Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- "Cô thực sự muốn biết người con gái được nhắc đến à?"
- "Phải, tôi rất muốn biết."
Cố Hạ ngay lập tức đáp, giọng nói bên tai chưa kịp trả lời thì bất ngờ phía bên ngoài Thập Đình Phong mở cửa xông vào, gương mặt anh lúc này hiện rõ sự buồn bã cho nên ngay khi nhìn thấy người ở bên trong mà nắm chặt lấy tay cô kéo ra ngoài.
- "Này, anh làm sao vậy? Từ từ, tay của tôi sắp bị đứt ra người rồi này."
Thập Đình Phong gương mặt lạnh lùng, không nói không rằng mà cứ thế kéo cô ra tận phía bên ngoài đại sảnh.
Trời bây giờ cũng nhá nhem tối, gió lạnh không ngừng thổi khiến cô co ro mà cằn nhằn người trước mặt:
- "Anh kéo tay tôi ra phía ngoài này làm gì.
Lạnh chết tôi mất."
Cố Hạ vừa dứt câu liền cảm nhận hơi ấm của cơ thể người trước mặt đang bao lấy.
Thập Đình Phong bất ngờ vòng tay sang ôm chặt lấy người khiến cô một phút chết trân tại chỗ.
Một lúc sau, Thập Đình Phong đưa mắt nhìn cô, trầm giọng nói:
- "Như vầy đã bớt lạnh phần nào chưa?"
Không ngờ giọng nói của anh lúc này khiến cô cảm thấy có chút gì đó ma mị, hấp dẫn đến khó tả khiến đôi gò má bất giác ửng hồng mà lắp bắp nói:
- "Khi không lại nói ra những lời này, rốt cuộc khi nãy anh và Tô Mạn Giao đã xảy ra chuyện gì?"
- "Cô nghe lén cuộc trò chuyện giữa tôi và cô ấy sao?"
Bị nói trúng tim đen, Cố Hạ lập tức lên tiếng phân trần:
- "Tôi...tôi không cố ý nghe lén.
Chỉ là...tình cờ nghe được thôi."
Thập Đình Phong ngay khi nghe những lời này, ánh mắt có chút gì đó nặng trĩu như muốn bật khóc thế nhưng anh lại chẳng khóc được mà tiếp tục ôm chặt lấy người trước mặt, trầm giọng nói:
- "Làm ơn hãy ở yên và đừng hỏi thêm bất cứ điều gì cả.
Tôi chỉ cần cô làm điểm tựa cho tôi lúc này."
Nghe thế, Cố Hạ cũng không hỏi gì thêm mà đứng lặng yên làm điểm tựa cho người trước mặt.
Cô biết rằng tâm trạng hiện tại của anh vô cùng tồi tệ cho nên không muốn nói gì nhiều mà chỉ muốn có người ở bên cạnh giúp anh không cảm thấy cô đơn mà thôi.
Suốt mấy ngày này, Cố Hàn luôn dán mắt vào xấp bản thảo trên bàn.
Những dòng chữ cứ thế mà ngày càng đậm dần dường như câu chuyện đang diễn biến vậy.
Bất ngờ, bên tai anh lúc này lại vang lên giọng nói kì lạ:
- "Em gái cậu hiện đang ở một thế giới khác để hoàn thành sứ mệnh của mình."
- "Là ai đang nói vậy?"
Cố Hàn xoay người mà nhìn khắp căn phòng nhưng chẳng thấy bóng dáng một ai.
Một lúc sau, ánh sáng từ đâu phát ra, cuốn Cố Hàn biến mất.
Ngay khi anh mở mắt ra thì đã thấy bản thân đứng trước một nơi hoàn toàn xa lạ.
Chưa kịp định thần thì phía sau lưng anh vang lên âm thanh truy đuổi của đám người áo đen:
- "Hắn tẩu thoát rồi, mau đuổi theo."
Cố Hàn vẫn chưa hiểu ra chuyện gì đang xảy ra mà ba chân bốn cẳng chạy về phía trước.
- "Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng phải mới khi nãy mình đang ở trong phòng sao?"
Đùng...Đùng...
Một tên chỉ huy trong đám người áo đen mất kiên nhẫn lập tức rút khẩu súng từ trong túi ra mà bắn về phía Cố Hàn.
May thay anh né kịp mà chạy thật nhanh, miệng không ngừng thở hồng hộc.
Đây chắc chắn là giấc mơ phiêu lưu, mạo hiểm nhưng chẳng hiểu tại sao từng cảnh vật, âm thanh hô hào truy đuổi lại chân thật đến thế.
Cố Hàn vì muốn đảm bảo tính mạng mà ra sức chạy thật nhanh.
Cả người anh đồng thời cố tránh né những viên đạn từ phía sau đang nhắm thẳng về phía mình, miệng chửi thầm:
- "Khốn kiếp, khi không mình lại phải rơi vào cảnh này chứ.
Giấc mơ này đến bao giờ mới kết thúc đây."
Két...
Bỗng nhiên, một chiếc xe hơi màu đen thắng gấp trước mặt Cố Hàn tạo ra khói bụi làm giảm đi tầm nhìn của đám người phía sau.
Cánh cửa lập tức mở ra, người đàn ông đeo kính đen, trên người diện bộ đồ vest nhìn anh, giọng gấp gáp nói:
- "Cố Hàn, mau lên xe."
Bản thân anh chưa biết người đàn ông bí ẩn này là ai.
Tuy nhiên, nhìn đám người áo đen đang cố đuổi theo sau mình mà không chần chừ, lập tức ngồi vào trong xe sau đó đóng sầm cửa lại.
NHẤN LIKE ĐỂ ỦNG HỘ MÌNH NHÉ! CẢM ƠN.