Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị đột ngột đổi chủ đề khiến Khương Nghênh sửng sốt một chút rồi cô ngước mắt nhìn anh:"Sao cơ?"Châu Dị nhếch môi:"Em có tin những gì anh ta nói lúc em và anh ta ở phòng khách hôm nay không?"Nghe vậy, Khương Nghênh chợt nhận ra Châu Dị đang hỏi điều gì nên nói một cách cởi mở:
"Tôi tin."
Ánh mắt Châu Dị tối sầm lại, cảm thấy nghẹn lại nơi cổ họng.
Khương Nghênh đang suy nghĩ về những chuyện khác nên không nhận thấy sự thay đổi trên khuôn mặt của Châu Dị. Sau vài giây, cô nói tiếp:
"Khi ba mẹ tôi gặp tai nạn giao thông năm đó, Châu Diên mới bao nhiêu tuổi chứ? Chuyện ở Tây Giao lần này rõ ràng là nhắm vào chuyện năm đó, nên không thể nào liên quan đến anh ấy."
Khương Nghênh nói xong, Châu Dị khựng lại, anh nhướng mày:
"Phân tích theo lý trí nhỉ?"
"Trong tình huống này không thể cảm tính được."
Cô rất muốn điều tra rõ ràng vụ tai nạn giao thông năm đó, nhưng cho dù có muốn thế nào, cô cũng không thể tùy tiện bắt người nào đó gánh chịu.
Nghe xong lời giải thích của Khương Nghênh, lòng Châu Dị nhẹ bẫng, khóe môi lại cong lên:
"Nói như vậy nghĩa là em không tin anh ta."
Khi xe đến Vạn Hào, Khúc Tích đã đợi sẵn trong phòng riêng.
Mọi người đẩy cửa vào, Khúc Tích đứng lên khom lưng ôm Tô Dĩnh, rồi cô nắm lấy tay Khương Nghênh nháy mắt:
"Cậu muốn gọi món gì cũng được, đừng khách sáo với tôi."
Khương Nghênh trêu chọc, nói với giọng mà chỉ hai người có thể nghe thấy:"Ừ, cứ ăn cho hết 30.000."
Khúc Tích nhướng mắt, nhịn cười nói:
"Sao Cậu biết vậy?"
"Cậu tử tế chút đi."
Khúc Tích tuy không có lý nhưng vẫn lớn lối:
"Tôi không lương thiện ở chỗ nào? Để tôi nói cho Cậu biết, tôi là hình mẫu của thanh niên ba tốt đó nhé. Cậu có tin là lát nữa Bùi Nghiêu sẽ phải nói lời cảm ơn với tôi không?"
Sau khi Khúc Tích nói xong, Khương Nghênh vẫn im lặng, như thể "để tôi chờ xem bộ dạng đâm đầu vào chỗ chết của Cậu".
Khúc Tích buông tay Khương Nghênh, quay người đẩy Tô Dĩnh ngồi xuống, sau đó nói với những người khác:
"Sếp Châu, sếp Bùi và trợ lý Trần, mời ngồi. Không có người ngoài nên đừng đừng khách sáo."
Trợ lý Trần thật thà, đợi Châu Dị cùng Bùi Nghiêu ngồi xuống, mới chậm rãi cười cười ngồi xuống.
Sau khi vừa ngồi xuống, Bùi Nghiêu oán trách Châu Dị:
"Cô đúng là chẳng xem mình là người ngoài."
Châu Dị mỉm cười nhìn Bùi Nghiêu:"Sao ông là người ngoài được?"
Bùi Nghiêu không hiểu, vẻ mặt nghi hoặc:
"Hả?"
Châu Dị ý vị sâu xa nói:
"Nhìn hết cả phòng đi, nếu ông là người ngoài, thì e là bọn tôi chẳng có tư cách ăn uống đâu."
Bùi Nghiêu bối rối, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
Hôm nay Khúc Tích thực sự rất hào phóng, cô gần như đã gọi tất cả các món ăn đặc sắc của Vạn Hào.
Không chỉ như vậy, khi gọi món xong, cô còn quan tâm nhiều hơn đến Bùi Nghiêu:
"Sếp Bùi, anh thích ăn gì?"
Bùi Nghiêu chợt bị điểm danh nên rất kinh ngạc:
"Hả?"
Khúc Tích cười lấy lòng:
"Dạo này tôi toàn ăn uống miễn phí ở chỗ anh, nên tôi thấy khó chịu, hôm nay tôi mời, anh muốn ăn gì cứ gọi thoải mái."
"Muốn gọi gì cũng được?"
Khúc Tích lộ vẻ mặt chân thành trước nay chưa từng có:
"Được, chỉ cần anh Nghiêu thích, đắt hay không không quan trọng."
Bùi Nghiêu cảm thấy hôm nay Khúc Tích giống như một con chồn nghìn năm tuổi đã thành tinh.
Tuy không đến mức là đóng Liêu Trai, nhưng cũng khiến người ta chợt thấy sợ hãi.
Có điều sợ hãi thì sợ hãi, Bùi Nghiêu không hề tỏ ra khách sáo với Khúc Tích, anh cố tình chọn những món đắt tiền và gọi ba món.
Gọi xong, Bùi Nghiêu nhìn Khúc Tích với ánh mắt khiêu khích.
Anh vốn cho rằng Khúc Tích vốn khá ki bo chắc hẳn sẽ cảm thấy rất xót dạ. Không ngờ, vẻ mặt Khúc Tích vẫn bình tĩnh như thường, không chỉ bình tĩnh mà có thái độ tiền chỉ là cỏ rác.
Ngay lúc ấy, Bùi Nghiêu cảm thấy hoài nghi cuộc đời, ngửa người ra sau, quay đầu hỏi Châu Dị:
"Châu Dị à, không lẽ là trí nhớ của tôi có vấn đề? Khúc Tích chẳng hề không keo kiệt?"
Khi Bùi Nghiêu hỏi, Châu Dị đang giúp Khương Nghênh và Tô Dĩnh tháo bát đũa dùng một lần, ngẩng đầu nhìn anh:
"Keo, mà không phải keo thường đâu."
"Vậy sao cô ta lại rộng rãi với tôi như vậy? Chợt thấy có lương tâm?"
Châu Dị ngẫm nghĩ:
"Cũng có thể là chút lương tâm còn sót lại."
Không khí trong bữa ăn rất hòa thuận, mọi người đều ăn uống vui vẻ.
Sau bữa ăn, Khúc Tích đi thanh toán hóa đơn, khi quay lại còn giúp Bùi Nghiêu gói nghêu cay mang về.
Bùi Nghiêu nhìn cô với ánh mắt khó hiểu.
Khúc Tích cười nói:
"Tôi thấy sếp Bùi thích món ăn này, cho nên tôi gọi thêm một phần cho anh mang về."
Bùi Nghiêu: "..."
Sau khi rời khỏi Vạn Hào, mọi người chia tay ra về.Khúc Tích tự lái xe đến, và có cái hẹn khác nên về đầu tiên.
Bùi Nghiêu đi ké xe Châu Dị và luôn giữ im lặng từ khi lên xe.
Xe đến Thủy Thiên Hoa phủ, bọn Châu Dị lục tục xuống xe, Bùi Nghiêu ho khan, gọi Châu Dị:
"Dị, ông kêu Nghênh Nghênh cùng dì trở về trước đi, tôi có chuyện muốn nói với ông."
Châu Dị liếc nhìn anh rồi chợt mỉm cười và nói với trợ lý Trần:"Trần Triết, đưa dì và mợ vào trong đi."Trợ lý Trần hiểu ngay và ra khỏi xe để giúp Tô Dĩnh.
Bùi Nghiêu vẫy tay với Khương Nghênh và Tô Dĩnh qua cửa kính ô tô.Chờ ba người khuất hẳn, anh quay đầu trịnh trọng hỏi Châu Dị:
"Ông nghĩ xem, có phải là cô Khúc Tích đó thích tôi không?"
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");