Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Sau khi đoạn chat thoại kết thúc, bầu không khí trong xe tràn ngập sự ngại ngùng kỳ lạ.
Người đầu tiên ngại ngùng chính là Bùi Nghiêu.
Bùi Nghiêu đỏ mặt, cố sức giải thích:
"Một... một người đang theo đuổi tôi."
Khương Nghênh vẫn bình tĩnh: "Ừ."
Châu Dị trêu ghẹo: "Ồ?"
Bùi Nghiêu cúi đầu vội vàng chuyển 30.000 cho đối phương, bỏ điện thoại di động vào túi, quay đầu nhìn Khương Nghênh và Châu Dị rồi nói:
"Thực sự là một người đang theo đuổi tôi, là sinh viên đại học, vẫn chưa tốt nghiệp. Cô gái ấy ngây thơ lắm, chưa gặp tôi bao giờ nhưng thích tôi chết ngây chết dại đó."
Châu Dị cười cười:
"Có lẽ đây là năng lực moi tiền?"
Bùi Nghiêu bất mãn trừng mắt nhìn anh:
"Ông đừng nghĩ mọi người đều bẩn thỉu như vậy có được không? Lần đầu tiên cô gái đó add tôi, cô ấy còn không biết tôi có tiền hay không cơ mà."
Châu Dị cười cười:
"Vậy sao cô ấy đòi ông tiền mua túi?"
"Cô ấy đòi tiền tôi mua túi khi nào? Cô ấy chỉ đang nói chuyện với tôi, hỏi tôi... hỏi tôi là chiếc túi trị giá 30.000 có đắt hay không! Tôi nghĩ một cô gái còn đang đi học thì chẳng dễ dàng gì, kinh tế eo hẹp là điều chắc chắn. Nên tôi chủ động cho cô ấy."
Châu Dị cau mày, nhìn Bùi Nghiêu như thể đang nhìn thằng ngốc.
Bùi Nghiêu nói xong, thấy Châu Dị cùng Khương Nghênh đều im lặng, anh ho nhẹ rồi nói:
"Không có phức tạp như mọi người nghĩ đâu. Cô gái ấy add tôi cũng là tình cờ thôi. Cô ấy vốn là muốn add một người bạn ở cùng túc xá, nào ngờ đâu nhập sai số điện thoại, nên thành add tôi đó."
Châu Dị hạ giọng:
"Trùng hợp quá!"
Bùi Nghiêu liếc anh:
"Mà sao đầu óc ông đen tối vậy? Sao ông không tin là trên đời này vẫn có những người đơn giản, thật thà chứ?"
Châu Dị cười nửa miệng:
"Tin chứ, tôi chỉ cần nhìn ông là thấy rằng trên đời này vẫn còn có những người đơn giản ngây thơ."
Bùi Nghiêu: "..."
Bùi Nghiêu không thể giải thích với Châu Dị, vì vậy anh nhìn sang Tô Dĩnh:
"Dì ơi, dì có tin rằng trên đời này vẫn còn có những cô gái nhỏ ngây thơ, thật thà không?"
Tô Dĩnh đột nhiên bị điểm tên, ngẩng đầu lên, ngây người nói:
"Có... có chứ..."
Bùi Nghiêu nhận được đáp án mình mong muốn, bèn xoay đầu lại chậm rãi nói:
"Tục ngữ nói đúng, gừng càng già càng cay. Ánh mắt của dì đúng là chuẩn xác, nhìn rõ bản chất sự việc chứ chẳng giống như ai kia."
Bùi Nghiêu bóng gió về Châu Dị.
Châu Dị chẳng giận mà lại cười:
"Ừ, thì tôi lòng dạ hẹp hòi."
Bùi Nghiêu thấy Châu Dị hạ mình cũng có chút cao hứng, anh bèn lấy di động nhắn tin cho đối phương: Không đắt, em nhận tiền đi, thích thì cứ mua!
Đối phương nhanh chóng đáp lại: Như vậy không được đâu, dù sao hai chúng ta cũng chưa từng gặp mặt mà.
Cả đời Bùi Nghiêu thiếu thốn gì thì thiếu chứ không thiếu tiền. Tài lực dồi dào: Anh sẽ giận nếu em không nhận đó!
Đầu máy bên kia: Được rồi, được rồi! Em nhận là được chứ gì! Chồng đừng giận mà. Chồng giận thì em buồn lắm.
Nhìn tin nhắn đối phương gửi đến, thói hư vinh của Bùi Nghiêu được thỏa mãn tối đa.
Nhìn xem, đúng là một cô gái nhỏ xinh đẹp thuần khiết, rõ ràng là không muốn nhận tiền, nhưng vì sợ anh tức giận nên đã nhanh chóng nhận.
Bùi Nghiêu đứng trước mặt gửi tin nhắn, Châu Dị quay đầu nhìn Khương Nghênh.
Khương Nghênh bắt gặp ánh mắt của anh, biết anh muốn nói gì bèn hơi nghiêng người về phía anh.
Thấy Khương Nghênh đến gần, Châu Dị vòng tay qua eo cô, cúi đầu, với nụ cười tinh nghịch ẩn trong đôi mắt sâu thẳm:
"Có phải Khúc Tích đang nói chuyện với Bùi Nghiêu không?"
"Tôi không biết."
Châu Dị nhếch mép:
"Bữa ăn này được mời hay đấy. Dê tự mổ thết đãi."
Lúc này Khương Nghênh thực sự muốn cười, nhưng cô lo lắng sẽ bị Châu Dị trêu chọc, vì vậy cô cố gắng giữ bình thản.
"Dê đang chui đầu vào máy chém, có muốn cản cũng không cản được."
Châu Dị cười tủm tỉm nói:
"Quả thật, con dê này ngu thật."
Châu Dị nói xong, chợt nghĩ ra chuyện gì đó, nét mặt thoáng thay đổi, anh ngửi mùi thơm thoang thoảng trên mái tóc Khương Nghênh, hạ giọng hỏi:
"Giữa Châu Diên và anh, em tin ai hơn?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");