Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Giọng điệu Khương Nghênh khá kiên quyết, đôi môi mỏng Châu Dị nhoẻn cười.
Sau khi Khương Nghênh rời khỏi phòng làm việc của Châu Dị, Bùi Nghiêu nhìn đôi môi đang cười trên gương mặt Châu Dị mãi không khép lại mà cười khẩy.
"Châu Dị, ông có cần đến mức ấy không? Không phải Nghênh Nghênh chỉ hứa giúp ông một việc cỏn con vậy thôi sao?"
"Nhìn cái bộ tiểu nhân của ông đi, tôi với ông cách nhau hai mét, mà còn có thể nghe được tiếng "vù vù"."
Châu Dị dựa lưng vào ghế, dáng vẻ lười biếng, anh kéo kín cổ áo sơ mi, cầm lấy chiếc cà vạt trên bàn, chậm rãi đeo vào cổ.
Bùi Nghiêu liếc nhìn anh:
"Ông lúc thì buộc chặt lại, lúc thì cởi ra, để làm gì vậy?"
Châu Dị mỉm cười với đôi mắt hoa đào, giọng nói trầm bổng dễ nghe:
"Dụ dỗ người ta."
Bùi Nghiêu không nói nên lời, anh như nổi da gà, sởn gai ốc.
Châu Dị thắt cà vạt, rút một điếu thuốc lá từ hộp thuốc lá trên bàn ngậm vào khóe môi, vừa định châm lửa thì đột nhiên nhướng mi nhìn Bùi Nghiêu:
"Ông với cô bạn gái sinh viên trong sáng thơ ngây kia thế nào rồi?"
Bùi Nghiêu tự mãn nói:
"Thì cũng vậy thôi! Cô ấy đuổi theo tôi dữ dội, tôi còn chưa đồng ý."
Châu Dị cúi đầu, châm điếu thuốc, rít một hơi trêu chọc:
"Người ta đã theo đuổi ông sát sao như vậy, sao ông còn chưa đồng ý?"
Bùi Nghiêu điều chỉnh tư thế ngồi, rõ ràng rất hứng thú với chủ đề này:
"Thế thì ông không biết rồi, tôi đang thử thách cô ấy."
Châu Dị nhướng mày:
"Thử thách?"
Bùi Nghiêu nghiêm túc nói:
"Nói thật, tôi lo cô ấy thích tiền của tôi."
"Tôi thấy ông không cần phải lo lắng về điều này."
Đôi mắt Bùi Dao sáng lên:
"Ông cũng cảm thấy cô ấy không phải loại người này à?"
Ngón tay mảnh khảnh của Chu Dịch khẩy khẩy tàn thuốc lá:
"Không, tôi chỉ muốn nói với ông là ông yên tâm đi, cô ta chỉ thích tiền của ông thôi."
Bùi Nghiêu: "..."
Bùi Nghiêu cảm thấy không thể nào tìm được đề tài chung trong chuyện tình cảm để nói với Châu Dị bèn hít một hơi thật sâu, để không ảnh hưởng đến tình cảm anh em, nhanh chóng đổi đề tài:
"Tôi nghe nói rằng Dương Chí Minh bị nhà họ Châu giết chết?"
Châu Dị dập điếu thuốc trong gạt tàn: "Ừ."
Bùi Nghiêu trêu chọc:
"Lại đứt manh mối?"
Châu Dị nhấp một ngụm cà phê trên bàn:
"Không đứt, Lý Thuận Đức tự giải quyết chuyện ở Tây Giao, chỉ cần hắn không chết thì manh mối vẫn còn."
Bùi Nghiêu gật đầu và nói đùa:
"Ông cụ Châu cũng sẽ không vội giết Lý Thuận Đức đâu nhỉ?"
Châu Dị cười khẽ:
"Không đâu, ông nghĩ Lý Thuận Đức có thể ở nhà họ Châu lâu như vậy, còn được ông cụ Châu nhận là con nuôi là chỉ bởi vì ông ta làm việc giỏi sao?"
Bùi Nghiêu nghi hoặc:
"Vậy thì là gì?"
Châu Dị tự tin nói:
"Nếu như tôi đoán không nhầm, Lý Thuận Đức đã nắm được thóp của ông cụ Châu."
Bùi Nghiêu sửng sốt vài giây, sau đó thốt ra câu hỏi mà anh thầm hoài nghi:
"Nếu trong tay Lý Thuận Đức có chứng cứ gì liên quan đến ông cụ Châu, thì với tính của ông cụ, chẳng phải là Lý Thuận Đức đáng chết lắm sao?"
"Mỗi người đều có con đường sinh tồn của riêng mình. Lý Thuận Đức có thể sống trong nhà họ Châu cho đến bây giờ chứng tỏ "đạo hạnh" của ông ta chẳng tầm thường."
Bùi Nghiêu suy nghĩ một chút, sau đó nhìn về phía Châu Dị:
"Gần đây xảy ra nhiều chuyện như vậy, ông làm vậy có phải là được xem là trở mặt với ông cụ Châu không?"
Châu Dị quay đầu nhìn Bùi Nghiêu, cười lạnh lùng và nói:
"Đối với ông cụ, chỉ cần có thể tạo ra giá trị cho Châu gia, thì chẳng bao giờ có chuyện gọi là trở mặt."
Bùi Nghiêu chế nhạo:
"Nếu như ngày nào ông cụ biết được ông nỗ lực thể hiện như vậy, thực ra hoàn toàn chẳng phải là để tranh đoạt gia sản, mà là để đạp đổ cả cái Châu gia này, ông nói xem liệu ông ấy sẽ có phản ứng thế nào?"
Châu Dị ánh mắt thâm sâu, vẻ mặt khó dò, nói với giọng ẩn ý:
"Tôi sẽ không hạ bệ nhà họ Châu nhanh như vậy đâu, vợ tôi vẫn còn chưa trả thù mà."
Mặt khác, không lâu sau khi Khương Nghênh trở lại văn phòng, cô điều tra thông tin lý lịch của tạp chí Entertainment Weekly, tờ báo tung ra tin giả thì quản lý của Thiệu Hạ đến gặp cô.
Người đại diện của Thiệu Hạ là một người đàn ông khoảng ngoài ba mươi tuổi, mặc quần áo khá trung tính, những người trong giới gọi anh ta là "chị Thích".
Chị Thích tên đầy đủ là Thích Hạo, chị có chút tài năng nhưng lại quen thói nhìn người làm việc.
Sở dĩ lần này chị đứng ra bênh vực Thiệu Hạ hoàn toàn là vì chị biết Khương Nghênh có ấn tượng tốt với Thiệu Hạ, chị muốn lợi dụng Khương Nghênh để thu hút một số tài nguyên cho Thiệu Hạ.
Thích Hạo lảo đảo bước vào văn phòng của Khương Nghênh, đầu tiên là tươi cười chào đón Khương Nghênh, sau đó đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống, không coi mình là người ngoài.
Khương Nghênh xoay người xuống ghế, điều chỉnh tư thế ngồi, giơ tay áo lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, nhẹ giọng nói:
"Lát nữa tôi còn có việc phải xử lý, anh sắp xếp chuyện cần nói, tóm gọn thôi, tôi cho anh mười phút."
Trước khi đến, Thích Hạo đã tính toán hết mọi việc, chị nghĩ rằng mình được coi là nổi tiếng trong giới, lại thân thiết với Khương Nghênh, nên việc thu hút tài nguyên cho Thiệu Hạ hẳn không phải là vấn đề lớn.
Không ngờ, kế hoạch của chị còn chưa bắt đầu thực hiện, đã bị Khương Nghênh giết chết từ trong trứng nước.
Thích Hạo ngồi ở trên sô pha, suýt chút nữa ngã nhào.
Khương Nghênh liếc nhìn anh ta, rồi cô thờ ơ nhìn đi chỗ khác, cầm điện thoại di động trên bàn và gọi đi.
Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại bắt máy, Khương Nghênh không đợi đối phương lên tiếng chào hỏi, nói ngay:
"Cận Bạch, giúp tôi điều tra hai người."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");