàng nhạt in hoa văn chìm viết dòng chữ, "Tối nay ban nhạc có hai ca diễn, buổi sáng ngày mai em về."

Không có xưng hô, không có ký tên, chỉ có hoa văn thiếp vàng gợi nhớ đến quán bar Lạc Nhật.

Hắn nhớ rõ, đây là tờ giấy ghi chép mà họ dùng để nói chuyện lần đầu năm đó, cô còn giữ, cả chiếc khăn tay kia, cho đến tạn bây giờ.

Ngực nóng lên, Trác Siêu Việt lấy ra di động, bấm số gọi cho thư ký: "Tìm mua cho tôi một căn nhà gần học viện âm nhạc... Giá cả không cần quan tâm, cách âm tốt, gần học viện, thời gian đi bộ không vượt quá năm phút, tốt nhất là đối diện ngay gần đó."

"Vâng, tôi hiểu."

Vừa cúp máy, điện thoại của hắn lại kêu lên, hắn nghe máy.

"Việt, em rất nhớ anh, anh có nhớ em hay không?" Giọng nói của người phụ nữ trong điện thoại vang đến làm da đầu hắn run lên.

"Xin lỗi, tôi không nhớ ra cô là ai."

"Hả?" Người phụ nữ nhẹ nhàng cười trong mớ âm thanh hỗn độn, "Vậy anh có nhớ lô hàng ở Nga không?"

"À, có chút ấn tượng."

"Vậy hẳn là anh rảnh đi với em ăn bữa cơm chiều?"

Trác Siêu Việt cầm điện thoại đẩy cánh cửa trước mặt, ngồi ở bên giường, ý cười cực kỳ ám muội. "Tôi rất muốn cùng cô ăn cơm chiều, nhưng mà cô gái trên giường cùng tôi bây giờ hình như không cho tôi đi..."

Trong điện thoại trầm tĩnh một chút, "Không sao, em có thể chờ anh!"

"Nhưng chắc là rất lâu..."

"Được rồi, em chờ anh ăn bữa khuya. Xong việc gọi cho em!"

Cúp máy.

Hắn tùy tay ném di động, nằm ở trên giường. Trên gối còn phàng phất mùi hương của cô, quẩn quanh ở bên chóp mũi.

Trác Siêu Việt nghiêng người nằm, sờ tấm chăn mềm mại, từ gối nhặt lên mấy sợi tóc dài, vòng qua ngón tay...

Người phụ nữ trên giường này, rất nhanh sẽ là của hắn!

Lời tác giả:

Đúng, rất nhanh, Việt Việt, ngươi chờ xem...

Quảng cáo
Trước /37 Sau
Theo Dõi Bình Luận
One Piece Chi Vô Chứng Danh Y

Copyright © 2022 - MTruyện.net