Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Khương Nghênh làm việc không thích vòng vo, rắc rối.
Vì thế cách nói chuyện của cô khá trực tiếp, đi thẳng vào cốt lõi của vấn đề.
Thiệu Hạ sửng sốt đứng yên tại chỗ khi nghe Khương Nghênh nói với vẻ mặt nhăn nhó.
Khuôn mặt của Thích Hạo đột nhiên tối sầm khi nhìn thấy vẻ mặt của Thiệu Hạ:
"Cô thực sự đang yêu đương với Chúc Kha?"
Thiệu Hạ cúi đầu nhìn xuống đất: "Dạ."
Thích Hạo tức giận trước câu trả lời của Thiệu Hạ, đột nhiên đứng dậy nói:
"Cô bị điên à? Giờ là lúc sự nghiệp đang lên, vậy mà cô yêu đương?"
Thiệu Hạ cúi đầu im lặng, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng.
Là người quản lý, điều đau đầu nhất là khi nghệ sĩ của họ lén lút yêu đương.
Thích Hạo tức giận đến không thèm để ý đến sự có mặt của Khương Nghênh, đi tới đi lui mấy vòng, cuối cùng nhìn về phía Thiệu Hạ nói:
"Chia tay với cậu ta ngay, ngay lập tức!"
Thích Hạo nói xong, Thiệu Hạ vẫn im lặng.
Thấy Thiếu Hạ không lên tiếng, Thích Hạo càng tức giận, chỉ vào Thiếu Hạ:
"Trước đây Sếp Châu cho cô tài nguyên tốt như vậy, nhưng cô cứ một hai không tham gia, tôi cứ nghĩ là cô lo lắng tin đồn..." Vụ bê bối..."
Thích Hạo còn chưa nói xong, Khương Nghênh đã lặng lẽ ngắt lời:
"Chúc Kha từ bỏ luôn bộ phim mà Sếp Châu sắp xếp?"
Thiệu Hạ vẫn im lặng, Thích Hạo thay cô trả lời, tức giận nói:
"Cậu ta không từ bỏ, phim đã khai máy quay rồi."
Khương Nghênh nói:
"Vốn dĩ hai người xào cặp đôi trong show tình cảm nên tổi tiếng. Nói thật là dù cho có tiếp tục xây dựng hình tượng cặp đôi màn bạc cũng chẳng có gì cả."
Khương Nghênh nói và nhìn Thiệu Hạ:
"Nhưng cậu ấy từ chối tiếp tục. Cô có bao giờ nghĩ về lý do không?"
"Anh ấy nói rằng muốn tốt cho tôi, anh ấy lo là bị fan hoặc phóng viên phát hiện."
Khương Nghênh lạnh lùng nói:
"Nếu là tốt cho cô, tại sao không phải là cậu ta rút lui khỏi bộ phim đó?"
Thiệu Hạ: "..."
Khương Nghênh không nói nhiều hơn với Thiệu Hạ.
Thiệu Hạ có cả IQ lẫn EQ nên cô không nói huỵch toẹt những vấn đề này.
Cho dù Thiệu Hạ chưa nghĩ ra được ngay, Khương Nghênh cũng đã nói đến mức ấy rồi, nếu cô ấy vẫn không hiểu, tức là bản thân Thiệu Hạ hoàn toàn không muốn hiểu.
Trên thế giới này có hai loại người không thể đánh thức được.
Một là người đàn ông giả vờ ngủ và hai là người phụ nữ đang yêu.
Cái trước thì quá lý trí, trong khi người thứ hai thì lại quá cảm tính.
Suy cho cùng, Khương Nghênh không phải là quản lý của Thiệu Hạ, nên cô chỉ nói đến đây.
Thiệu Hạ còn chưa kịp nghĩ ra cách trả lời Khương Nghênh thì Khương Nghênh đã chuyển chủ đề:
"Hôm nay tôi sẽ dành thời gian liên lạc với Đạo diễn Lưu, tôi sẽ cho cô biết ngày cụ thể của buổi thử vai."
"Cảm ơn chị Khương."
Khi cô bước ra khỏi văn phòng của Khương Nghênh, gương mặt Thích Hạo xanh tái vì tức giận.
Thiệu Hạ đi theo phía sau, không dám thở.
Hai người đi vào thang máy, Thích Hạo trừng mắt nhìn cô:
"Thiệu Hạ, tôi thật sự không nhận ra đó! Cô còn có cả bản lĩnh này! Lén tôi yêu đương!"
Thiệu Hạ biết mình sai nên không dám phản bác, chỉ nhỏ giọng đáp:
"Anh ấy nói muốn đối tốt với tôi. Tuần trước bà ngoại tôi phải vào bệnh viện phẫu thuật, tôi không có thời gian, anh ấy đã đến chăm bà giúp tôi cả tuần."
Thích Hạo cười vì tức rồi nói:
"Đây chính là lý do cô đối xử tốt với cậu ta sao?"
Thiệu Hạ và Thích Hạo nhìn nhau, tuy sợ hãi nhưng cô vẫn đáp:
"Chị Thích, mấy năm nay dù có chuyện gì xảy ra với tôi, tôi vẫn luôn nghiến răng chịu đựng một mình, anh ấy là người đầu tiên chủ động đứng lên chia sẻ gánh nặng với tôi."
Thiệu Hạ buồn bã nói, nhưng Thích Hạo không hề bị cô làm cho mềm lòng, cốc vào trán cô:
"Khó trách người ta thường nói nuôi con gái thì nên nuôi theo kiểu nhà giàu, chứ không lớn lên rồi, người ta tùy tiện cho vài viên kẹo ngọt là điên đảo chạy theo ngay."
Thích Hạo trút cơn giận khá đủ, nhưng vẫn giữ vững lập trường, yêu cầu Thiệu Hạ chia tay càng sớm càng tốt, tốt nhất là ngay lập tức.
Thiệu Hạ rụt rè nói:
"Tôi sẽ suy nghĩ lại."
Thích Hạo tức giận nhìn cô:
"Cô đúng là gặp may khi được Khương Nghênh quý mến."
Tại văn phòng của Khương Nghênh.
Sau khi Thiệu Hạ và Thích Hạo rời đi, Kiều Nam mang cà phê cho Khương Nghênh.
Sau khi đưa cà phê cho Khương Nghênh, Thiệu Hạ bối rối hỏi:
"Chị Khương, sao chị lại giúp Thiệu Hạ?"
Khương Nghênh nhận cà phê, nhấp một ngụm rồi nói:
"Chắc là có duyên."
"Em nghĩ từ khi chị ở bên Sếp Châu, chị đã thay đổi rất nhiều. Trước đây có rất nhiều nghệ sĩ đến tìm chị để xin tài nguyên, nhưng chị lại không thèm nhìn họ lấy một lần."
Khương Nghênh: "Có vậy sao?"
Kiều Nam nghiêm túc nói:
"Có chứ, mà chị không thấy sao? Giờ mọi người trong phòng đều dám nói đùa với chị rồi."
Cà phê trong miệng Khương Nghênh có mùi thơm dịu:
"Lâu rồi, mọi người quen thuộc cả, thi thoảng trêu đùa cũng là chuyện bình thường."
Dù sao thì cũng chẳng liên quan gì đến anh ấy cả.
Đã đến giờ tan sở, Khương Nghênh đang thu dọn đồ đạc, đang nghĩ cách đối mặt với Tô Dĩnh khi về, đúng lúc này, cuộc gọi của Châu Dị liền vang lên.
Khương Nghênh do dự một lát, nhấn nút trả lời, Châu Dị cười nói:
"Lão Bùi thất tình, cho nên tối nay tụ tập, để mọi người nhớ tới tình yêu của cậu ấy."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");