Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Châu Dị miêu tả tình yêu quá cao thâm khó đoán.
Nên đối với trợ lý Trần, một người độc thân từ bụng mẹ 27 năm thì đó là một kiểu thử thách.
Châu Dị nói xong, trợ lý Trần ngơ ngác nhìn anh, vẻ mặt bối rối.
Trợ lý Trần cảm thấy mình hiểu, mà như lại không hiểu.
Ngoài ra, sau khi Khương Nghênh trở lại văn phòng, cô lập tức gọi điện cho Đạo diễn Lưu để trao đổi về chuyện của Thiệu Hạ.
Đạo diễn Lưu nghe Khương Nghênh đề nghị Thiệu Hạ đóng phim mới của mình, anh sửng sốt mấy giây, sau đó lễ phép nói:
"Trưởng phòng Khương và Thiệu Hạ khá thân ngoài công việc ư?"
Khương Nghênh thẳng thắn trả lời:
"Chỉ đơn giản là tôi đánh giá cao cá nhân cô ấy."
Đạo diễn Lưu do dự một lúc rồi trả lời:
"Trưởng phòng Khương, không giấu gì cô, tuy bộ phim này của tôi vẫn chưa xác định nữ chính, nhưng tôi không định dùng người mới."
Khương Nghênh: "Tôi có thể hiểu."
Đạo diễn Lưu nghe giọng điệu của Khương Nghênh không có gì là bất mãn, anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, sau đó nói:
"Thực sự thì Thiệu Hạ rất tốt, chăm chỉ, có chí tiến thủ, nhưng cô ấy có một khuyết điểm chết người đó là không có điểm đặc biệt."
Một nghệ sĩ muốn nổi bật trong làng giải trí này thì phải có tố chất riêng.
Khán giả sẽ không thể nào nhớ đến nghệ sĩ không có tố chất riêng.
Cho dù họ có thể hiện xuất sắc trong phim thế nào đi nữa thì cuối cùng cũng chỉ là một diễn viên lưng chừng, nổi không nổi, chìm không chìm.
Ví dụ như Thiệu Hạ, trước đây cô ấy từng đóng vài bộ phim, cũng đóng vài cảnh khá tốt, được công nhận là có tiềm năng, nhưng cuối cùng vẫn không nổi lên được.
Thường thì khi phim đang được phát sóng, cô vẫn có độ hot nhất định, nhưng chỉ cần phim kết thúc thì cô ấy mất tăm mất dạng.
Khương Nghênh đã đoán trước kết quả rồi mới gọi điện cho đạo diễn Lưu, nên cô cũng chẳng có gì thất vọng, chỉ cười hiền từ:
"Chiều nay đạo diễn Lưu có thời gian không?"
Đạo diễn Lưu mỉm cười nói:
"Cô có chuyện gì không?"
Khương Nghênh mỉm cười nói:
"Tôi muốn mời đạo diễn Lưu uống trà chiều."
Khương Nghênh không hứng thú với việc uống rượu, đạo diễn Lưu đương nhiên cũng biết điều đó.
Nhưng thân phận Khương Nghênh rõ ràng như vậy, đạo diễn Lưu cũng từ chối rồi, lúc này không tiện từ chối nữa:
"Vậy chúng ta hẹn lúc ba giờ?"
Khương Nghênh nhìn đồng hồ đeo trên cổ tay, trả lời:
"Được."
Ba giờ chiều, Khương Nghênh lái xe đến phim trường của đạo diễn Lưu.
Khi Khương Nghênh đến, đạo diễn Lưu đang thử vai.
Khương Nghênh đẩy cửa bước xuống xe, khẽ gật đầu với đạo diễn Lưu rồi đứng sang một bên chờ đợi.
Sau khi kết thúc buổi thử vai, cô bước đến chào anh ta.
Đạo diễn Lưu cười đáp lại, lấy điện thoại xem giờ, rồi vội vàng xin lỗi:
"Gần bốn giờ rồi, tôi thực sự xin lỗi cô Khương."
Khương Nghênh nói:
"Đạo diễn Lưu bận rộn như vậy mà còn dành thời gian cho tôi, cũng đã tình cảm lắm rồi, tôi không thể tham lam được."
Đạo diễn Lưu mỉm cười:
"Trò chuyện với người như cô Khương khiến tôi cảm thấy rất thoải mái."
Sau vài câu hàn huyên, đạo diễn Lưu lên xe của Khương Nghênh.
Khương Nghênh không nói những câu sáo rỗng, mà lịch sự hỏi thăm chuyện liên quan tới bộ phim mới.
Đạo diễn Lưu một mặt ngưỡng mộ tính cách và năng lực của Khương Nghênh, nhưng mặt khác, anh cũng cố kỵ về mối quan hệ của cô và Châu Dị, khi đối mặt với những câu hỏi của Khương Nghênh, thì nói tất cả những điều mà ông biết.
Khương Nghênh mắc chứng lo âu xã hội ở mức độ nhẹ nên cô khá giỏi trong việc lắng nghe.
Ban đầu, Đạo diễn Lưu chỉ trò chuyện vu vơ với Khương Nghênh, nhưng đến càng về sau, anh lại cảm thấy nói chuyện rất hợp.
Hai người trò chuyện trong xe hơn một giờ, lúc đạo diễn Lưu chợt nhận ra thì Khương Nghênh đã đưa anh đến một đoàn làm phim khác.
Sau khi Khương Nghênh chào nhân viên bảo vệ, cô lái xe vào trường quay.
Đạo diễn Lưu xoay đầu lại thì thấy Khương Nghênh cười, nhưng anh không hề khó chịu:
"Trưởng phòng Khương mưu mô thật, che mắt tôi cả quãng đường dài như vậy!"
Khương Nghênh khẽ cười, dịu dàng nói:
"Cũng nhờ anh giữ thể diện cho tôi đó chứ!"
Khương Nghênh đậu xe ở một vị trí kín đáo, không xa nơi các diễn viên đang quay phim.
Đầu tiên là cảnh tay đôi giữa nam và nữ chính, sau đó là cảnh giữa nữ diễn viên phụ và Thiệu Hạ.
Thiệu Hạ đóng vai hầu gái của nữ chính trong bộ phim này, cô lớn lên cùng nữ chính, tình cảm như chị em gái.
Khi nữ phụ hãm hại nữ chính không được thì đã trút giận lên người của nha hoàn là Thiệu Hạ.
Cô nha hoàn do Thiệu Hạ thủ vai quỳ trên mặt đất, bị nữ phụ liên tiếp tát vào mặt, tất cả đều là đánh thật.
Không chỉ vậy, hiện giờ đang là mùa đông, mà cốt truyện lại là mùa hè, Thiệu Hạ mặc chiếc váy khá mỏng, bị hất nước trà khá nhiều lần.
Trà đã nguội, sau bảy tám lần NG, phần lớn quần áo của Thiệu Hạ đã ướt đẫm.
Trong lúc này, đạo diễn hỏi Thiệu Hạ có muốn nghỉ ngơi không, Thiệu Hạ lễ phép cười bảo là không cần.
"Nữ phụ này mang vốn vào đoàn à?"
Cuối cùng, đạo diễn Lưu ngồi ở ghế phụ không nhịn được lên tiếng.
Khương Nghênh Thanh nhẹ nhàng mỉm cười, nói nhỏ:
"Đạo diễn Lưu, ông cảm thấy thế nào về kỹ năng diễn xuất của Thiệu Hạ?"
Đạo diễn Lưu nói thật:
"Rất có tiềm lực."
Khương Nghênh lại nói:
"Đạo diễn Lưu, anh có bao giờ nghĩ rằng sự bình thường của một người cũng có thể là đặc điểm lớn nhất của cô ấy? Dù sao trên thế giới này thì người bình thường vẫn chiếm số đông."
Đạo diễn Lưu trầm ngâm khi nghe những lời đó.
Khương Nghênh nhìn vào Thiệu Hạ đang co ro run rẩy, mỉm cười nói:
"Tôi nhìn thấy hình ảnh thu nhỏ của hầu hết những người bình thường ở Thiệu Hạ, họ nỗ lực sống sót, tiến bộ, muốn tiến về phía trước, nhưng cuối cùng họ chỉ được ăn một ngày ba bữa."
Khương Nghênh nói với giọng bình thản.
Không vội vàng, không chậm chạp, cũng không cố ý ép buộc đạo diễn Lưu chấp nhận Thiệu Hạ.
Đạo diễn Lưu im lặng lắng nghe, một lúc sau mới nói:
"Ngày mai bảo cô ấy đến thử xem!"
Khương Nghênh mỉm cười:
"Tôi thay mặt Thiệu Hạ cảm ơn anh."
Đạo diễn Lưu cười lắc đầu:
"Chúng ta phải nói trước nhé, cô phải giúp cô ấy xây dựng hình tượng, không có gì nổi bật không làm cho khán giả nhớ đến thì tôi có cho cô ấy cơ hội này cũng vô dụng thôi."
Khương Nghênh:
"Cảm ơn đạo diễn Lưu gợi ý."
Sau khi đưa đạo diễn Lưu trở lại đoàn làm phim, Khương Nghênh hẹn gặp Thiệu Hạ vào buổi tối.
Thiệu Hạ ở trong một khách sạn do đoàn làm phim sắp xếp, cô đang ăn những món được đặt mang về.
Khương Nghênh kể đại khái cho cô nghe chuyện buổi chiều hôm nay, Thích Hạo ngồi bên cạnh trợn tròn mắt:
"Trưởng phòng Khương, sao cô không báo trước, nhỡ Thiệu Hạ thể hiện không tốt, thì cơ hội này chẳng còn sao?"
Khương Nghênh nhìn Thích Hạo:
"Nếu cô ấy không nắm bắt được cơ hội, chỉ có thể nói là cô ấy cố gắng chưa đủ."
Thích Hạo nghẹn lời.
Thiệu Hạ nghe vậy, gương mặt ửng hồng:
"Trưởng phòng Khương."
Nhìn thấy Thiệu Hạ đang xấu hổ, Khương Nghênh nói với giọng lạnh lùng:
"Thiệu Hạ, tôi chỉ có trách nhiệm giới thiệu cô. Còn về thành công hay thất bại thì phải dựa vào cô. Nếu cô muốn đi xa trong cái ngành này, đi cho tốt thì cô phải bước từng bước vững vàng. Cũng giống như hôm nay vậy, cô luôn phải ở trạng thái tốt nhất, đầu tiên là cô phải là Thiên Lý Mã thì Bá Nhạc mới phát hiện ra cô."
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");